Dạo gần đầy trời mưa rả rích, tháng Ba mùa xuân vốn tiết trời ấm áp, thế mà thoáng chốc lại trở nên lành lành và ẩm ướt thế này, dù ngồi trong phòng bật điều hòa ấm nhưng cũng chẳng thể xua tan được cái se lạnh đang không ngừng bủa vây, vì thế Nguyên Phi Ngư khi ngửa mặt nhìn về phía mặt nước xanh thăm thẳm thì không kiềm chế được mà khẽ rùng mình. Mặt nước lạnh giá nhanh chóng xâm chiếm toàn bộ cơ thể, cô giống như một chú cá ở lâu trong bể nước, khắp các tế bào trên cơ thể đều nở ra khoan khoái vô cùng, thoải mái dang rộng cánh tay, đôi mắt chớp chớp nhìn luồng sáng như thật như ảo xoẹt qua trước mặt, khóe miệng khẽ nhếch tạo thành nụ cười kỳ lạ. Trong luồng ánh sáng ấy, cô thấy người mẹ đã lâu không gặp, ở phía đầu lan can sắt kia, mẹ ngước ánh mắt mơ màng nhìn cô, giọng nói buồn khổ cơ hồ chẳng thể nào thốt ra được: "Phi Ngư, sau này con hãy yêu thương đứa trẻ kia như em trai mình, hãy thay mẹ trả nợ, bọn xấu kia nhất định sẽ gặp báo ứng..." Sau đó tiếng phanh xe rít lên chói tai, tiếng gào thét, có người nổi điên, có người nằm trên vũng máu, còn đứa trẻ kia lại hồn nhiên lắc lắc cánh tay cô, giọng nói con nít nhỏ nhẹ khẽ vang lên: "Chị ơi, bố em sao rồi?". Sao rồi? Sao rồi? Thế giới này sao rồi? Ai biết được đây... Luồng sáng kia vỡ vụn thành từng mảnh tựa như bong bóng nước bám theo cơ thể cứ lặng lẽ chìm xuống, càng lúc càng xa rời cô, cuối cùng bay mãi lên trời cao. Cô nhìn thấy một chàng trai trẻ đứng dưới khu nhà cũ kỹ hét gọi về phía cô: "Nguyên Phi Ngư, anh cần giải thích với em một chuyện." Chàng trai ấy rất ưa nhìn, mắt thanh mày tú lại vô cùng lịch sự tao nhã, thân thể cao lớn rắn rỏi đó đứng dưới ánh mặt trời tựa như cây văn trúc xinh đẹp nho nhã, chỉ có điều những thứ đó lại bồng bềnh trôi nổi như bong bóng nước giữa không trung, lặng lẽ rời xa cô. Cô dang rộng cánh tay đứng lặng, rồi lặng lẽ nhảy xuống đáy nước mỗi lúc một sâu để ngẩng lên nhìn từng tia sáng đang nhảy múa trên mặt nước, cứ thế lặn sâu xuống đáy nước...Phi Ngư, Phi Ngư... em đang làm gì thế? Không sao chứ?" Bên ngoài vọng lại tiếng gõ gõ vào thành bể thủy tinh, âm thanh rất nhỏ, khiến khi đắm mình trong bể nước nghe thoáng chút mơ hồ, nhưng Nguyên Phi Ngư vẫn xoay người lại, nhìn qua tấm kính thủy tinh cứng chắc to lớn ra bên ngoài, chị Trương đang ra sức vỗ vỗ vào tấm kính, tựa như trông thấy chuyện gì đó vô cùng đáng sợ, thấy cô quay người lại mới thôi không gõ vào tấm kính nữa, làm động tác rất khoa trương "dọa chị chết mât", vỗ vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm. Nguyên Phi Ngư tháo chiếc kính bảo vệ mắt rồi đeo lên cổ, nhìn chị Trương đang lo lắng, có chút không hiểu bơi về phía đó, nhưng bộ đồ lặn mới được sắm ở trung tâm khá gò bó, xung quanh lại có rất nhiều cá con đến xỉa mồi, khiến động tác của cô trở nên khó khắn lạ thường. Một chú cá đuối làn da trắng nhạt chợt vờn nhẹ lên cánh tay, mở rộng cặp vây giương cao vây ngực bơi vòng quanh cô, tạo dáng vô cùng đẹp mắt, đuôi cá đuối trực tiếp chạm lên đỉnh đầu cô, hay như chú cá chim nhỏ qua lại không ngớt giữa những lọn tóc đang bồng bềnh trong làn nước, như muốn biểu lộ sự bất mãn đã muộn rồi mà chưa được ăn, Nguyên Phi Ngư sờ sờ vào mũi cá, rồi lại vỗ vỗ lên đầu nó, khua khua dụng cụ dọn dẹp trong tay, biểu thị thời gian vẫn còn sớm, cô đến là vì phải dọn dẹp vệ sinh cho chúng, cách thời gian cho ăn và biểu diễn lúc mười giờ vẫn còn sớm. Chị Trương đứng đợi một lát bên ngoài tấm kính thủy tinh, thấy cô bận rộn túi bụi, liền giơ tay chỉ chỉ, miệng ra hiệu bằng khẩu hình thông báo: Nhanh lên đi, có chuyện tìm em. Nguyên Phi Ngư gật đầu, liền quay về phía con cá đuối vẫy tay tạm biệt, đôi chân đạp nước bơi lên. Ra khỏi bể cá, còn chưa kịp thay đồ bơi thì liền thấy chị trương chạy nhào đến, nắm chặt cánh tay cô, lo lắng trách mắng: "Phi Ngư, vừa rồi em làm gì vậy? Nằm bất động trong bể cá, chị còn tưởng em bị ngạt nước, làm chị lo quá". "Ha..." Nguyên Phi Ngư cầm bình thở oxy, tháo mặt nạ ra, hiện rõ đôi môi hình thoi và cặp mắt với đường nét rõ ràng, có lẽ do ngâm mình trong nước quá lâu, sắc môi cô nhợt nhạt như không chút máu, cả con ngươi cũng vậy, tựa như nhuốm một tầng mây mù mông lung mờ ảo, có cảm giác nhập nhèm uể oải, màu da cũng trắng bệch, trán trơn bóng, chiều cao một trăm sáu mươi centimet, chẳng phải cao nhưng cũng không hề thấp, đứng giữa đám người, dù sao cũng được tính là một mẫu hình xinh đẹp, nhưng cũng chẳng có chỗ nào quá nổi bật. Cuộc sống cũng như vậy, không đậm chẳng nhạt, tựa như mặt hồ ôn hòa phẳng lặng không một gợn sóng. Hai mươi sáu tuổi đời, nói lớn cũng chẳng phải, bảo nhỏ cũng không đúng, thu nhập cũng ổn, vay tiền mua nhà, đã có cậu em Hiểu Bách thông minh lanh lợi, thích vẽ truyện tranh lại có thành tích nổi bật, cũng đã bắt đầu có thu nhập, giúp đỡ chị trả tiền nhà, nên cô chẳng có gì không vừa lòng nữa cả. Chỉ là mỗi khi chợp mắt, cô luôn cảm thấy mình giống như một chú cá nhỏ bị giam mình trong nước, bầu không khí dưới nước quá thiếu thốn khiến cô không tài nào thở được, dù muốn hướng ra thế giới bên ngoài nhưng cũng chẳng cách nào thoát khỏi sự bó buộc của làn nước, nếu không sẽ khô cạn mà chết. Mỗi lúc thế này, cô đều có thói quen ngâm mình xuống nước, để làn nước lạnh băng từng chút từng chút len lỏi vào từng thớ thịt làn da trên cơ thể, như thế cô mới cảm nhận được cái cảm giác mơ hồ, sau đó tứ chi dang rộng, mặc cho cơ thể dần chìm nghỉm, tâm trạng theo đó cũng dần bình lặng trở lại. Cô thở một hơi dài, thực sự chẳng tài nào giải thích được hành động vừa rồi của chính mình, chỉ có thể gượng gạo cuốn lại lọn tóc rối bù vẫn còn đang nhỏ nước, cố gắng giả bộ bình tĩnh tự nhiên, giọng điệu có chút hờn dỗi: "Chị Trương à, em là thợ lặn, chị nói như thế chẳng phải làm tổn thương lòng tự trọng của em sao?"
"Nghe đâu đa số người chết chìm đều biết bơi, dù là thợ lặn cũng phải cẩn thận một chút." Chị Trương thấy cô bình yên vô sự mới buông tay cô ra, giọng điệu của bà chị giống như đang khuyến cáo cô, sau đó mới nói: "À, đúng rồi, giám đốc trung tâm bảo em đến phòng làm việc của ông ấy, trung tâm huấn luyện của chúng ta hôm nay được người ta bao hết, có chuyện muốn bàn bạc cùng em." Chị Trương nói đến hai chữ "bao hết", thần sắc vui sướng không sao che giấu nổi, cười híp mắt tạo thành nếp nhăn nơi khóe mắt, Nguyên Phi Ngư đương nhiên hiểu rõ, bao hết cũng có nghĩa là chị trương - nhân viên thu vé hôm nay sẽ được tan ca sớm, về nhà chăm con, đám nhân viên phụ trách công việc khác trong trung tâm tuy không được tan ca sớm, nhưng công việc cũng được giảm nhẹ không ít, thế nhưng đối với thợ lặn mà nói, công việc chẳng nhẹ nhõm hơn chút nào, buổi biểu diễn cho cá ăn vào lúc mười giờ sáng không thể bị hủy bỏ, bất luận là biểu diễn cho một người xem, hay hàng trăm người xem, đối với người biểu diễn mà nói, thực ra đều như nhau. Còn việc sớm tối dọn dẹp vệ sinh cho cá trong bể thì tùy thuộc vào lượng rong biển bám trên kính thủy tinh, kiểm tra tình trạng sức khỏe của cá, nào có thể qua loa đại khái được. "Em biết rồi, em đi thay đồ rồi sẽ đến ngay." Nguyên Phi Ngư tiện tay vẫy chào chị Trương, nhanh chân bước về phía phòng thay đồ. Thay bộ đồ lặn, mặc lại chiếc áo len dài cùng chiếc quần ngắn, rồi đi thêm đôi giầy màu nâu nhạt, cảm giác vẫn lạnh, lại khoác thêm chiếc áo khoác ngắn bên ngoài đã được để trong phòng thay đồ trước đó, dùng khăn lông lau khô tóc, vấn gọn tóc sau gáy thành một túm, sau khi tất cả đã xong xuôi, cô mới rời khỏi phòng thay đồ. Về khoản ăn mặc cô cũng có chút cố chấp, không thể để bộ dạng của mình thoải mái quá hoặc lôi thôi nhếch nhác, nếu không tâm trạng sẽ cực kỳ tồi tệ, chẳng làm được việc gì hết, dù sao cũng muốn trước tiên phải về nhà thay đổi trang phục cho quy củ nề nếp, cho dù là thời gian cực kỳ cấp bách, đối với cô thời gian là một thứ gì đó vĩnh viễn không an toàn, trước cái chết hay khủng hoảng cô chẳng có chút khái niệm gì, hay cũng có thể nói là cô đã trở nên vô cảm. Cửa phòng làm việc của giám đốc trung tâm không đóng, có thể nhìn thấy được cả tình hình bên trong. Bên trong phòng làm việc không lớn này chỉ bày biện một chiếc bàn, một bộ phỏng sofa màu đen không máy bắt mắt, bên cạnh sofa còn có mấy bồn cảnh dùng để trang trí, ngoài ra chẳng có thứ gì khác. Lúc này giám đốc trung tâm đang ngồi trước bàn làm việc, sắc mặt thoáng hiện vẻ do dự nhìn chằm chằm vào ngân phiếu trên tay, hoàn toàn không chú ý đến có người đứng ngoài cửa, một cô gái trẻ trang điểm thời thượng đang ngồi trên sofa bên cạnh bàn làm việc, đang giơ ngón tay ngắm nhìn từng móng tay được gọt giũa trang trí cẩn thận tỉ mỉ, như từng giọt nước long lanh óng ánh buổi sớm phản chiếu ánh mặt trời đã được màn mưa gột rửa sạch sẽ, rực rỡ chói mắt khiến Nguyên Phi Ngư thoáng thất thần. Người bên trong cứ bận với việc riêng của mình, chẳng ai nhận ra sự xuất hiện của cô, Nguyên Phi Ngư đành gõ cửa. "Giám đốc, ông tìm tôi?". "Ừm..
" Lúc này vị giám đốc mới buông mấy tấm séc trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn lên, khách sáo chào hỏi cô. "Phi Ngư, vào đi vào đi, có chuyện này muốn thương lượng với cô." Giám đốc trung tâm là một người trung niên, dáng đẫy đà, ăn mặc thoải mái, không hề có thái độ kiêu căng ngạo mạn của giám đốc, nói chuyện với đám công nhân cấp dưới lúc nào cũng cười ha ha vô cùng hòa nhã, chỉ có điều ông ta có niềm đam mê kỳ quái đối với các sinh vật biển, hiện tại tốn không biết bao nhiêu tiền vì các loại cá hấp dẫn, cũng chẳng muốn gia tăng phúc lợi cho nhân viên, mà lúc nào cũng nói, sống ở trên đời luôn được bầu bạn với các sinh vật biển chẳng phải cũng là chuyện hạnh phúc sao? Phúc lợi thì có gì quan trọng chứ. Do vậy dù có là người tốt đến mức nào, cũng thường nghe thấy đám công nhân lời ra tiếng vào nói xấu giám đốc. Nhưng riêng điểm này, Nguyên Phi Ngư chẳng bao giờ để tâm, thậm chí cô còn có cách suy nghĩ khá giống với giám đốc trung tâm nữa, bởi họ đều là người đam mê yêu thích không bao giờ biết chán các loài sinh vật biển, luôn mong muốn có thể được nhìn thấy hoặc có trong tay nhiều hơn nữa, cho nên những lúc đám công nhân thì thầm to nhỏ, thi thoảng Nguyên Phi Ngư cũng tỏ vẻ bất bình thay cho giám đốc: Mong muốn lãnh đạo tính tình tốt đẹp lại rộng rãi, trên thế giới này đâu có chuyện tốt như thế, dù sao chúng ta gặp được một vị lãnh đạo tính tình chẳng ra làm sao, nhưng lại thoải mái gần gũi như thế chẳng phải tốt hơn bao người rồi sao? Nguyên Phi Ngư bước đến trước bàn làm việc, cô gái xinh đẹp vốn đang ngồi trên ghế sofa ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt cực kỳ cao ngạo thầm đánh giá Nguyên Phi Ngư từ đầu đến chân, thuận hướng đưa tay lên vén lọn tóc bên mang tai, lộ ra một chiếc khuyên tai tỏa sáng lấp lánh. Là kiểu dáng mới nhất của ENZO trong quý này, Nguyên Phi Ngư liếc mắt qua liền nhận ra ngay, thực ra không phải vì cô quan tâm nhiều đến nhãn hiệu các đồ trang sức nổi tiếng, chỉ vì người bạn đại học, phần tử ngoan cố Tần Lạc của cô là con chiên ngoan đạo, thành viên ruột của ENZO, nhìn ngắm, nghe nói đến quá nhiều nên tự nhiên cũng nhận ra được đôi chút, đều là những thứ quý báu khiến người khác ngạc nhiên đến sửng sốt, không phải cô tiêu tốn thời gian để tâm đến mấy thứ tầm thường của mọi người. "Phi Ngư, vị này là cô Bạch Thục Quyên, hôm nay cô ấy đến đây bao toàn bộ nơi này, là muốn tôi cùng cô ấy làm chút chuyện." Giám đốc ngồi phía sau bàn làm việc lên tiếng, sau đó chỉ tay về phía Phi Ngư để giới thiệu với Bạch Thục Quyên, "Cô Bạch, cô ấy là trưởng nhóm nhóm thuần dưỡng và lặn ở trung tâm của chúng tôi, Nguyên Phi Ngư, yêu cầu của cô có thể thử nói chuyện bàn bạc với cô ấy xem sao, những chuyện liên quan đến lặn, cô ấy đều rất chuyên nghiệp." "Trông rách rưới chẳng khác nào một học sinh trung học, thực sự biết lặn sao?" Bạch Thục Quyên đứng lên vươn cao ngón tay, vừa thưởng thức vẻ đẹp của móng vừa thờ ơ hờ hững liếc xéo Nguyên Phi Ngư một cái, "Ý của tôi thực ra vô cùng đơn giản, chỉ cần cô ở dưới nước kéo mở giúp tôi một tấm băng rôn, sau đó đưa những con cá lớn đến và nó sẽ bơi qua bơi lại và rỉa những bông hoa quanh tấm băng rôn đó, tạo thành một cảnh tượng vô cùng lãng mạn là được..." Lúc đầu vốn rất muốn chào hỏi lễ phép, nhưng ngay sau khi nghe thấy mình bị miêu tả thành "Học sinh cấp ba rách rưới", tiếng chào hỏi như tắc nghẹn trong cổ họng, cố nuốt cục tức vào bụng nhưng không cách nào vào nổi. Tuy hai mươi sáu tuổi mà bị người ta xem như là học sinh trung học đúng là vẫn có chút vui vẻ, nhưng hai chữ "rách rưới" lại đúng là khiến người ta không thể nào cười nổi, với bộ dạng khóc không được cười cũng chẳng xong, cô liếc mắt sáng quắc nhìn miệng Bạch Thục Quyên đang khép mở không ngừng, nhưng càng nghe những lời sau đó, càng cảm thấy không vui chút nào. "À, những thứ này tôi muốn phải làm ở đường ngầm dưới đáy bể, hoa tôi chuẩn bị tốt rồi, đợi lát nữa sẽ đưa đến, hoa mã đề màu trắng, tôi và bạn trai tôi đều thích hoa mã đề." Khó khăn lắm mới đợi đến lúc Bạch Thục Quyên nói xong, sắc mặt của Nguyên Phi Ngư đã hoàn toàn suy sụp, lia thẳng ánh mắt về phía giám đốc trung tâm, giọng nói có chút cứng nhắc: "Giám đốc, kéo tấm băng rôn không vấn đề gì, nhưng hoa mã đề có độc, nếu để cá mập và rùa biển rỉa phải sẽ rất nguy hiểm, hơn nữa cá mập và rùa biển ở dưới đáy biển lại không được huấn luyện chuyên nghiệp, lỡ nuốt phải vào trong thì sẽ chẳng biết chuyện gì xảy ra. Tôi không đồng ý..." "Giám đốc, ý gì vậy hà? Tôi sẽ trả tiền." Còn chưa đợi Nguyên Phi Ngư nói xong, Bạch Thục Quyên lập tức hung hăng ngắt lời, chỉ về phía mấy tờ ngân phiếu trên bàn, "Số tiền này đủ để sống trong khách sạn năm sao cao cấp một tuần liền đấy, chút yêu cầu này cũng không được sao?" Giám đốc ngước ánh nhìn không biết làm thế nào về phía Nguyên Phi Ngư, thở dài, "Tôi hiểu suy nghĩ của cô, nhưng cô cũng biết cứ mùa đông đến là chuyện kinh doanh của chúng ta không được tốt lắm, hơn nữa hệ thống lọc nước cũng đã lạc hậu rồi, mấy ngày trước vì chất lượng nước có vấn đề mà đã tổn thất mất rùa biển mai xanh, trong trung tâm của chúng ta chỉ còn có hai con rùa biển mai xanh, nếu tiếp tục không giải quyết vấn đề lọc nước, e rằng còn nhiều loài cá khác sẽ bị bệnh thậm chí là chết, nhất là những loài cá quý hiếm ở khu triển lãm Châu Nam Mỹ..." Nguyên Phi Ngư cúi đầu, tay siết chặt nắm đấm, những lời phản bác kia dù có thế nào cũng chẳng thể nói ra thành lời được, những gì giám đốc nói là sự thực, một cặp rùa biển mai xanh một đực một cái, trước nay tình trạng đều ổn định, nhưng kể từ ba ngày trước sau khi con rùa biển mai xanh đực chết, còn rùa cái cũng chẳng ăn uống gì, lúc nào cũng rúc mình trong khe đá, chẳng giống bình thường hay bơi ra nô đùa cùng những con cá khác, cô rất buồn, thực không muốn để tình trạng tương tự xảy ra thêm nữa. Nguyên Phi Ngư đột nhiên liếc nhìn người phụ nữ cẩu thả tùy tiện kia, vẻ vô cùng đau khổ, về phương diện công việc cô còn gan dạ dũng cảm hơn cả đàn ông, có mấy sinh vật biển hung dữ mới được đưa vào trung tâm, cô luôn là người đầu tiên tiếp cận, nhưng kỳ thực mọi thứ lại không hẳn như vậy, chuyện cô bận tâm nhất có rất nhiều, chẳng ai mẫn cảm, cố chấp hơn cô, vấn đề thuộc về tính nguyên tắc tuyệt đối không thể hạ thấp, trừ khi vì những loài động vật biển yêu quý mà ngày ngày từ sáng đến tối ở bên cô. Cũng có thể nói, cô sẽ đối xử tốt với bất kỳ người nào, loài sinh vật nào trên thế giới này, nhưng tuyệt đối không đối xử tốt với chính mình. Trong phòng làm việc cực kỳ yên tĩnh, mọi người đều đang đợi câu trả lời của Nguyên Phi Ngư, giằng co trong đầu mấy phút trời, cuối cùng Nguyên Phi Ngư cũng thỏa hiệp, "Vẫn không thể để hoa mã đề tiếp xúc với cá mập, tôi có thể giúp cô Bạch kết hoa đó thành vòng, rồi đeo vào cổ cá mập, rồi sau đó sẽ cố gắng dẫn cá mập cổ đeo vòng hoa đi vòng quanh cô Bạch và bạn trai." "Được được được..." Giám đốc thấy Nguyên Phi Ngư đồng ý, lập tức cười vui vẻ khuấy động mọi người, "Ý kiến của Phi Ngư rất tuyệt, vòng hoa nếu ở trong nước chắc chắn sẽ vô cùng lãng mạn." Bạch Thục Quyên cũng không nói gì thêm, chỉ khua khua tay, thò tay vào túi lấy ra chiếc điện thoại di động, gọi người mang hoa đã đặt trước đến. nam chính sắp lên sàn rồi. chính là bạn trai tạm thời của cô em mắt mọc đỉnh đầu đấy ạ.