Chưởng phong ập đến, Lưu Ly Dạ xoay người lùi bước theo bản năng! Gã thầm kinh hãi —– Chưởng khí bén ngót lại đến trong im lìm lặng lẽ, lần đầu tiên trong đời, gã không cảm nhận được dù chỉ là một chút!
“Ư —–!” Hừ một tiếng khó chịu, vai Lưu Ly Dạ dính đòn, nội kình chưa mất, lại một đạo chưởng khí kích thẳng vào bụng gã. Lưu Ly Dạ bỗng chốc quá đau đớn, trán ròng rã mồ hôi lạnh. Gã che chắn vai, thở dốc nhìn người trước mắt. “… Mỹ nhân, thế này là sao?”
Phong Thiên Nhai chắp tay sau lưng, đưa mắt nhìn mảnh Lưu Ly phiến gã lận trong tay, nói: “Ngươi thế mà không ra tay, tính nhường ta một chiêu hả?”
Lưu Ly Dạ nhếch mép cười, đáp: “Dù sao tiểu gia cũng phải biết nàng định làm gì chứ.”
Phong Thiên Nhai cười bảo: “Ta đã động thủ rồi đấy, ngươi nói xem ta muốn làm gì?”
“Hử?”
Phong Thiên Nhai: “Ta chẳng có gì để nói cả, vừa nãy Yến khờ đã nhắc ngươi rồi đó thôi.”
“…” Lưu Ly Dạ ngẩn ra, ngoái đầu nhìn Yến Cô Minh, người nọ tựa vào giường, nhắm mắt, im lìm ngồi đó.
“Yến tử.” Yến Cô Minh hé mắt. Lưu Ly Dạ hỏi: “Thế này là sao?”
Giọng Yến Cô Minh trầm lắng từ tốn, “Ta đã bảo rồi, nếu ngươi không nghe, chuyện sau đó ta không dám bảo đảm.” Lưu Ly Dạ cười lạnh một tiếng, nói: “Ngươi muốn tiểu gia nghe chuyện gì, Phong Đô?” Ánh mắt gã lạnh lẽo, “Bảo tiểu mỹ nhân này tránh ra, nếu không đừng trách tiểu gia không nể mặt ngươi.”
Yến Cô Minh nhàn nhạt buông lời: “Nếu ngươi đủ bản lĩnh thì khỏi nể mặt ta cũng được.”
“Ồ —–?!” Mắt Lưu Ly Dạ như lấp ló sắc máu, mảnh Lưu Ly phiến màu đen trong tay đột nhiên phi ra! Lưu Ly phiến tách ra làm ba giữa khoảng không, chia ba ngã, hướng bay lắt léo!
Phong Thiên Nhai đã chờ gã ra tay từ lâu, mắt nàng sáng như đuốc, lùi sau hai bước, con ngươi lướt nhìn từ trên xuống dưới, thoắt cái đã định vị được ba mảnh Lưu Ly phiến. Lưu Ly phiến được đúc theo cách riêng, mỏng như cánh ve, các cạnh đều bén như lưỡi đao, lao đi trong không trung, tạo ra tiếng xé gió chói tai.
“Hây!” Ánh mắt Phong Thiên Nhai lấp lánh, nhún người nhảy lên, đưa tay sờ eo, thoắt cái đã rút một thanh nhuyễn kiếm ra —–! Thanh kiếm mềm nhẹ, nhưng sau khi được nàng rút ra, bơm vào một luồng chân khí dồi dào, kiếm mềm thoáng đã cứng cáp, thẳng như cán bút! Lưỡi kiếm ánh bạc sắc bén không ngờ —–!
“Keng!” Ba tiếng như vang lên cùng lúc, sau vài tiếng động rời rạc nữa, Lưu Ly phiến đã bị kiếm khí chấn nát, tan thành từng mảnh đen nhỏ, óng ánh như sao giữa trời. Lưu Ly Dạ nhướng mày, hai mảnh Lưu Ly phiến lại sắp rời tay —– Nhưng có người nhanh hơn gã một bước. Phong Thiên Nhai gầm một tiếng thật ngắn, xoay cổ tay, lật ngang kiếm, ngay trước lúc Lưu Ly phiến được tung ra, thúc vào bắp tay trong của Lưu Ly Dạ.
Lanh lảnh một tiếng vang, Lưu Ly Dạ chợt cảm thấy tay mình tê rần, tuy ám khí chưa rời tay, nhưng muốn phóng đã không còn kịp nữa —–
Ngẩng đầu lên, Quan Âm đã đập vào mắt.
Lưỡi kiếm đã kề sát cổ họng gã.
Lộp bộp vài tiếng, mảnh vỡ Lưu Ly khi nãy vừa chạm đất.
Phong Thiên Nhai người vững tay vững, kiếm càng vững.
Lưu Ly Dạ bị người ta hướng kiếm vào mình lại không tức giận, gã buông mắt nhìn mũi kiếm Phong Thiên Nhai, chậm rãi thốt lên: “Hảo thân thủ.”
Phong Thiên Nhai: “Ám khí được gọi là ám khí, chính là vì trước tiên phải giấu, sau đó mới phóng. Ngươi đã bị động thì sẽ không thể chiếm ưu thế, lại thêm căn phòng này nhỏ hẹp, nhiều chướng ngại vật, ngươi không thạo ứng đối cũng phải thôi. Đừng quá khó chịu.”
“Ha.” Lưu Ly Dạ nghe nàng lí lẽ một phen, nhất thời chẳng biết mình nên khóc hay nên cười. “Mỹ nhân, nàng đang an ủi tiểu gia đó à?”
Phong Thiên Nhai: “Không.” Nàng nhìn Lưu Ly Dạ. Vì lãng nhân cao hơn nàng nhiều, nên Phong Thiên Nhai đành phải ngửa cổ lên nhìn gã. Một cúi một ngửa như vậy, trông cứ như Lưu Ly Dạ đang dạy dỗ Phong Thiên Nhai.
“Ta đơn giản chỉ muốn nói với ngươi rằng —– Không được động vào Phong Đô.”
“Ồ?” Lưu Ly Dạ nhướng mày, “Thế này là sao nhỉ, người nào người nấy đều cấm tiểu gia động vào Phong Đô.” Gã liếc xéo Yến Cô Minh ngồi trên giường. Từ đầu, Yến Cô Minh đã luôn dõi mắt theo Phong Thiên Nhai. Trước tiên là nhìn kiếm nàng, sau đó là ngắm nàng. Hắn mặt mày hờ hững, ánh mắt lạnh nhạt thản nhiên, chẳng ai biết đang nghĩ gì. Phong Thiên Nhai nhấc tay, mũi kiếm hếch lên, ép Lưu Ly Dạ xoay đầu lại.
Lưu Ly Dạ: “Nàng rốt cuộc là ai?”
“Người qua đường.”
Lưu Ly Dạ: “…”
Phong Thiên Nhai nói: “Trận Yên Vũ, trung nguyên thắng. Nội trong vài ngày này triều đình hẳn sẽ đòi lại đất đai bị mất từ tay phiên cương. Phong Đô là anh hùng lập nên chiến thắng này, còn là chứng nhân của trận thắng này, giờ gã không thể xảy ra bất trắc.”
Một câu đơn giản rõ ràng, lý lẽ có vẻ đúng nhưng lại sai —– Mắt không nhìn ra sau, rốt cuộc là mình đang tránh né điều gì, Phong Thiên Nhai chẳng rõ. Nàng cũng không biết lời mình vừa nói đây, rốt cuộc là để giải thích cho ai nghe.
“Ồ —–” Lưu Ly Dạ mặt cười nhưng dạ lại không, khẽ buông tiếng, “Mỹ nhân thâm minh đại nghĩa ghê…”
Phong Thiên Nhai: “Ngươi muốn nói thế nào thì tùy.”
Lưu Ly Dạ: “Tiểu cô nương, tạm không bàn tới ta, nàng có biết giữa Phong Đô và người nàng đã cứu tồn tại mối hận ra sao không?” Phong Thiên Nhai hơi khựng lại, đáp: “Ta biết thì sao?”
Lưu Ly Dạ gật gù, “Nghĩa là, nàng và hắn, chỉ là quan hệ ‘cứu một mạng’ thôi chứ gì?”
Phong Thiên Nhai cười lạnh một tiếng, nói: “Ta và chàng thế nào, chưa tới lượt ngươi chõ mồm vào.”
Càng nói càng nặng lời, ngữ khí cả hai cũng ngày càng cứng rắn. Ánh mắt Lưu Ly Dạ dần tàn nhẫn hơn, gã buông mắt, nhẹ giọng: “Giết ta đi.”
“Gì cơ?”
Lưu Ly Dạ chậm rãi đưa tay, thế mà lại nắm thẳng vào kiếm. Gã từ tốn nhấc nó lên, chậm rãi dùng sức nhắm vào cổ họng mình. “Tới nào, giết tiểu gia đi, đây là cơ hội duy nhất của nàng đấy.”
Phong Thiên Nhai: “Thế à?”
“Giờ nàng không giết ta, sau này ta sẽ giết nàng.” Từng giọt máu rơi xuôi theo kiếm, kiếm như đã đóng chặt vào tay Phong Thiên Nhai, dù Lưu Ly Dạ có ra sức thế nào, nó vẫn chẳng mảy may nhúc nhích.
“Nếu ngươi tính lợi dụng sự mềm lòng của ta, thì dẹp đi. Còn ráng gồng nữa, có rớt ngón tay nào ta cũng sẽ không chịu trách nhiệm.”
Lưu Ly Dạ liếm răng, ánh mắt đỏ ngầu, nở nụ cười hung ác. “Ngón tay… Nàng nghĩ tiểu gia xem trọng ngón tay mình tới mức nào?” Gã nhếch mép cười, khóe môi hằn nếp thật sâu. “So với một bàn tay thì việc bị một tiểu cô nương chỉa kiếm vào mình còn khiến tiểu gia khó lòng chấp nhận hơn.”
Phong Thiên Nhai: “Người chuyên dùng ám khí, mất tay phóng ám khí, sau này sinh nhai thế nào?”
Lưu Ly Dạ cười đôi tiếng, đáp: “Một bàn tay thôi mà, không còn thì có làm sao?” Nói xong, gã mặc lưỡi kiếm kê cổ, ngoái đầu nhìn Yến Cô Minh, nhắc lại cùng tiếng cười giễu. “… Một cánh tay thôi mà, không còn thì có làm sao?”
Dứt lời, Lưu Ly Dạ quay phắt lại, tay siết chặt kiếm sắc, muốn kéo sang một bên! Phong Thiên Nhai kinh ngạc —– Kiếm của nàng bén thế nào, nàng đương nhiên biết rõ. Phong Thiên Nhai ngoài miệng nói cứng nhưng nàng thực sự không có ý định chặt tay lãng nhân.
Không nỡ giật kiếm lại, Phong Thiên Nhai đành buông tay ra.
Kiếm vừa rời người, Lưu Ly Dạ mặc kệ vết thương, thoắt cái đã rút Lưu Ly phiến ra! Phong Thiên Nhai thấy thế, trong lòng lại vô cớ bùng lửa giận, nàng không nương tay nữa, tránh khỏi mảnh Lưu Ly phiến đầu tiên, khom người nhấc tay, gập hai ngón tay lại, tụ khí vào khớp xương, đâm vào sườn Lưu Ly Dạ!
“Ư!” Lưu Ly Dạ đau đớn oằn người, Phong Thiên Nhai không giảm lực tay, xoay ngón thành chưởng, lật sống bàn tay chém vào cổ lãng nhân, Lưu Ly Dạ lập tức hôn mê.
Phong Thiên Nhai bước sang bên cạnh nhặt kiếm lên, xoay lại ngồi xổm bên người Lưu Ly Dạ, nghiêng đầu nhìn gã. “Ta chỉ có một cơ hội để giết ngươi à? Hờ…” Nàng thò tay nhặt bừa vài sợi tóc rối của Lưu Ly Dạ lên. “Ta lại cho rằng —– Ta muốn lấy mạng ngươi lúc nào thì lấy lúc ấy. Nhưng ta nghĩ ngươi cũng chẳng bất mãn lắm đâu, dù sao thì trong mắt ngươi, muốn tồn tại trên đời chỉ có thể dựa vào thực lực.”
Nàng buông tay đứng dậy, vô tình trông thấy bàn tay đầy máu của Lưu Ly Dạ.
Gã đúng là không nể nang ai, kể cả chính bản thân mình. Bàn tay đã bị kiếm xẻ ra một nửa, gân cốt thịt thà trộn vào nhau, nhìn mà buồn nôn.
Phong Thiên Nhai thở gấp, nàng nhìn chằm chằm bàn tay ấy, chẳng biết tại sao, nhất thời lại căm hờn đến cùng cực.
Nàng không biết rốt cuộc mình hận điều gì. Hận sự liều mạng phô trương của Lưu Ly Dạ, hận sự tàn nhẫn quyết tuyệt của lãng nhân, hay hận mình nhìn rõ thế gian, nhưng lại không thấu được lòng người?
Trong phòng im lìm một mảng, nỗi im lìm khó thể gọi tên bao trùm, chẳng ai muốn lên tiếng trước —– Hoặc nên nói là, chẳng ai muốn cúi đầu trước.
Bấy giờ, ngoài cửa vang lên tiếng động, Thiền Nhạc chậm rãi bước vào.
Gã đỡ Lưu Ly Dạ nằm dưới đất dậy, cho tựa vào tường. Xé một mảnh vải, băng bó vết thương trên tay.
Yến Cô Minh nhìn rõ người vừa đến là ai, ánh mắt càng thêm u ám.
Phong Thiên Nhai lặng lẽ nhìn Thiền Nhạc băng bó xong, nàng bước tới, vỗ vai Thiền Nhạc. “Đi theo ta.” Nàng ngoảnh bước ra cửa, chẳng ngoái đầu.
Thiền Nhạc lại nhận ra Yến Cô Minh.
“Là ngươi.”
Ánh mắt Yến Cô Minh thâm trầm, không nói một câu.
“Thì ra ngươi còn sống.” Thiền Nhạc lạnh nhạt buông lời. Nói xong, gã không nấn ná thêm, ra ngoài với Phong Thiên Nhai.
Yến Cô Minh nhìn gã khép cửa lại, nghe tiếng bước chân hai người càng đi càng xa.
“Ha…” Chẳng biết do đâu, hắn chợt bật cười. Tay chống ván gỗ, Yến Cô Minh chậm chạp dịch người, bước xuống giường. Đâu ngờ vừa đứng dậy đã quỳ sấp xuống đất, vết thương trên chân hắn chưa khỏi, muốn đứng vững là chuyện chẳng thể nào.
Yến Cô Minh mặc kệ, hắn lảo đảo người tựa vào tường, run rẩy đứng dậy. Nhưng dẫu hắn có đứng lên được thì vẫn không dấn bước nổi. Mắt của lãng nhân đỏ ngầu, môi nứt nẻ, xương cốt cả người như vỡ vụn, đau đến thắt lòng.
Chính lúc hắn gắng chống đỡ, Hữu Sơn Nhân về đến. Ông vào nhà, thấy người sóng soài và vết máu đầy đất, mày nhăn tít. Nhưng lại chẳng nói gì.
Ông bước nhanh đến, túm áo Yến Cô Minh. Yến Cô Minh vốn đã đứng không vững, bị ông kéo như thế thì đổ ập xuống.
Hữu Sơn Nhân: “Về giường nằm cho ta.”
Lúc đổ người xuống, băng nẹp trên gối phải của Yến Cô Minh vỡ vụn, trán hắn đầy mồ hôi lạnh.
“Cút…”
Hữu Sơn Nhân: “Ngươi không muốn sống rồi!”
Yến Cô Minh chống tay xuống đất, mắt dán chặt vào cửa. “Cút cho ta…”
Hữu Sơn Nhân nhăn mũi, ném lãng nhân lên giường bằng hai tay. Đầu bị chấn động, Yến Cô Minh cũng rơi vào hôn mê.
Hữu Sơn Nhân giận run cả người, ông nghiến răng bước tới trước giường, xử lý lại những vết thương đã nứt ra của Yến Cô Minh. “Đúng là thằng điên… Đứa nào đứa nấy điên cả!”
Xử lý xong Yến Cô Minh, Hữu Sơn Nhân lại vác Lưu Ly Dạ đang nằm dưới đất lên giường, cho nằm cùng với Yến Cô Minh.
“Cái đám ôn con không muốn sống này.” Hữu Sơn Nhân nhìn một hồi, hầm hừ ra ngoài.
Bên kia, Phong Thiên Nhai đã rời nhà nhưng không về chỗ Tả Sơn Nhân mà đi lên núi, Thiền Nhạc cũng không hỏi nàng đi đâu, chỉ lặng lẽ theo sau.
Đi được một lúc, Phong Thiên Nhai đến đỉnh, bấy giờ vừa khéo hoàng hôn, đứng trên triền núi trông ra, mây hồng xa xa, là sự dịu dàng cuối cùng mà trời cao ban cho nhân gian khi một ngày sắp kết thúc.
Phong Thiên Nhai nhảy lên một tảng đá to, phóng tầm mắt ra xa.
Thiền Nhạc nhìn dáng hình nhỏ bé đó, được ráng chiều kéo ra một cái bóng thật dài.
“Ông muốn hỏi gì, bây giờ có thể hỏi rồi.” Phong Thiên Nhai không xoay đầu lại, nhẹ nhàng nói.
Thiền Nhạc đứng sau lưng nàng, nhìn thanh kiếm nàng cầm trong tay. “Phong Vấn Thiên, Phong Vấn Thiên thực sự là sư phụ cô?”
Phong Thiên Nhai: “Ừ.”
Thiền Nhạc run giọng: “Hắn ta sao lại chết?”
Phong Thiên Nhai: “Bệnh chết.”
Thiền Nhạc siết chặt quả đấm. “Sao có thể… Tu vi võ học của Phong Vấn Thiên sớm đã hóa cảnh, sao có thể chết bệnh?”
Phong Thiên Nhai cười một tiếng, buông lời: “Ai bảo tu vi cao cường thì không mắc bệnh, thầy cũng là người, đã là người thì sẽ có lúc bị bệnh. Sao ông quen thầy?”
Thiền Nhạc: “Cả đời đao giả chỉ thua một người, ấy là Phong Vấn Thiên.”
Phong Thiên Nhai ngoái đầu, cười nói: “Sao chứ, khi nãy chẳng vừa thua Phong Đô đấy thôi? Không muốn nhận à?”
Thiền Nhạc lắc đầu, từ tốn nói: “Cả đời đao giả, chỉ thua một mình Phong Vấn Thiên.” Phong Thiên Nhai lặng lẽ nhìn gã, đôi mắt thản nhiên, mộc mạc của nam nhân cao lớn này thấu suốt sự đời, khoáng đạt đến tận cái chất ban sơ. Gã không tránh né, cũng không tìm lời lấp liếm, gã chỉ đang thuật lại một sự thật.
Phong Thiên Nhai bật cười, “Đúng, ông không thua. Nhưng tầm mắt người đời lại chẳng thể trông đến võ cảnh chí cao này, thế nên trong mắt họ, ông vẫn là kẻ thua.”
Thiền Nhạc: “Cái gọi là cảnh giới võ học, chẳng qua cũng chỉ là khái niệm mà người tập võ tự dựng nên. Nói đến cùng, chúng ta chẳng là gì ngoài một đám thô lỗ vung đao múa kiếm.”
Phong Thiên Nhai: “Nhưng một vài kẻ thô lỗ lại có thể dựa vào đao kiếm trong tay, khuấy động thiên hạ.”
“Thì sao chứ?” Thiền Nhạc cúi đầu, nhìn đôi tay mình. “Dù võ công đệ nhất thiên hạ, cũng sẽ có việc mình không làm được, có người mình không cứu nổi.”
“…” Phong Thiên Nhai biết gã đang nhớ đến Tế ti và Độc thủ. Nàng khẽ hỏi: “Ông hận không?”
“Hận.”
Phong Thiên Nhai: “Ông muốn báo thù à?”
“Kẻ mà ta hận, là chính bản thân.”
Phong Thiên Nhai ngước mắt nhìn gã. Giọng Thiền Nhạc trầm thấp đè nén, “Ta hận mình sao không cản họ lại ngay từ khi bắt đầu. Ta hận mình sao lại chọn cách bế đao vào núi trong lúc họ cần mình nhất. Ta càng hận mình sao lại để họ phạm nghiệt với người khác trước —–!”
“Nếu thù hận không xuất phát từ họ, đao của ta sẽ chẳng đến nỗi không vung xuống được!”
Nói đến cùng, Thiền Nhạc đã không thể khống chế đau thương trong lòng, Phong Thiên Nhai kinh ngạc nhìn truyền kỳ phiên cương danh chấn thiên hạ, dưới ráng chiều đỏ ối, nước mắt lăn dài.
“Lệ Gia, tiểu Việt…”
Từ bé đã sống chết có nhau, áo đắp nửa vai đầu ghé đầu, niềm hạnh phúc đã từng đong đầy… trôi theo giọt lệ nam nhi, buông nhanh xuống đất.