Hai tháng sau, Linh Lan nhận được thư Trọng Tín.
"Anh đã giết em, anh chôn em vào trái tim anh
Từ đây anh không được yêu em ở trong sự thật
Một cái gì đã qua, một cái gì đã mất
Ta nhìn nhau, bốn mắt biết làm sao?
Ôi! Em mến yêu! Em vẫn là người anh yêu mến nhất.
Cho đến bây giờ ruột anh vẫn thắt
Tim anh vẫn đập như vấp thời gian,
Nhớ bao nhiêu yêu mến nồng nàn,
Nhớ đoạn đời hai ta rạng rỡ
Nhớ trời đất em cho anh mở
Nhớ muôn thưở thần tiên
Ôi! Xa em, anh rơi vào vực không cùng
Đời anh không em, lạnh lùng tê buốt
Nhưng còn anh, còn em, mà đôi ta đã khác
Ta: Hai người xa lạ - phải đâu ta!
Anh đã giết em, anh chôn em vào trái tim anh
Anh vẫn ước được em tha thứ
Anh vẫn yêu em như thưở ban đầu
Thế mà tại sao ta vẫn xa nhau?
Tại em cố chấp
Tại anh đã mất
Con đường đi tới trái tim em
Anh đã giết em rồi, anh vần ngày đêm yêu mến
Em đã giết anh rồi, em vứt xác anh đâu?"
(Anh đã giết em – Xuân Diệu)
Và toàn bộ hồ sơ liên quan đến việc ly hôn cách đây sáu năm. Lúc đó, Trọng Tín đã chia cho cô một nửa gia tài.
Linh Lan đọc xong, lẳng lặng qua phòng làm việc, lấy dụng cụ ra làm, tặng Trọng Tín tấm thiệp, đơn giản là dán một cành linh lan đã được cô xử lý khô, phun thuốc giữ màu.
Linh Lan đề trên đó mấy dòng:
"Cảm ơn người hiến tặng
Hạnh phúc lẫn thương đau
Để sớm mai thức dậy
Còn nhớ gọi tên nhau".
(Minh Niệm thiền sư)
Linh Lan không gọi điện thoại báo tin cho Hữu Đông ngay, cứ để anh làm việc bình thường. Chiều nay anh về cô sẽ đưa anh xem, rồi chuẩn bị làm thủ tục đăng ký kết hôn cũng đâu muộn.
Đợi thai nhi ổn định, gia đình nhỏ của cô sẽ thu xếp về Sài Gòn thăm mọi người. Lan đã không liên lạc với mọi người từ dạo ấy.
Cuộc sống hẳn khác trước nhiều. Bao biến cố, bao sự thật phơi bày. Và mỗi người, dù có như thế nào, dù muốn dù không cũng phải tự đi tiếp quãng đường của mình dựa trên những gì đã gieo, đã dựng ở quá khứ.
Linh Lan bỏ thiệp vào bao thư, nhờ bé Cúc đem ra bưu điện gửi.
Cô vào phòng của bọn trẻ, sắp lại tủ quần áo. Sắp Tết rồi, sắp sửa lại để biết sẽ mua gì cho chúng. Đồ cũ nào không mặc nữa, Lan giặt lại, ủi sạch gửi cho mấy đưa trẻ nghèo trong buôn. Nhớ đến hình ảnh lem luốc tương phản với nụ cười, ánh mắt trong trẻo, tinh khôi lòng Linh Lan thương cảm kỳ lạ.
Lan chợt nghĩ đến gia tài Tín chia cho cô. Lan biết cá tính của anh nên cô sẽ không đem trả mà sẽ đem làm từ thiện.
Lan sẽ bàn lại với Hữu Đông để nhận thêm sự hỗ trợ, ủng hộ từ chồng. Có lẽ Lan sẽ mở lớp học.. con đường ngắn nhất, bền vững nhất để có thể thay đổi số phận con người.
Bình yên một thoáng cho tim mềm
Bình yên ta vào đêm
Bình yên để đóa hoa ra chào
Bình yên để trăng cao
Bình yên để sóng nâng niu bờ
Bình yên không ngờ
Lòng ta se sẽ câu kinh bình yên
Bình yên để gió đưa em về
Bình yên ta chờ nghe
Chờ nghe tình vỗ lên tim mình
Chờ nghe tình lung linh
Bình yên để nắng soi môi thơm
Bình yên ta mừng
Mừng em đã hết đau thương về đây ấm cúng
Mừng em đã biết xót thương tình yêu.
Như từ bao la ta ra đời một kiếp nữa
Như từ trong nhau lớn lên khôn lên cùng nhau
Như một câu hát ứa ra từ tim
Tặng nhau nhé tiếng nghe hồn nhiên
Để quên hết khó khăn chia lìa
Bình yên một thoáng cho tim mềm
Bình yên ta vào đêm
Bình yên để đóa hoa ra chào
Bình yên để trăng cao
Bình yên để sóng nâng niu bờ
Bình yên không ngờ
Lòng ta se sẽ câu kinh bình yên.
Bình yên để gió đưa em về
Bình yên ta chờ nghe
Chờ nghe tình vỗ lên tim mình
Chờ nghe tình lung linh
Bình yên để nắng soi môi thơm
Bình yên ta mừng
Mừng em đã hết đau thương về đây ấm cúng
Mừng em đã biết xót thương tình yêu.
Như từ bao la ta ra đời một kiếp nữa
Như từ trong nhau lớn lên khôn lên cùng nhau
Như một câu hát ứa ra từ tim
Tặng nhau nhé tiếng nghe hồn nhiên
Để quên hết khó khăn chia lìa
Bình yên một thoáng cho tim mềm
Bình yên ta vào đêm
Bình yên để đóa hoa ra chào
Bình yên để trăng cao
Bình yên để sóng nâng niu bờ
Bình yên không ngờ
Mừng em đã hết đau thương về đây ấm cúng
Mừng em đã biết xót thương tình yêu
Mừng em ta hát đầy hơn xưa.
(Bình Yên- Quốc Bảo)
Vãn Hà khép hờ mắt lại. Cô tận hưởng cảm giác bình yên miên man khắp cơ thể.
Mong anh, mong cô đều tìm được sự bình yên cho mình.