Ở phía ngoài cổng, một cô gái mặc chiếc áo sơ mi trắng thời trang kết hợp với quần dài đen đồng cốt. Cô khoác chiếc áo vest ngoài trên vai, mái tóc dài uốn xoăn được cô vuốt nhẹ về phía sau một cái. Khí chất kiêu sa là điều không thể thiếu ở cô gái này, đặc biệt đi theo sau còn có một số lượng lớn vệ sĩ áo đen càng khiến cho những người xung quanh chú ý hơn.
“Đã chuẩn bị xong hết chưa?”
“Cô chủ yên tâm, mọi việc đều đã theo kế hoạch.”
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Trong hội trường tổ chức đám cưới, người chủ hôn đã hỏi Bạch Kỳ Thiên hai lần nhưng anh không có dấu hiệu gì muốn trả lời. Người chủ hôn định hỏi thêm lần nữa thì có một tiếng nói lanh lảnh vang lên từ phía cửa ra vào:
“Bạch Kỳ Thiên, anh còn muốn đứng đó bao lâu nữa? Định bỏ vợ con anh đi cùng với người phụ nữ khác hay sao?”
Là Diệp Tư Hạ, cô ngang nhiên bước tiến đến giữa hội trường, đôi mắt ráo hoảnh nhìn chằm chằm vào cặp cô dâu chú rể trên kia. Đôi môi đỏ nhếch lên một nụ cười khinh miệt nhưng nhìn cô chẳng những không đáng ghét mà còn rất hút mắt kẻ đối diện.
Thạch Thảo nhìn thấy cô, khuôn mặt chuyển xanh chuyển trắng liên tục như con tắc kè hoa, cô ta run rẩy chỉ vào Diệp Tư Hạ:
“Sao lại là cô, chẳng phải cô đã…”
“Tôi đã làm sao?” Cô nhếch cằm lên, giọng điệu khiêu khích hỏi lại.
Lúc này Thạch Thảo mới lấy lại bình tĩnh, cô ta quay ra phía vệ sĩ của mình, nói lớn:
“Mấy người mau bắt cô ta lại đưa đến đồn cảnh sát, có ai mà không biết Diệp Tư Hạ sau vụ tai nạn đang nằm sống thực vật tại bệnh viện. Cô ta chỉ là giả dạng đến đây phá đám cưới của tôi.”
Đám vệ sĩ của Thạch gia tiến lên định bắt Diệp Tư Hạ nhưng rất nhiều người áo đen tiến lên chặn hết bọn họ lại, không cho tiến gần cô nửa bước. Nghe được câu nói của Thạch Thảo, Diệp Tư Hạ càng cười tươi hơn, đảo mắt một lượt nhìn mọi người xung quanh, cô hỏi:
“Mọi người đã nghe kĩ những gì Thạch tiểu thư nói chứ?”
Thạch Thảo chợt giật mình nhận ra cô ta đã lỡ lời trong lúc hoảng loạn. Diệp gia tung tin tức ra bên ngoài là Diệp Tư Hạ ra nước ngoài đi công tác chứ chưa một lần đề cập đến vụ tai nạn nào. Vậy mà cô ta lại tự “khai ra giặc trong đống rơm”.
Người yên lặng nãy giờ chính là Bạch Kỳ Thiên thì lúc này mới lên tiếng. Ánh mắt anh lạnh giá nhìn thẳng vào khuôn mặt hoảng loạn của Thạch Thảo:
“Tại sao cô biết Hạ Hạ sống đời sống thực vật? Là cô hại cô ấy đúng không?”
Giọng nói lạnh lẽo của Bạch Kỳ Thiên cất lên khiến Thạch Thảo càng run sợ. Đặc biệt hai tiếng “Hạ Hạ” từ miệng anh bật ra khiến cho tất cả mọi người ở đây hết sức ngạc nhiên.
Thạch Thảo hẳn là người bất ngờ nhất, cô ta càng lo sợ hơn, kéo lấy cánh tay Bạch Kỳ Thiên hỏi:
“Anh nhớ ra hết rồi sao?”
“Tôi đã từng quên điều gì sao?”
“Ầm”, trong lòng Thạch Thảo sụp đổ hoàn toàn, cô ta lùi ra sau, không cẩn thận dẫm vào đuôi váy suýt ngã.
Bạch Kỳ Thiên bước xuống bục, sải bước về phía Diệp Tư Hạ. Anh đưa tay kéo cô vào lòng ôm chặt, cái ôm này anh đã kìm nén bao lâu rồi, thời gian qua anh nhớ cô rất nhiều, nhớ sự ấm áp chỉ khi ở bên Diệp Tư Hạ.
“Xin lỗi, đã để em phải chờ lâu rồi.” Giọng nói trầm ấm của Bạch Kỳ Thiên vang lên chỉ đủ cho hai người họ nghe thấy. Hơi thở ấm áp khiến trái tim của Diệp Tư Hạ rung động mạnh, cô tưởng rằng mình có thể mạnh mẽ nhưng không, vẫn quá nhớ anh, nhớ vòng ôm của anh, nhớ tình yêu của anh.
Nhưng bây giờ không phải lúc để hâm nóng tình cảm vì họ còn phải xử lí vài người nữa. Bạch Kỳ Thiên và Diệp Tư Hạ quay lại nhìn Thạch Thảo đứng trên kia. Trông cô ta lúc này thật tệ hại, chiếc tóc búi cao vì bị cô ta vò liên tục mà trở nên rối hẳn, gương mặt cô ta lấm lem do nước mắt rơi xuống khiến cho mascara trôi sạch.
Diệp Tư Hạ bước tiến lên vài bước về phía Thạch Thảo, giọng nói cô đanh thép chất vấn:
“Thạch Thảo cô quả thật là kẻ độc ác. Sai người bắt cóc tôi đưa đến căn nhà hoang, dùng gậy sắt đánh đập vào người tôi đặc biệt là nhắm vào phần bụng. Có phải cô rõ biết tôi đang mang trong mình đứa con của Bạch Kỳ Thiên, sợ tôi một ngày nào đó đem nó đến trói buộc anh ấy không? Thật tiếc cho cô, tôi còn có dự tính sẽ nhắm mắt cho qua tất cả mà chăm con một mình nhưng cô đã động vào tôi, động vào đứa nhỏ thì kết cục của cô như hôm nay còn nhẹ nhàng đấy.”
Không biết lúc này từ đâu ra hàng bao nhiêu phóng viên nhà báo, từng câu từng chữ của Diệp Tư Hạ được họ thu âm và ghi lại tất cả, họ nhanh chóng tiến tới bao vây lấy Thạch Thảo dồn dập đưa ra câu hỏi. Bộ dáng của cô ta dưới ánh đèn flash đã tệ hại càng trở nên tệ hại hơn. Tình cảnh này hoàn toàn giống với hôm đính hôn chỉ là thay đổi đối tượng.
Thạch Thảo hoảng sợ dưới áp lực của những câu hỏi và ánh đèn flash, cô ta ôm đầu hét lên một tiếng rồi chạy về phía khách tham dự. Mọi người đều rất sợ bộ dạng phát điên của cô ta nên tản ra phía xung quanh nhường đường cho cô ta. Cô ta chạy đến một chỗ ngồi, quỳ thụp xuống đất, tay cầm lấy góc áo của người đàn ông đó, khóc lóc cầu xin thảm thiết:
“Dave, anh phải cứu tôi, tôi và anh đối tác cùng trên một chiến tuyến.”