Lang Thang Trong Trái Tim Anh

Chương 24: Hồi ức cơ thể



Sau khi Tử Nguyệt Vi Trần và Ngân Hải đã rời đi, trong phòng làm việc của Tử Nguyệt chỉ còn lại hai người Quan Nhã Dương và Nguyên Phi Ngư, tâm trạng của Phi Ngư lúc này đang cực kỳ bất ổn, gục vào lòng Quan Nhã Dương khóc thút thít mãi không thôi, khóc đến mức mồ hôi túa khắp người, khiến hai người cảm nhận được hơi nóng hầm hập lan tỏa.

“Phi Ngư, đừng khóc nữa, đừng khóc nữa được không?”. Quan Nhã Dương đang quỳ bên cạnh chiếc ghế sofa, tư thế vô cùng khó coi khiến đôi chân của anh đã tê cứng không còn biết cảm giác gì nữa, nhưng anh vẫn không dám cử động, sợ rằng nếu mình nhúc nhích sẽ làm Nguyên Phi Ngư cảm thấy khó chịu.

Mọi ý thức trong đầu Nguyên Phi Ngư vẫn đang quá mơ hồ mờ nhạt, căn bản chẳng nghe thấy người bên cạnh nói gì, cả cơ thể đắm chìm trong mạch suy tư của riêng mình, lúc khóc nghẹn ngào chẳng thôi, khi lại thút thít như tiếng thở dài não nề, bắt đầu run rẩy, hoặc là nói mê một vài câu mà chẳng ai hiểu nổi. Cứ chạy theo sự biến đổi suy nghĩ của cô khiến con tim Quan Nhã Dương cũng chẳng khác nào sợi tơ mỏng manh được treo trên cao, thi thoảng lại bị kéo căng, đau đớn, cảm giác ấy giày vò cả buổi chiều, khi trời bắt đầu chìm vào màn đêm đen, cuối cùng cô cũng chìm vào giấc ngủ, Quan Nhã Dương khi đó mới dần tỉnh lại từ cơn hoang mang lo lắng, đôi chân đã mất đi tri giác kia đã cố gắng chống đỡ cơ thể rồi ôm Nguyên Phi Ngư đặt vào giường lớn của phòng khách.

Ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ đang dần khuất bóng, trong phòng không bật đèn, rất tối, anh đang ngồi bên mép giường, đôi mắt chớp chớp nhìn người đang say ngủ trên giường, người mà bản thân anh từng yêu điên cuồng si dại, hận đến muốn phát điên, vì khóc nên trông bộ dạng sao mà nhếch nhác, tóc mái trước trán rủ xuống hai bên hai gò má, để lộ ra vầng trán sáng trắng tinh khiết, cặp lông mày cau chặt, phía đuôi mi dài còn vương giọt lệ, đôi khi lại hít thở gấp gáp run rẩy mãi không thôi.

Trong ý thức mơ hồ lúc nãy, cô lại khóc gọi tên anh, liền cả ba chữ họ và tên, Quan Nhã Dương. Bốn năm trước hồi vẫn còn yêu nhau, giữa cô và anh chưa bao giờ xưng hô thân mật với nhau, ngay đến cách gọi cả họ lẫn tên cũng khiến đám bạn cười trêu. Anh vẫn nhớ, có một lần Tần Lạc đứng trước mặt bao nhiêu người cười họ là chẳng giống một đôi yêu nhau gì cả, lúc ấy miệng cô đang ngậm một hớp nước hoa quả, nhảy dựng lên đấu khẩu: “Cho dù là cách gọi cả họ và tên thì cũng có tình cảm, trong đó có sự hòa trộn qua lại giữa tình ý thoáng ẩn thoáng hiện và thứ cảm xúc đại diện cho tình yêu, chỉ có những người yêu nhau mới nhận ra được mà thôi.”

Khi ấy anh rất đỗi kinh ngạc, một cô gái ương bướng, ngang ngạnh, tính khí khó chịu lại có thể nói ra được những lời tình cảm đến nhường này, giờ nghĩ lại, khi ấy cô nói cũng rất có lý.

Nên vừa rồi cô gọi tên anh, cho dù ba chữ liên tục vang lên trong khi khóc, giống như từng tiếng nấc nghẹn ngào, anh cũng nghe ra được, bên trong có tồn tại tình cảm.

“Nguyên Phi Ngư, em vẫn yêu anh.” Trong màn đêm đen anh khẽ ve vuốt nếp nhăn nơi đuôi mày cô, khẽ khàng đặt một nụ hôn lên đó, thì thầm khe khẽ mang niềm yêu thương và hân hoan, sau đó đắp chăn giúp cô, rồi cách một lần chăn, anh ôm cô trong lòng.

Đến nửa đêm, Nguyên Phi Ngư mơ gặp ác mộng, bất đầu khóc lóc giãy giụa trong lòng Quan Nhã Dương, Quan Nhã Dương vốn đang mơ màng, cho nên ngay cử động đầu tiên của cô lập tức làm anh tỉnh lại.

“Nguyên Phi Ngư, em sao vậy? Mơ thấy gì phải không?”.

Lay lay vai cô, hy vọng sẽ kéo cô tỉnh lại khỏi cơn ác mộng, nhưng cô ngủ quá sâu, tay chân liên tục khua khoắng lung tung khắp nơi, hơn nữa sức lực có vẻ rất lớn, có mấy lần thiếu chút nữa đạp Quan Nhã Dương xuống giường.

“Rốt cuộc em làm sao vậy, Nguyên Phi Ngư…”. Quan Nhã Dương thực sự không tài nào chống đỡ nổi sự giãy giụa của cô, vừa đau lòng vừa lo lắng lau mồ hôi trán cho cô.

“Tháp Tháp…”. Trong tiếng khóc thút tha thút thít vẫn có thể nghe thấy rõ từng chữ vọng ra, đầu mày Nguyên Phi Ngư cau lại càng chặt, khóc lóc trong lúc nửa tỉnh nửa mê: “Tháp Tháp… Tháp Tháp… Đừng đi lên trời… ở đó không có nước… không có nước… Tháp Tháp…”

Nghe thấy chữ “nước”, đột nhiên Quan Nhã Dương như nghĩ đến thứ gì đó liền nhảy vội xuống giường, còn chẳng kịp đeo giày, vừa cởi chiếc áo vest, vừa lao vào phòng tắm. Phòng làm việc của Tủ Nguyệt tuy lúc bình thường không có người ở, nhưng khu phòng tắm và vệ sinh vẫn được bố trí rất đầy đủ, xa xỉ nhất là chiếc bồn tắm cực lớn màu xanh nước biển chiếm đến cả nửa phòng tắm, Quan Nhã Dương xông đến bên bồn tắm, cũng chẳng thèm nhìn để tâm đến đến nhiệt độ lập tức vặn vòi, xả nước đầy bồn.

Sau đó anh trở lại phòng, ôm Nguyên Phi Ngư còn đang liên tục nói mê trong cơn ác mộng đến phòng tắm, rồi đặt cô vào bồn tắm lúc này đang đầy tràn nước.

Dòng nước mát lạnh đột nhiên bao trùm cả đất trời, khiến cơn ác mộng của cô cũng qua đi, vừa rồi trong cơn mơ cô còn thực sự mơ thấy mình biến thành cá cùng Tháp Tháp quẫy đuôi vọt lên mặt biển, bay lên trời cao, nhưng tự do ngay trước mắt, nước trên người cũng từng chút từng chút cạn khô, quá đau đớn, cô và Tháp Tháp cũng sắp chết rồi…

Cả đời Phi Ngư luôn muốn vọt lên mặt biển bay lên trời cao, hết lần này đến lần khác rồi lại quay người nhảy xuống biển, mình đầy thương tích, chỉ vì có thể trong khoảnh khắc được tiếp cận với không gian bao la, đó chính là cái giá của sự vọng tưởng, cá đã được an bài vĩnh viễn chẳng lìa xa biển, nhưng còn Tháp Tháp? Tháp Tháp có gì sai, cô không muốn thấy Tháp Tháp chết…

Nước lành lạnh đang bao trùm khắp cơ thể, cô giống như người phải sống lâu trong hoang mạc khô cằn, lại rất đỗi hạnh phúc phát ra tiếng than khi thấy nước ở ngay trước mặt, sau đó dang rộng cánh tay, toàn bộ cơ thể đổ vào bồn tắm, khoảnh khắc cơ thể đang dần chìm xuống cũng là khóe miệng cô khẽ mỉm cười.

Quan Nhã Dương đứng bên cạnh trông thấy cô nở nụ cười kỳ lạ, bất giác hoài nghi liệu cô có phải là mỹ nhân ngư trong truyền thuyết, lại có thể yêu nước đến nhường này, trước đây khi họ còn học đại học, từng có lần tâm trạng cô không tốt, lại đưa anh khi ấy còn chưa biết bơi cùng nhảy xuống ao trong trường, hại anh suýt sặc nước, nhưng cô lại vui vẻ hạnh phúc như một thiên thần giữa mặt nước.

Dù biết rằng kỹ thuật lặn của cô rất tuyệt đỉnh, nhưng vẫn sợ cô sẽ sặc nước trong khi còn chưa tỉnh lại, vì thế anh liền cởi cà vạt rồi mặc chiếc áo lót và quần dài bước vào bồn tắm, để đỡ đầu cô lên trên mặt nước.

Cuối cùng cô cũng bắt đầu tỉnh, chầm chậm mở mắt, trong màn nước lung linh cô nhìn thấy khuôn mặt ướt đẫm của Quan Nhã Dương, hoảng hốt mãi lâu sau vẫn chưa định thần lại được, “Quan Nhã Dương? Sao anh lại ở đây?”. Cô cho rằng mình đang ở nhà, ngẩng đầu lên nhìn liền phát hiện phòng tắm này hoàn toàn xa lạ, thế rồi lại càng thêm mơ hồ, dòng ký ức trong đại não dù thế nào cũng không thể xâu chuỗi được hình ảnh trước mắt: “Đây là đâu? Tại sao em lại ở đây?”. Sau khi đã di chuyển một vòng ánh mắt cô dừng lại giữa mình và Quan Nhã Dương ngờ vực hỏi: “Anh đang làm gì đấy hả?”.

“Anh đang làm gì?”, Quan Nhã Dương bị câu hỏi này của cô châm ngọn lửa trong bụng bùng cháy, hung hăng kéo cô dậy, cười lạnh hỏi lại: “Nguyên Phi Ngư, sao em không tự hỏi mình cả đêm cứ giãy giụa làm cái gì?”.

“Em? Em đã làm gì ư?”.

Nguyên Phi Ngư đang mặc chiếc áo khoác mỏng, cả cơ thể bị chìm trong nước, khiến nó giống như lớp da thứ hai, để lộ rõ từng đường cong kiều diễm của cơ thể, lại thêm lúc Quan Nhã Dương đỡ đầu cô lên khỏi mặt nước, chiếc cúc trước ngực đã bị bung ra, để lộ một khoảng trắng phau như tuyết trắng vương những giọt nước long lanh giữa không trung, bức tranh vốn cực kỳ mê hoặc, lại thêm đương sự lúc này có bộ dạng mê man bất tỉnh, khiến Quan Nhã Dương cơ thể nóng bừng, may mà nước trong bồn đủ lạnh, anh lập tức vốc nước áp lên mặt, cố bắt mình không được nghĩ ngợi linh tinh, sau đó mới từ từ đứng lên, cau mày mặt lạnh nhìn về phía cô, khẩu khí vẫn mang vẻ đắc ý mơ hồ: “Đừng cho rằng giả bộ mất trí nhớ thì chưa có chuyện gì xảy ra, hình như hồi chiều có người vừa khóc vừa rúc vào lòng tôi.”

“Vừa khóc vừa rúc vào lòng anh?”, Nguyên Phi Ngư trợn trừng mắt lặp lại câu đó, cố gắng lục tìm cẩn thận túi ký ức trong đại não của mình, nhưng vẫn trống không. Cô không thể nhớ được cái gì, vắt óc ra cũng chỉ có thể nhớ được chuyện cô đến văn phòng làm việc của Tử Nguyệt, muốn giải tỏa nỗi kìm nén ẩn giấu trong lòng ra cho thoải mái hơn chút, ký ức sau đó dường như bị thứ gì đó làm đứt đoạn, chỉ cần dùng sức để nhớ, sẽ luôn có cảm giác hoang mang và lo lắng mơ hồ, nghĩ ngợi một lát, cô đành phải từ bỏ, vẫn như cũ ngước khuôn mặt hoang mang nhìn Quan Nhã Dương: “Tôi không nhớ gì.”

* * *

“Không nhớ?”, Quan Nhã Dương ướt như chuột lột bước ra khỏi bồn tắm, lắc lắc mạnh đầu để nước nhỏ xuống, nhìn Nguyên Phi Ngư, lại nở nụ cười lạnh, “Nguyên Phi Ngư, cuộc đời em vẫn thật thoải mái, nói một câu không nhớ là có thể vứt bỏ tất cả như thế, nhiều khi tôi cũng thực sự ngưỡng mộ độ máu lạnh của em.”

“Anh nói thế là ý gì? Anh cho rằng em giả bộ ngốc nghếch ư?”. Những lời của Quan Nhã Dương giống như kim châm lên Nguyên Phi Ngư, cô đứng lên phản bác lại anh, không may phần dưới của cô vẫn còn chìm trong bồn tắm vừa sâu vừa rộng, trong lúc vội vã bước về phía trước, bàn chân trơn trượt, cơ thể không khống chế nổi đã đổ nhào về phía trước.

Quan Nhã Dương đứng bên cạnh bồn tắm, đưa tay ra đỡ cô, không cẩn thận bàn tay lại chạm đúng nơi mềm mại trên ngực cô, khiến cả hai đều sững sờ, bầu không khí vụt trở nên vô cùng gượng gạo.

Kể từ sau khi chia tay bốn năm trước, Quan Nhã Dương chưa từng đụng chạm cơ thể với bất cứ người con gái nào khác, vừa rồi trong lúc vô tình lại chạm phải, lại thêm chính cô gái quần áo xộc xệch đứng trước mặt là người luôn ở trong trái tim anh, anh chợt cảm thấy dục vọng đã cố gắng kìm nén sâu kín ở một nơi nào đó trong cơ thể đang từng chút từng chút khơi dậy, làm suy nghĩ anh rối bời bất an, cơ thể đang nóng dần lên, hai tay không chịu sự khống chế của đại não mà siết chặt, ôm chặt Nguyên Phi Ngư trong lòng mình.

“Em xem, hồi nãy em cũng giống hệt thế này này, tự chui vào lòng anh.”

“Em không tin, anh buông ra.” Nguyên Phi Ngư giãy giụa trong lòng anh, nhưng quần áo trên người đã ướt nhẹp, mỏng đến mức khiến người ta xấu hổ, cơ hồ cô cũng có thể cảm nhận được sự mẫn cảm ở trước ngực mình cách một lần áo ướt chạm vào da thịt anh, khuôn mặt phút chốc đỏ lựng, vốn vì nhiệt độ của nước khiến cơ thể lành lạnh giờ cũng dần nóng lên, trong chớp mắt lại khát vọng muốn anh nhiều hơn nữa.

“Thả em ra, Quan Nhã Dương.” Dục vọng bản thân bỗng chốc trào dâng đến mức xấu hổ, cố gắng dùng hết sức bình sinh đẩy anh ra, rồi ngồi thụp xuống bên mép bồn tắm, há hốc miệng thở phì phò.

“Nguyên Phi Ngư, em nói đi, mấy năm nay em có nhớ anh không?”. Nhìn bộ dạng cứ như gặp phải kẻ thù của cô, con tim Quan Nhã Dương đã tổn thương ghê gớm, anh không hiểu tại sao khi cô không tỉnh lại có thể nghẹn ngào gọi tên anh như thế, nhưng đến khi tỉnh lại rồi lại cương quyết đẩy ra xa, nếu anh chỉ tồn tại trong giấc mơ của cô, vậy thì anh muỗn cô vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại, cũng thà để bản thân mình cả đời này không tỉnh lại.

Anh bước vào bồn tắm, áp sát cô, đôi mắt đen láy thoáng ướt, đằng sau như ẩn chứa niềm đau khổ, có dục vọng khó kìm nén, và hơn thế đó là nỗi buồn thương sâu đậm chẳng thể nào giải tỏa được, anh chầm chậm tiến sát cô, bức cô đến góc của bồn tắm, đến khi thấy cô không còn đường để lui, anh mới khẽ cúi người, hai tay chống lên tường, kẹp cô giữa hai vai anh, cố chấp hỏi: “Anh muốn biết những đêm thức trắng không ngủ, có một giây nào em nhớ đến anh không? Em nói đi…”

“Em…”, Nguyên Phi Ngư nhìn chằm chằm đôi mắt đen láy long lanh của anh, ánh nhìn ấy mềm yếu mà lạnh lùng như ánh trăng dưới sâu đáy biển, đối mặt với đôi mắt mềm yếu và ướt át như thế, những khao khát trong lòng cô lại trào dâng, cơ hồ khiến cô không thể tự chủ được, có điều trong đầu vẫn còn một tia lý trí còn tồn tại, cô cúi thấp đầu, khẽ nhắc nhở anh, cũng nhắc chính mình: “Anh đã có bạn gái rồi, không nên nói những lời như thế, để em về đi, cầu xin anh.”

“Bạn gái đó không phải là nhờ em ban tặng hay sao.”

Cơn tức giận của Quan Nhã Dương đã bị bộ dáng đáng thương yếu ớt của cô đốt cháy, anh tức giận ôm chặt lấy cô, cúi đầu hung hăng hôn lên môi cô, một tay vòng ôm eo cô, còn tay kia giữ chặt sau gáy, không cho cô bất kỳ cơ hội giãy giụa nào.

Nguyên Phi Ngư chỉ cảm thấy cơ thể mình run lên bần bật, giống như tất cả không khí trong người đều đã bị anh chiếm đoạt, lúc đầu còn giãy giụa, nhưng sau cùng vẫn bị nụ hôn của anh làm cơ thể nhũn mềm, cả người dựa vào lòng anh, hòa theo nụ hôn càng lúc càng sâu của anh.

Nhận ra cô đã không còn giãy giụa nữa, Quan Nhã Dương giống như được truyền thêm sức mạnh, ôm cô ra khỏi bồn tắm, một tay đưa vào phía trong quần áo chạm vào cơ thể đang ướt át của cô, cô như chạm phải luồng điện, thân thể cứng lại, rên lên từng tiếng khe khẽ. Dục vọng của Quan Nhã Dương vốn đã phải kìm nén quá lâu bị tiếng rên rỉ của cô hoàn toàn phá tung, anh siết chặt tay, ôm cô càng mạnh hơn, còn tay kia chầm chậm cởi áo của mình và của cô, họ cứ cuốn chặt lấy nhau trên đường từ phòng tắm đến phòng khác, nước trên quần áo cứ tách tách chảy xuống ướt hết cả tấm thảm, quần áo ướt vứt chỏng chơ trên sàn nhà.

Mọi suy nghĩ của Nguyên Phi Ngư bị nụ hôn của anh làm cho rối bời, cho đến khi cơ thể lõa lồ bị đè xuống giường, cô mới đột nhiên cảm nhận sự nghiêm trọng của chuyện này, hung hãn đẩy anh ra, kéo chiếc chăn đơn cuốn lên người mình, sắc mặt trắng nhợt hét lên: “Quan Nhã Dương, anh muốn làm gì?”.

“Anh muốn làm gì? Một nam một nữ trên giường còn có thể làm gì chứ?”. Cơ thể vừa rồi còn tưởng được va chạm lại bị đẩy ra dứt khoát, thần sắc của Quan Nhã Dương tỏ vẻ bất mãn, đầu mày cau chặt, nhìn bộ dạng Nguyên Phi Ngư đang cố bảo vệ mình khỏi bị xâm hại, tâm trạng anh có chút tổn thương, dục vọng cũng dần nguội lạnh lại, kéo chiếc chăn bên cạnh che đi cơ thể đang trần truồng của mình, liếc nhìn cô: “Nguyên Phi Ngư, em thật biết cách khiến người khác cụt hứng.”

“Anh… anh đã có bạn gái rồi… không được như thế…”, Nguyên Phi Ngư trốn dưới tấm ga trải giường, nơm nớp thấp thỏm nhìn anh.

“Vậy anh muốn nói với em rằng anh vốn không thích cô bạn gái đó, khoảng thời gian này đang đau đầu tìm lý do để chia tay cô ấy đây?”, Quan Nhã Dương nhấc chiếc chăn quấn quanh rồi đi đến bên giường nằm xuống, sắc mặt cực kỳ khó coi, cũng chẳng biết là nói thật hay giả bộ: “Duyên với em chưa cạn, gặp lại thêm lần nữa, tình xưa được đốt cháy, chẳng phải là lý do rất tuyệt sao?”.

“Anh… không được như thế…”. Nguyên Phi Ngư thấy anh đi đến bên cạnh mình rồi năm xuống, vội vã thu mình vào góc giường, nhìn anh vẻ đề phòng, “Tại sao anh còn chưa mặc quần áo?”.

“Quần áo ướt hết rồi mặc thế nào?”. Dục vọng của đàn ông không được giải phóng chính là niềm bực dọc lớn nhất, lúc này Quan Nhã Dương đang như thế, cho nên lời nói ra rất thẳng thắn, rồi nhìn Nguyên Phi Ngư quấn chiếc chăn, giống như loài bò sát trườn nhanh chóng xa khỏi góc anh đang ngồi, thì lửa càng bốc ngùn ngụt, trừng mắt nhắc nhở cô: “Quần áo của em cũng ướt hết rồi, em có thể lựa chọn mặc quần áo ướt, ra ngoài và bị lanh đến chết, hoặc là cứ như thế chui vào trong chăn.”

Nguyên Phi Ngư liếc nhìn khắp nơi, mới biết Quan Nhã Dương không hề nói dối, quần áo của cô đúng là đều nhúng vào trong bồn tắm, ướt đến vắt ra nước, còn chiếc ga giường mỏng manh cứu mạng này căn bản không đủ để chống lạnh, phòng này vốn không sắp xếp cho người ở, dù những vật dụng cơ bản đều đầy đủ nhưng cũng chỉ bày ra đấy mà thôi, những thứ thực sự hữu dụng thì dường như không có, ví dụ như chăn dày, quần áo ấm, lò sưởi hầu như không có, cô cứ lập cà lập cập nửa ngày trời, đành phải cố kéo một góc chăn, từ từ cuộn mình vào đó.

Có lẽ Quan Nhã Dương cũng mệt rồi, thực sự chẳng còn muốn động đến cô nữa, Nguyên Phi Ngư cứng người nằm co cụm không dám động đậy, cho đến khi phía đầu bên kia vọng lại nhịp thở đều đặn, mới từ từ thả lỏng cảnh giác, lặng lẽ chìm vào giấc ngủ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv