"Đây, đây…"
Nhìn thấy thiếu gia nhà mình bị hạ gục, sắc mặt A Thủy đột nhiên trầm xuống, nhìn khó coi vô cùng. Bây giờ Diệp Khôn đã xảy ra chuyện rồi thì hắn cũng không thể trốn tránh trách nhiệm được.
"Sao, mày ý kiến gì?" Diệp Thiên khẽ liếc hắn một cái, giọng điệu lãnh đạm.
"Không có, không có."
Bị Diệp Thiên nhìn chằm chằm, A Thủy giật mình sợ hãi, đầu lắc như cái trống bỏi.
Diệp Thiên quay người, từng bước đi về phía hắn. Nhìn thấy tư thế của Diệp Thiên, mặt A Thủy kinh hãi tái xanh. Hắn ngã xuống đất, không ngừng bò về phía sau. Cái dáng vẻ này trông không khác gì một con chó, đâu có chỗ nào giống hình dáng của một người theo võ cổ truyền.
"Yên tâm, tao sẽ không giết mày đâu!"
Thấy A Thủy không còn đường lui nữa, Diệp Thiên mới dừng lại. Giọng điệu của anh khiến người ta hoàn toàn không nhìn thấu được.
"Thật, thật sao?"
A Thủy sợ hãi thu mình lại. Nghe đến đây, hắn liền thấy một tia hy vọng.
"Đương nhiên rồi!"
Diệp Thiên khẽ gật đầu, tay chỉ vào Diệp Khôn đang sống dở chết dở: "Đưa hắn ta trở về, nói cho người trong dòng nhánh rằng, món nợ này sẽ không chỉ tính như vậy đâu!"
Nghe vậy, A Thủy đột nhiên hít một hơi lạnh, nhìn vào ánh mắt của Diệp Thiên, hắn vô cùng kinh hãi. Hắn ta đã đi theo nhà họ Diệp nhiều năm, với thân phận là một võ sĩ cổ truyền, hắn ta đến đâu cũng được người khác tôn trọng. Nhưng người duy nhất có thể chủ động khiêu khích nhà họ Diệp thì chỉ có duy nhất Diệp Thiên. Quả là kẻ mạnh ở một đẳng cấp khác.
A Thủy hít một hơi dài, hắn ta có một dự cảm rằng nhà họ Diệp đã gặp phải rắc rối lớn rồi.
"Sao, không nghe thấy tao nói sao? Cút!"
Thấy A Thủy không nhúc nhích, Diệp Thiên hừ lạnh một tiếng, A Thủy rùng mình, không dám nói lời nào, hắn đỡ Diệp Khôn đang sống dở chết dở trên mặt đất lên, rồi lầm lũi bước đi. Về phần những vệ sĩ còn lại, bọn chúng đã sớm biến mất không còn dấu vết gì.
Lúc này, Lang Mộc đứng sau Diệp Thiên. Ánh mắt nhìn Diệp Thiên vừa tôn sùng vừa kính nể. Người theo võ cổ truyền, đối với Lang Mộc mà nói, là đẳng cấp khó có thể đạt được. Mà đường đường là một người theo võ cổ truyền, dưới tay Diệp Thiên thì ngay cả một đốt ngón tay cũng không bằng. Không hổ danh là Lăng Thiên Chiến Thần. Có một kì tài như vậy, đây quả là phúc của Long Quốc. Lang Mộc rất vui mừng vì năm đó anh đã đi theo Diệp Thiên! Đây quả là niềm vinh dự của anh.
Nhìn người của Diệp Khôn rời đi, Diệp Na và Vương Tú Liên mới thở phào nhẹ nhõm. Đặc biệt là Diệp Na, ánh mắt mang theo vẻ cảm kích nhìn Diệp Thiên, cô liền sững sờ.
"Tiểu Thiên, lần này lại làm phiền con rồi!"
Diệp Kính Sơn đứng dậy vỗ vỗ vào vai Diệp Thiên, ánh mắt mừng vui thanh thản.
"Chú quá lời rồi, đây là việc con nên làm." Diệp Thiên lắc đầu cười. Đối với anh Diệp Kính Sơn giống như một người cha. Đương nhiên, Diệp Thiên sẽ không thể không quan tâm.
"Ha ha, Tiểu Thiên đã lớn rồi. Nếu Lâm phu nhân nhìn thấy, phu nhân nhất định sẽ rất vui!"
Diệp Kính Sơn mỉm cười, trong lòng đột nhiên nghĩ tới thứ gì đó.
"À đúng rồi, chú nghe nói tên họ Diệp đó có chút quyền lực, sẽ không gây thêm rắc rối cho con chứ?"
Nhìn thấy bộ dáng lo lắng của Diệp Kính Sơn, Diệp Thiên nhẹ nhàng lắc đầu: "Chú đừng lo, nhà họ Diệp nhỏ nhặt đấy con không quan tâm!"
"Vậy thì tốt! Vậy thì tốt!"
Diệp Kính Sơn gật đầu, sau đó nhìn vợ và con gái phía sau: "Tiểu Na, còn ngây người ra đó làm gì? Sao còn không mau cảm ơn anh Diệp Thiên đi?"
Bị bố nói như vậy, Diệp Na mới giật mình phản ứng. Cô mặt đỏ bừng, nhìn Diệp Thiên gật gật đầu: "Cảm ơn anh Thiên!"
Nghe vậy, Diệp Thiên cười lắc đầu. Anh đối với Diệp Na như anh trai đối với em gái mình. Không ngờ Diệp Na lại ngại ngùng trước mặt anh trai mình.
"Ôi, đứa nhỏ này còn ngại ngùng nữa!"
Vương Tú Liên sau đó cũng phản ứng lại, cười với Diệp Thiên, vẻ mặt vô cùng nhiệt tình.
"Tiểu Thiên à, đều là người một nhà, đừng khách sáo như vậy. Chúng ta tới thủ đô lần này lại làm phiền con rồi!"
Vương Tú Liên mỉm cười, nhìn vào ánh mắt của Diệp Thiên, giống như mẹ vợ nhìn con rể, thật vừa mắt. Tại sao trước đây bà không nhận ra rằng Diệp Thiên ưu tú như vậy? Sớm biết như vậy thì bà sẽ gả con gái cho Diệp Thiên. Suy cho cùng thì thóc đâu mà đãi gà rừng.
Diệp Thiên cười gật đầu, sau đó nhìn về phía Lang Mộc, lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho anh.
"Lang Mộc, lần này anh đã làm rất tốt!"
"Hãy đến gặp người này và cậu ấy sẽ nói cho anh biết phải làm gì!"
"Vâng thưa cậu!" Lang Mộc cung kính trả lời. Tiếng “thưa cậu” ấy phát ra từ tấm lòng chân thành. Anh biết mình đã hoàn toàn lấy được sự tín nhiệm của Diệp Thiên.
Sau khi Lang Mộc rời đi, Diệp Thiên đưa ba cha con Diệp Kính Sơn rời sân bay. Khi về đến Vân Đỉnh Thiên Cung thì trời cũng đã khuya. Đương nhiên, Diệp Thiên không đưa ba người nhà Diệp Kính Sơn tới Vân Đỉnh Thiên Cung. Thay vào đó, tìm một biệt thự và để họ thu xếp ổn định trước. Xét cho cùng, thành phần nhân sự của Vân Đỉnh Thiên Cung khá phức tạp, và ở đó cũng không an toàn.
Khi trở lại phòng, Diệp Thiên lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số.
"Thưa anh!"
Điện thoại được kết nối, và ngay sau đó, giọng nói kính trọng của Lang Thiên vang lên.
"Lang Thiên, mọi việc ổn cả chưa?" Diệp Thiên nhẹ nhàng hỏi.
"Thưa anh, đã ổn rồi, sáng mai tôi sẽ đích thân giao đồ cho anh!"
"Tốt rồi! Cậu đã vất vả rồi, nghỉ ngơi sớm đi!"
Diệp Thiên cười hài lòng sau đó cúp điện thoại. Nghĩ đến ngày mai là sinh nhật Tô Thanh Thanh, Diệp Thiên bất giác nhớ đến Tô Thanh Thanh. Cô gái này, e rằng vẫn còn hưng phấn không ngủ được nhỉ?
Bệnh viện tư nhân ở trung tâm thành phố lúc này rực rỡ ánh đèn, náo nhiệt hiếm thấy. Lúc này, một bệnh nhân quan trọng được đưa vào. Đột nhiên, tất cả các thành viên của khoa đều được điều động để thực hiện ca mổ cho bệnh nhân. Nếu không biết lại tưởng nhân vật tai to mặt lớn nào bị ốm.
"Mẹ kiếp, A Thủy, mày bảo vệ thiếu gia như thế nào đấy? Ở thủ đô có người dám đả thương con trai tao? Không phải chán sống rồi sao?"
Lúc này, A Thủy cung kính đứng ở cửa phòng bệnh, cúi gầm đầu xuống, khuôn mặt cực kì khó coi. Đối diện với hắn ta là một cặp vợ chồng trung niên chừng năm mươi, bộ dáng có chút tức giận nhìn chằm chằm A Thủy trước mặt. Người phụ nữ trông khá trẻ, mặc đồ vàng bạc, trang điểm một lớp dày cộp, trên người bà ta tràn đầy khí chất của một quý bà. Lúc này, bà ta đang lo lắng nhìn cửa phòng cấp cứu, hai mắt đỏ hoe, rõ ràng vừa mới khóc. Hai người trước mặt hắn chính là ông chủ và phu nhân của một trong những nhánh gia tộc họ Diệp, Diệp Thành Trung và La Cầm.
"Ông chủ, không phải tôi bảo vệ không tốt, chỉ là gặp phải người vô cùng đáng sợ!"
A Thủy cúi đầu, tuy rằng sắc mặt khó coi, nhưng vẫn cố giải thích một câu. Nghĩ đến những thủ đoạn đáng sợ của Diệp Thiên hắn vẫn thấy rùng mình.
"Cái gì vô cùng đáng sợ, dù có đáng sợ cỡ nào, vẫn có thể so với nhà họ Diệp của tao sao?" Diệp Thành Trung hừ một tiếng, vẻ mặt vô cùng giận dữ.