“Cái gì?” Âm lượng của Diệp Tư Hạ chợt vọt lên cao, đôi mắt cô mở to đầy kinh ngạc. Biểu cảm của cô chỉ khiến Bạch Kỳ Thiên thấy buồn cười hơn, “Anh không hề biết được giọng em lớn thật đó.”
Nhưng cô nào để anh phân tâm sang chuyện khác, Diệp Tư Hạ liên tục dồn dập tra hỏi anh. Cuối cùng, Bạch Kỳ Thiên cũng phải giơ tay xin hàng với hành động làm nũng của cô.
Anh ôm cô vào trong lòng, kể cho cô nghe toàn bộ kế hoạch của mình từ lúc bắt đầu bay sang Mỹ. Ngay từ khi ở sân bay, Bạch Kỳ Thiên đã phát hiện ra có người theo dõi mình nhưng anh vẫn thản nhiên coi như không biết vì không nắm rõ được kế hoạch của đối phương. Vấn đề của công ty con bên Mỹ chỉ hai ngày là anh đã sắp xếp xử lí ổn thoả nhưng gần đến hôm trở về thì có một biến cố xảy ra, đó là anh bị một nhóm lạ mặt tấn công.
Nghe anh kể, anh bị bọn họ đánh lén từ phía sau nên chưa kịp đánh trả đã hôn mê bất tỉnh. Quả thật khi tỉnh lại anh đã bị Bạch Từ và Thạch Thảo thuê một nhà tâm lý học về thôi miên và sắp xếp lại kí ức.
Khi nghe anh bị đánh trọng thương, nước mắt của cô không kìm được mà rơi xuống. Cô chui ra khỏi lòng anh, ngẩng mặt lên nhìn anh đầy thương xót. Đối diện với đôi mắt rưng rưng đầy nước, Bạch Kỳ Thiên chỉ biết hôn nhẹ lên mắt cô, lau đi những giọt nước mắt kia, an ủi: “Không sao. Tất cả mọi chuyện đã qua rồi.”
Để cô bình tâm lại một lúc, anh mới tiếp tục kể. Sau khi bị thôi miên, đầu anh rất hay bị choáng váng, nhiều lúc còn bị tiền đình. Thời gian đó, gần như anh toàn làm theo sự chỉ đạo của Bạch Từ và Thạch Thảo, hoàn toàn không có một chút ý kiến của bản thân.
Tình trạng này kết thúc khi Lâm Ảnh Quân và Trác Phong tìm đến anh. Ban đầu hai người họ không nghi ngờ quá nhiều khi gặp anh vì ngoại trừ kí ức về Diệp Tư Hạ, kí ức của những người khác gần như không bị đảo lộn mấy. Chỉ là khi nhắc đến tên cô, Bạch Kỳ Thiên hoàn toàn không tỏ ra có chút quen thuộc, đến lúc đấy khiến hai người kia mới nghi ngờ, trói anh lại mang đi kiểm tra. Đến khi “bắt được bệnh” thì Trác Phong đã tìm được một bác sĩ tâm lý khác thôi miên trả lại kí ức cho anh. Và từ việc này, Bạch Kỳ Thiên đã giả bệnh thuận nước đẩy thuyền theo kế hoạch của bọn Bạch Từ và trở về nước.
Diệp Tư Hạ vừa nghe anh nói vừa mân mê nghịch bàn tay của đặt trên eo mình. Cô quay mặt lại nhìn anh, hỏi:
“Có nghĩa là bữa tiệc đính hôn đó hoàn toàn nằm trong kế hoạch của anh hết sao?”
“Đúng vậy.” Bạch Kỳ Thiên gật đầu, không phủ nhận ý kiến của cô.
“Thế mà anh nhẫn tâm nhìn em bị đối xử như vậy sao? Một mình đối đầu với hàng vạn lời bàn tán, anh cho rằng em đủ mạnh mẽ tới mức có thể tự chống chọi được sao?”
Trước những lời chất vấn của cô, Bạch Kỳ Thiên đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ xinh đang tỏ vẻ dỗi hờn, nói:
“Tối hôm đó chứng kiến em bị đàn áp như vậy, anh rất khó chịu, rất tức giận. Có lẽ chỉ một phút nữa thôi anh sẽ tiến lên ôm lấy em, tuyên bố rằng người anh yêu là Diệp Tư Hạ mặc kệ cái kế hoạch chết tiệt kia. Khoảnh khắc em bước ra khỏi cánh cửa chỉ để lại một bóng lưng nhỏ khiến trái tim anh đau đớn vô cùng. Anh chẳng khác nào một kẻ vô dụng không bảo vệ được người mình yêu mà phải khiến cho cô ấy chịu bao đau thương trong kế hoạch của mình.”
Nói xong, Bạch Kỳ Thiên đặt một nụ hôn ấm áp lên đôi môi Diệp Tư Hạ. Thời gian đó đối với hai người như một màn tra tấn cực hình, nhớ nhung đối phương nhưng chỉ được phép giả ngơ lạnh nhạt. Diệp Tư Hạ cũng bị cuốn theo nụ hôn đó, từ nụ hôn nhẹ nhàng dần trở thành nụ hôn sâu nhưng thật may cô vẫn còn đủ lí trí để đẩy anh ra vì trong xe còn có người.
Cuối cùng, Bạch Kỳ Thiên lưu luyến buông môi cô ra, anh bật cười nhẹ khi thấy gương mặt của cô đã ửng đỏ từ bao giờ. Anh hôn nhẹ một cái lên chóp mũi cô, nói nhỏ:
“Đến lượt anh hỏi. Sao em biết được anh không hề bị mất trí nhớ?”
Có vẻ việc này là điều đáng tự hào của Diệp Tư Hạ. Cô hất cằm lên nhìn anh đầy kiêu hãnh:
“Cái này thì phải khen em thông minh rồi. Ai bảo Thạch Thảo đến trước mặt em khoe khoang anh chuyển biệt thư Sơn Tiêu về dưới tên cô ta, đấy chính là sơ hở. Em nhớ anh đã từng hứa, căn biệt thư đó ai cũng có thể làm nữ chủ nhân còn anh thì chỉ theo em thôi. Tất cả chỉ đơn giản như vậy là em bắt ra được hết điểm mấu chốt.”
“Chiếc đuôi của em cao tới tận trời rồi kìa.” Bạch Kỳ Thiên nheo vào mũi cô một cái. Anh bật cười trước hành động và thái độ hăm hở này của cô. Quả thật trên đời này, chỉ có cô gái nhỏ của anh là hiểu anh nhất.
Trên đoạn đường còn lại trở về nhà, Bạch Kỳ Thiên kể cho cô nghe rất nhiều bí mật trong kế hoạch này, có liên quan đến anh trai Diệp Hạo Hiên của cô, liên quan đến Kane.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Con đường cưới vợ về nhà của Bạch Kỳ Thiên không hề dễ dàng. Dù đã giải thích rõ tất cả mọi việc cho Diệp chủ tịch nhưng vì trước đó anh đã khiến cho Diệp Tư Hạ tổn thương rất nhiều nên Diệp Bác Văn hoàn toàn không đồng ý hôn lễ này. Do đó đêm giao thừa năm nay, anh phải xa vợ con mình vì ba vợ không cho Diệp Tư Hạ ra ngoài ở và anh cũng không được bước chân vào biệt thự Diệp gia nửa bước. Điều này dẫn đến hậu quả cả đêm hôm đó, Trác Phong và Lâm Ảnh Quân không được ở cạnh vợ yêu của mình mà phải đến nhà Bạch Kỳ Thiên lên kế hoạch giúp anh lấy lòng ba vợ.
Sau đó Bạch Kỳ Thiên đã thử hết tất cả các cách nhưng không thành đành về nhờ vả ba mẹ mình giúp đỡ. Phải tận đến khi ba mẹ Bạch can dự vào, đến Diệp gia mấy lần, hứa lên hứa xuống rồi xin cưới thì chủ tịch Diệp mới gật đầu đồng ý. Nhưng đám cưới cũng bị trì hoãn lại hơn nửa năm nữa mới tổ chức vì lí do bụng của Diệp Tư Hạ đã to, cô sợ mặc váy cưới không đẹp. Bạch Kỳ Thiên đành phải chiều ý vợ nhưng anh vẫn mau chóng đưa cô tới Cục dân chính làm đăng kí kết hôn.
Hơn nửa năm sau, hôn lễ diễn ra linh đình tại bờ biển Bali. Diệp chủ tịch cầm tay con gái trao cho Bạch Kỳ Thiên và không quên nhắc nhở:
“Sau này chỉ cần một lần cậu làm tổn thương Tiểu Hạ, dù có già yếu tới đâu tôi cũng đến đón con gái tôi về.”
Bạch Kỳ Thiên nắm lấy tay của Diệp Tư Hạ, cúi đầu xuống nói với ba vợ mình: “Ba yên tâm, con chắc chắn sẽ không có ngày đó.”
Dứt lời, anh dắt Diệp Tư Hạ tiến tới người chủ hôn, tuyên bố và hứa hẹn về tình yêu của hai người. Khi đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô, Bạch Kỳ Thiên tiến sát gần hơn, đặt một nụ hôn nồng thắm lên trán cô và nói: “Giữa dòng người xô bồ vội vã, cảm ơn em vì đã để anh gặp và yêu em một cách trọn vẹn nhất. Anh yêu em, Hạ Hạ của anh.”
Trái tim Diệp Tư Hạ rung động vì câu nói của anh, cô đưa mắt xuống đứa bé trai đang nằm trong nôi đang giương đôi mắt to tròn nhìn cô và anh, hạnh phúc lại đong đầy.
“Em cũng yêu anh, ông xã. Yêu cả anh và con của chúng ta.”
Hạnh phúc chỉ đơn giản là thế, là được bên cạnh những người mình yêu thương nhất.
Nhân duyên thật kì diệu, vô tình bắt gặp lại vô tình yêu. Những cái vô tình mà lại hữu ý đấy đã vẽ lên một câu chuyện tình đẹp như vậy.