Một năm sau...
Trọng Tín đi vào nhà bằng những bước chân hứng khởi. Anh vừa trúng thầu căn biệt thự bên Bình Thạnh. Chung chia xong, anh vẫn còn khỏang hai trăm triệu.
Trọng Tín phấn chấn, tự tin nhiều hơn khi nghĩ về tương lai. Nếu Mỹ Liên không có ý kiến gì, anh định cuối năm nay tổ chức đám cưới luôn.
Dù Liên chưa bao giờ đòi hỏi, anh cũng cần để Mỹ Liên có một danh phận. Sống như vầy thiệt thòi cho Liên.
Nụ cười Tín tắt ngay khi bắt gặp ông Khiêm nơi phòng khách.
Cả ông Khiêm, cả Mỹ Liên cũng bị bất ngờ vì sự xuất hiện của Tín. Do hôm nay anh vui quá nên xin về sớm, định bụng chở Mỹ Liên đi chơi.
Giọng Mỹ Liên thiếu tự nhiên:
- Anh... anh mới về.
Ông Khiêm bí mật trao đổi với Mỹ Liên một cái nhìn, đứng lên gật đầu chào:
- Thôi giờ chú cũng có việc phải đi. Chào hai cháu.
Trọng Tín bước đến ngán trước mặt ông Khiêm:
- Sao vừa thấy mặt tôi đã vội về? Chú cứ ở lại chơi thong thả.
Ông Khiêm khép hai vạt áo vest lại:
- Không cần phải thế đâu Tín. Tới giờ chú có hẹn thôi.
- Ba tôi lại sai chú tới phải không?
- ...
Câu hỏi hiển nhiên qua, không có câu trả lời. Trọng Tín thúc ép hơn:
- Lần này lại có chiêu gì mới đây?
Mỹ Liên lên tiếng can ngăn:
- Anh để chú Khiêm về đi. Chuyện không liên quan đến chú ấy. Anh đừng làm khó chú Khiêm.
Trọng Tín không dứt mắt khỏi ông Khiêm:
- Không liên quan đến chú ấy thì liên quan đến ai? Tôi biết chú làm việc cho ba tôi. Nhưng đừng có nhất nhất theo lệnh ông ấy như thế. Chú là người thông minh, chú phải hiểu hậu quả của việc mình làm. Hai mươi mấy năm nay, chú đã tốn không ít tâm huyết vì người ta rồi.
Ông Khiêm rúng động toàn thân:
- Cậu nói gì? Xin lỗi tôi chưa hiểu hết.
Trọng Tín cười lạt:
- Chú hiểu mà.
Tín liếc sang thấy mắt Mỹ Liên không có đỏ như những lần gặp trước nên quyết định tạm tha cho ông Khiêm:
- Hiểu được tình cảnh của chú nên tôi tha cho chú một lần nữa. Chú phải biết khó mà dừng.
Ông Khiêm nhớ trận đòn Trọng Tín xử ông cách đây một năm không khỏi nhăn mặt, lủi ra về thật nhanh.
Mỹ Liên đã lấy lại được sự bình tĩnh, hỏi:
- Sao hôm nay anh đi làm về sớm vậy?
Trọng Tín tươi ngay nét mặt, lập tức khoe với Mỹ Liên về công trình mới. Mỹ Liên cười nói vài lời chia vui cho có chuyện. Trong đầu cô bộn bề những toan tính.
Khi người ta đang vui thường không được nhạy bén. Trọng Tín hứng khởi thao thao về những dự tính tương lai. Anh đâu ngờ rằng chẳng bao giờ có sự hiện diện của Mỹ Liên ở đó.
Ánh mắt Trọng Tín lấp lánh niềm hạnh phúc. Giọng anh hơi cứng lại, ngượng nghịu khi đề cập đến chuyện hệ trọng trong đời:
- Em à, hay cuối năm nay mình tổ chức đám cưới luôn nha em!
Mỹ Liên giật mình thảng thốt:
- Dạ?
Trọng Tín không đọc được chút hạnh phúc nào từ đáy mắt của Liên. Anh chựng lại, dè dặt hơn:
- Ừm... ý anh... anh muốn cuối năm nay tụi mình tổ chức đám cưới.
Giữa lúc Mỹ Liên đan lồng các ngón tay vào nhau, bối rối chưa tìm ra cách diễn đạt phù hợp thì Trọng Tín đã nói tiếp:
- Đây chỉ là ý của anh thôi. Nếu em chưa chuẩn bị tâm lý, mình sẽ bàn chuyện này sau.
Mỹ Liên lảng tránh mắt Tín. Cô vẫn chưa biết nói sao để tổn thương anh ở mức thấp nhất.
Trọng Tín đề nghị:
- Chuyện đám cưới mình có thể tạm gác. Nhưng em hãy rước mẹ em lên sống cùng nha. Đừng giữ kẽ hay nghĩ ngợi gì hết. Anh đã đủ sức gánh vác gia đình.
Sự tử tế của Tín càng làm tâm trí Liên bời bời. Giá như cô có thể tìm ra được điều gì để chê bai, giận hờn, trách móc anh thì tốt biết mấy.
Thấy Mỹ Liên chẳng buồn góp chuyện, tâm trí để đâu đâu, Tín nghĩ ba anh lại nói gì đó khiến cô buồn.
Hủy bỏ kế họach ra ngoài chơi, Tín nói:
- Hôm hay anh xuống bếp thay em một bữa chịu không? Em thích ăn món gì?
Mỹ Liên ngăn:
- Anh à!
- Gì hả em?
Mỹ Liên hơi khép mắt định thần. Trước cũng nói, sau cũng nói, suy nghĩ đắn đo nhiều chỉ thêm dằn vặt, đã lựa chọn rồi mà. Cô mấp máy môi:
- Anh à!
Trọng Tín nhìn Mỹ Liên chờ đợi. Cô cúi gầm mặt:
- Em quyết định trở lại với anh Hiển.
Trọng Tín bao dung:
- Em đừng tự làm khổ mình nữa. Em biết tính ba anh mà.
Giọng Mỹ Liên yếu ớt:
- Em nói nghiêm túc đó.
Trọng Tín ngồi xuống ghế, xoay Mỹ Liên đối diện mình:
- Chuyện cha con anh, em hiểu hơn ai hết. Nói sao đi nữa, ông ấy cũng là ba anh. Vì anh, mong em cố chịu đựng. Và em hãy yên tâm, ba không thể làm thay đổi tình cảm hay quyết định của anh.
Mỹ Liên siết chặt đôi tay, người gồng lên vì căng thẳng:
- Em vẫn còn yêu anh Hiển.
Trọng Tín khăng khăng:
- Em đừng có làm khổ mình nữa. Muốn anh rời xa em, muốn chọc tức anh chứ gì.
Mỹ Liên lắc đầu nhìn Trọng Tín:
- Từ dạo ra trường, thỉnh thoảng tụi em có gặp nhau.
Trọng Tín ngó lơ, cười:
- Anh biết.
Từ lúc bắt đầu câu chuyện, Mỹ Liên không hề dám nhìn thẳng Trọng Tín. Giờ sự kinh ngạc quá độ khiến cô quên phắt sự e dè, ngượng ngùng, ngẩn phắt đầu lên:
- Sao?
Trọng Tín cười nhẹ không nói. Không phải thời gian qua anh không nghe bạn bè kháo nhau: thỉnh thoảng Đức Hiển và Mỹ Liên có thu xếp những cuộc gặp gỡ. Chỉ là anh chưa biết đối mặt cùng Mỹ Liên như thế nào thôi. Anh chưa biết dùng tư cách gì hạch họe sự riêng tư của họ. Không khéo Mỹ Liên nghĩ anh dùng ơn nghĩa ràng buộc thì khổ. Quan trọng hơn hết, anh chưa chuẩn bị tâm lý đón nhận sự thật.
Anh cũng chưa từng bắt gặp Đức Hiển với Mỹ Liên. Tất cả lời đồn chưa được xác minh. Với lại, họ vẫn có thể thỉnh thoảng gặp gỡ trò chuyện với tư cách bạn bè mà. Đâu nhất thiết không còn là người yêu với nhau thì cũng trở mặt như người xa lạ.
Đôi khi Trọng Tín chịu đựng sự bất lực. Tình yêu làm con người mụ mị, chỉ tin vào những điều mình muốn tin.
Mỹ Liên lại cúi đầu khốn khổ:
- Em xin lỗi anh.
Trọng Tín cười như không:
- Không cần phải xin lỗi anh đâu. Do anh chấp nhận.
Mỹ Liên lắc đầu:
- Em cần phải xin lỗi cả tình yêu anh dành cho em nữa.
Trọng Tín không thích cái không khí ngột ngạt khó chịu này. Anh nhổm người, đứng lên, bỏ đi:
- Quên đi.
Mỹ Liên nói vọng theo gấp rút. Cô sợ lỡ mất giây phút này cô khó có can đảm mở lời:
- Em sẽ dọn đi.
Giọt nước tràn ly. Mặt nước đang yên tĩnh bỗng cuồn cuộn nổi sóng. Khả năng tự chủ của Trọng Tín tuột dốc thảm hại. Anh nhếch mép cười kiêu hãnh, không che dấu sự giễu cợt nhỏ nhen của mình:
- Đức Hiển đủ sức độc lập, thóat lý khỏi gia đình ư?
Mỹ Liên sượng sùng lắc đầu. Đúng là Đức Hiển không bản lĩnh bằng Trọng Tín.
Thỉnh thỏang Đức Hiển với cô cũng có cảm giác hổ thẹn với Trọng Tín ghê gớm. Nhưng như thế thì đã sao? Đức Hiển và cô đều không thể chịu đựng cuộc sống chật vật, kham khổ, đều không có khả năng kiếm được nhiều tiền, đều chấp nhận được cuộc sống người khác bảo bọc, chi phối mình, đều không thể quên nhau.
Trọng Tín gật đầu như hiểu:
- Mẹ Đức Hiển đã chịu chấp nhận em?
Mỹ Liên sũng buồn lắc đầu. Trọng Tín hơi hoang mang. Anh trầm ngâm nghỉ ngợi một lúc:
- Hai người dự tính sống thế nào? Suy nghĩ kỹ chưa? Tất cả chúng ta đều lớn hết rồi. Không thể như trẻ con, theo cảm xúc muốn làm gì thì làm. Hợp rồi tan. Tan rồi hợp. Mọi chuyện không còn đơn giản thế đâu.
- Tụi em bàn tính kỹ với nhau rồi anh à.
Tín chẳng suy nghĩ ra lời nào để khuyên Mỹ Liên nữa. Anh muốn van xin, năn nỉ cô ở lại với anh:
- Liên à…
Mỹ Liên cắn chặt môi rát buốt. Cô quyết định nói thật. Sự thật trần trụi. Cô xấu xa như thế nào thì cần phơi bày trước mắt Trọng Tín như thế. Đây là chuyện duy nhất tốt đẹp cô có thể làm cho anh. Giúp anh mau quên cô đi:
- Ba anh cho tụi em tiền mở công ty.
Có một cú thụi vào ngực. Con tim Trọng Tín đau đớn đến chựng lại. Anh không thở nổi, lọang chọang rơi xuống ghế. Ba anh luôn khẳng định, mỗi một con người đều có một cái giá. Ăn thua là mình có trả nổi cái giá đó hay không.
Ba anh thắng rồi. Ông rất hiểu con người Mỹ Liên. Vì cái gì giữ Mỹ Liên lại cạnh bên anh, ông cho ngay Mỹ Liên cái đó. Vậy là mối quan hệ giữa anh và Mỹ Liên không còn cơ sở để tồn tại. Mong manh vậy sao?
Trước vẻ thẩn thờ, đau lòng của Trọng Tín. Mỹ Liên còn biết làm gì khác hơn là ngồi xổm dưới chân anh, níu tay anh van xin:
- Anh cho em đi nha anh!
Trọng Tín gai góc:
- Nếu em xin anh thì anh nói, anh không để em đi đâu.
Mỹ Liên thụp người:
- Đừng vậy mà anh. Xin anh hãy để em đi. Anh giữ chi một người trái tim không thuộc về mình? Anh đừng tự làm khổ nữa. Quên em đi để xây dựng hạnh phúc khác.
Trọng Tín nhìn Mỹ Liên chăm chú. Hạnh phúc? Thế nào là hạnh phúc? Anh đã từng được nếm trải chưa? Không biết. Anh chỉ biết Mỹ Liên là một nhân dáng anh đã ấp ủ, đã khao khát có được. Và bao giờ cô cũng xa vời vợi... rất xa anh...
Trọng Tín vuốt mái tóc Mỹ Liên vén ra sau:
- Nhưng nếu đó là điều anh muốn thì sao?
Mỹ Liên nghiên đầu tránh tay Tín:
- Em nghĩ anh đang đùa.
Trọng Tín nâng cằm Mỹ Liên lên, ráo riết tìm mắt cô:
- Anh không đùa.
Mỹ Liên rân rấn nước mắt:
- Để em đi nha anh. Em không muốn tiếp tục cuộc sống lợi dụng lòng tốt nữa.
Trọng Tín cố chấp:
- Anh không thấy vậy. Tại sao lúc trước sống được còn bây giờ thì không chứ?
Mỹ Liên ngỡ ngàng, nước mắt trào ra như mưa:
- Nếu làm em tủi nhục khiến anh thấy nhẹ nhàng hơn thì anh cứ tiếp tục. Đức Hiển và em đã nợ anh rất nhiều.
Trọng Tín bối rối quay mặt đi. Anh luôn tự hào mình là người rất tự trọng. Ai ngờ có những lúc cư xử thấp kém ghê gớm.
Giọng Mỹ Liên vẫn đều đều bên tai:
- Không phải em không có cố gắng thử yêu anh. Tiếc là chuyện tìm cảm không đến phiên mình điều khiển.
Trọng Tín nghe nát cả lòng. Yêu anh khốn khổ đến thế ư? Phải cố gắng hết sức nhưng cũng không yêu được.
Vậy tình cảm giữa anh và cô một năm qua là thứ tình cảm gì? Không chút gì làm cô quyến luyến ư? Không đủ sức làm cô nghĩ lại sao?
Trọng Tín không thể chịu đựng hơn nữa. Anh gục đầu vào đôi tay mệt mỏi:
- Em đi đi.
Mỹ Liên nuốt nước mắt:
- Em cám ơn anh. Em và Đức Hiển...
Trọng Tín quày quả bỏ đi nhanh ra ngòai, không nghe tròn câu Mỹ Liên nói. Với tâm trạng này anh còn tỉnh táo câu nệ hành động mình có bất lịch sự hay không mới là điều bất thường.
Trong anh là đống vỡ nát hoang tàn, không còn dấu hiệu của sức sống. Nhờ thế anh hết thấy đau. Mang theo sự trống rỗng, anh lao đi, lao đi.
“Nhớ em nhiều, nhưng chẳng nói
Nói ra nhiều cũng vậy thôi
Ôi đớn đau, đã nhiều rồi
Một lời thêm, càng buồn thêm
Còn hứa gì?
Đã bao lần, em đã hứa
Hứa cho nhiều rồi lại quên
Anh biết tin ai bây giờ
Người còn đây, người còn đây, cuộc sống nào chờ…”
(Bài không tên cuối cùng – Vũ Thành An)
Mỹ Liên nhìn theo Trọng Tín một đoạn, thầm nghĩ: Trước sau gì cũng đi, chuyện tới nước này rồi, Liên thấy mình nhân lúc Trọng Tín ra ngoài, dọn đi thì tốt hơn. Không khéo giáp mặt lúc rời khỏi, chỉ thêm sượng sùng, cố gắng nghĩ ra đôi ba câu chào nhau chiếu lệ.
Liên không dám nghĩ tới chuyện lần này cô có quyết định sai lầm không. Đã từ lâu, Liên không dám nghĩ tới, không dám phân tích, nghĩ xa hơn mối quan hệ giữa cô và Đức Hiển, những mối quan hệ xung quanh hai người.
Rõ ràng cô biết, với Đức Hiển chưa chắc mối quan hệ được bền lâu. Mỗi lần gặp khó khăn, Hiển đều bỏ cô về nương nhờ sự bảo bọc của mẹ. Hiển chưa đủ khả năng một mình đương đầu với những thăng trầm cuộc sống.
Nhưng cô yêu Hiển…
Cô vẫn bám vào hy vọng, theo thời gian Hiển sẽ trưởng thành, chững chạc hơn. Anh sẽ thay đổi. Cô không dám mưu cầu một cuộc sống giàu sang. Và cô thiết nghĩ, cô và Hiển đều tốt nghiệp đại học, chẳng lẽ tiền lương hai đứa không đủ gầy dựng một gia đình nhỏ? Huống gì bây giờ lại có số tiền lớn ông Lãm cho.
Bản chất con gái khi yêu đều thường là vậy. Duy ý chí, tự huyễn hoặc mình trong cái tương lai mình vẽ vời. Mỹ Liên chỉ nghĩ và giải quyết cái hiện tượng, còn bản chất, cô không nhìn ra hay không muốn mình ra?