Tô Vân Nhi như đang hoà giải nhưng thực tế cô ta đang ba phải, thậm chí kích động gây tăng thêm mâu thuẫn giữa Lâm Khôn và Diệp Thiên.
Quả nhiên, thấy Tô Vân Nhi cứ bám lấy Diệp Thiên như vậy, Lâm Khôn tối sầm mặt mày. Trong mắt hắn giờ đây như muốn bắn ra lửa.
“Vân Nhi, em không cần nói, đây là chuyện giữa anh và hắn.” Lâm Khôn hắng giọng chỉ thẳng vào Diệp Thiên.
“Tiểu tử, bây giờ mau quỳ xuống xin lỗi cho tao, nếu không tao đảm bảo mày sẽ hối hận.”
“Ồn ào.” Thấy hắn điên cuồng như vậy, nụ cười trên môi Diệp Thiên chợt tắt ngúm. Anh tiến về phía trước.
Bốp!
Một cái tát trời giáng thẳng vào mặt Lâm Khôn.
“Nói sai thì phải trả giá.” Cái tát của Diệp Thiên khiến Lâm Khôn ngã lăn ra đất, dấu tay đỏ còn hằn trên mặt hắn rất rõ ràng. Cái tát khiến Lâm Khôn ngã nhào ra khiến đám thanh niên nam nữ đứng cạnh đó phải trợn mắt ngơ ngác.
“Tên tiểu tử này dám đánh Lâm Khôn, hắn không muốn sống nữa phải không?”
“Ha ha, bây giờ không phải quỳ xuống xin lỗi mà giải quyết được đâu.”
“Gã này đúng là không biết trời cao đất dày, có bị Lâm thiếu gia đánh chết cũng đáng đời.”
Tất cả những người xung quanh đều chỉ chỉ trỏ trỏ vào Diệp Thiên, theo như bọn họ thấy thì đánh người nhà họ Lâm chắc chắn chỉ còn đường chết.
Đương nhiên, không ai đồng tình với Diệp Thiên.
Dù sao thì Diệp Thiên có thể lọt vào mắt xanh của Tô Vân Nhi cũng đã khiến người khác phải đố kỵ, nên chắc chắn Diệp Thiên đang rước hoạ vào thân.
“Mày, mày dám đánh tao?” Mất một lúc lâu sau, Lâm Khôn mới định thần trở lại, hắn xoa vết tát đau rát trên mặt, mặt hắn tối sầm lại rồi vã mồ hôi.
“Tên súc sinh, tao phải dày vò mày cho mày sống không bằng chết.” Lâm Khôn tức giật hét lên nạt nộ, hắn hận không thể lọc da tróc xương Diệp Thiên ngay lập tức.
Thế nhưng…
Bốp!
Không ai nhìn thấy Diệp Thiên đã ra tay thế nào, sau cái bạt tai chúa chát, Lâm Khôn lại ngã vật ra đất. Lần này trông hắn còn thảm thiết hơn vừa rồi. Một bên mặt của hắn sưng vù lên, hắn ói ra cả miệng máu, trong vũng máu còn lộn thêm vài chiếc răng.
Tĩnh! Cả hộp đêm chìm vào yên lặng, một sự im lặng như chết người.
Gã thanh niên trẻ tuổi này dám đánh Lâm Khôn, lại còn đánh tới hai lần? Lẽ nào hắn không sợ nhà họ Lâm trả thù sao? Hay là gã này vốn dĩ không coi nhà họ Lâm ra gì?
Đến cả Tô Vân Nhi cũng ngây người đứng chon chân tại chỗ. Đến cả kẻ đầu têu như cô ta cũng không thể ngờ Diệp Thiên lại ra tay tàn độc như vậy.
“Tiểu tử, mày, mày…” Lâm Khôn tức như muốn ngất đi, hắn trợn trừng mắt giận dữ nhìn Diệp Thiên nhưng lại không nói nổi một câu trọn vẹn.
“Mày muốn chết thì nói thêm một từ nữa xem.” Diệp Thiên đảo con mắt lạnh lùng nhìn hắn khiến nhiệt độ trong hộp đêm như giảm hẳn xuống. Lâm Khôn chỉ thấy lạnh toát người như đang sống trong hầm băng, sự sợ hãi bủa vây khiến hắn lo lắng.
Hắn có một dự cảm, nếu nói thêm một từ thôi thì Diệp Thiên thật sự sẽ giết hắn đi. Lúc này, đến cả Tô Vân Nhi cũng giật mình sợ hãi. Cái khí thế trên người Diệp Thiên vẫn đáng sợ như trước đây.
“Chuyện gì đây? Ai gây chuyện ồn ào ở đây?”
Một giọng nói lạnh lùng ngạo nghễ vang lên phá tan bầu không khí yên lặng lúc này. Tất cả mọi người chợt đổi sắc mặt liếc nhìn về hướng phát ra âm thanh vừa rồi và nhường đường.
Lúc này, một người chừng hai mươi tuổi mặc bộ đồ rộng rãi đi từ phía sau sân khấu ra.
“Có chuyện gì? Dám làm loạn ở hộp đêm của tôi, ăn phải gan hùm rồi phải không?”
Thấy gã thanh niên kia lên tiếng hỏi, mọi người ai nấy đều sợ sệt cúi đầu. Nếu nói Lâm Khôn chỉ là hàng nhánh của nhà họ Lâm, ăn theo nhà họ Lâm chính thống thì Lâm Cách chính là con cháu hàng chính của nhà họ Lâm, con trai độc nhất của Lâm Viễn Minh, Tam Gia nhà họ Lâm, là con cháu chính thống của nhà họ Lâm. Còn hộp đêm này chính là nơi mà Lâm Cách dùng để kinh doanh.
Nếu nói đắc tội với Lâm Khôn chỉ cần quỳ xuống xin lỗi thì đắc tội với Lâm Cách thì tuyệt đối sống không nổi.
Diệp Thiên sắp rước hoạ lớn rồi.
“Hu hu, anh, anh cuối cùng cũng đến rồi.” Lâm Khôn nằm trên đất vừa nhìn thấy Lâm Cách liền như thấy được vị cứu tinh, vội vàng lồm cồm bò tới trước mặt hắn.
“Anh, đều do thằng tạp chủng này, nó không những đánh em, còn không coi anh và nhà họ Lâm ra gì, anh phải làm chủ cho em.”
Lâm Khôn lau nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt, nói năng còn không rõ lời vậy mà vẫn nghênh ngang uy hiếp Diệp Thiên.
“Tiểu tử, trước mặt anh tao, mày tốt nhất quỳ xuống mà xin tha mạng đi, nếu không tao nhất định sẽ khiến mày…”
Ánh mắt Lâm Khôn giữ dằn, thế nhưng mấy từ “sống không bằng chết” hắn còn chưa kịp nói hết thì đã im bặt. Mọi người ai nấy đều ngây ra, chỉ thấy Lâm Khôn cứng đơ người, trợn trừng mắt rồi rã rời người ngợm, mặt hắn đầy vẻ tức giận và không cam lòng.
Bịch!
Cả người Lâm Khôn ngã ra đất, hắn đã hoàn toàn ngưng thở.
Chuyện này…
Mọi người ai nấy đều há hốc miệng, trong lòng vừa hoài nghi vừa hoảng sợ. Đang còn bình thường lành lặn sao tự dưng Lâm Khôn lại chết được? Vả lại, ai đã giết hắn? Diệp Thiên? Nhưng Diệp Thiên còn chưa hề động tay kia mà? Quá trình xảy ra sự viếc khiến người ta càng lúc càng bất ngờ.
“A Khôn?” Lâm Cách định thần lại rồi hét lên, thấy Lâm Khôn không chút động tĩnh, hắn giật mình đầy nghi hoặc, tâm trạng hắn lúc này cũng không khác những người xung quanh là bao.
Thậm chí hắn còn không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì.
“Tiểu tử, mày rốt cục đã làm gì?” Lâm Cách mặt tối sầm lại nhìn về hướng Diệp Thiên. Người nhà họ Lâm đã bị giết, vả lại còn bị giết trước mặt hắn. Việc này không khác gì bôi tro chát trấu vào mặt nhà họ Lâm.
“Mày tốt nhất im miệng lại, nếu không kết cục cũng giống nó thôi.” Diệp Thiên lạnh lùng lên tiếng, lời nói như sét đánh giữa bầu trời đang yên ả khiến người ta có một cảm giác không thực.
“Mày…” Mặt Lâm Cách khó coi vô cùng, gã tahnh niên trước mặt cho hắn một áp lực nặng nề mà trước nay chưa từng có.
Người này, rốt cụ là ai? Mọi người đều đang chờ đợi xem Lâm Cách xử lý Diệp Thiên thế nào. Nhưng lần này Lâm Cách lại bị làm khó đến mức hắn phải im lặng, còn Diệp Thiên lại bước lên trước một bước dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn Lâm Cách một lượt.
“Nghe nói, cậu là người nhà họ Lâm?”
“Phải thì sao?” Lâm Cách cau mày, rõ ràng biết hắn là người nhà họ Lâm còn dám nói năng hàm hồ. Tên này hoặc là kẻ ngu ngốc hoặc là vốn dĩ hắn không coi nhà họ Lâm ra gì.
Lâm Cách không phải tên phế vật như Lâm Khôn, hắn không cho rằng Diệp Thiên là kẻ ngốc.
“Rất tốt.” Diệp Thiên nhếch miệng, biểu cảm trên mặt anh khiến người khác khó lòng đoán định.
“Cậu đã là người nhà họ Lâm thì giúp tôi chuyển lời tới nhà họ Lâm.”
“Sau ba ngày nữa, tôi đích thân đến chúc mừng đám tang của Lâm Viễn Hà.”
Chỉ hai câu ngắn ngủi nhưng khiến mọi người xung quanh đều khó hiểu. Đã là đám tang rồi còn đến chúc mừng?
Tên tiểu tử này rốt cục bán thuốc gì vậy? Chỉ có Lâm Cách thì nhìn Diệp Thiên với ánh mắt đầy phòng bị.
“Mày, mày rốt cục là ai?” Cái chết của Lâm Viễn Hà không mấy người biết đến, vậy mà người trước mặt hắn lại biết, vả lại hắn rõ ràng thể hiện là kẻ đối đầu với nhà họ Lâm.
Diệp Thiên chỉ hơi ngẩng đầu, khí thế trên người anh vô cùng mạnh mẽ.
“Tôi, Diệp Thiên.”