Ngay khi vừa bước vào phòng, Diệp Tư Hạ không thể kìm nén được cơn buồn nôn dâng lên đến tận cổ họng, cô chạy nhanh vào nhà vệ sinh nôn hết ra. Cô ho khan liên tục như muốn nôn hết tất cả mọi thứ trong bụng mình nhưng do tối nay chưa ăn gì nên cô chỉ nôn ra toàn dịch dạ dày. Diệp Tư Hạ mệt mỏi chống tay đứng dậy từ dưới đất, đi đến bồn rửa tay xóc nước lên mặt để tỉnh táo hơn.
Rửa mặt xong, cô ngước lên nhìn mình trong gương. Lúc này trông cô thật tệ hại, khi lớp trang điểm đã được dỡ xuống, gương mặt cô trắng bệch, đôi môi tái nhợt. Cố gắng gạt bỏ những hình ảnh của Bạch Kỳ Thiên và Thạch Thảo trong bữa tiệc, cô lấy quần áo rồi bước vào bồn tắm.
Ngâm mình trong bồn tắm nóng này giúp cho tinh thần cô thoải mái hơn. Nhưng chính khoảnh khắc thư giãn lại khiến con người ta nhớ lại giây phút vui vẻ trước đây. Một loạt kí ức hạnh phúc bên cạnh Bạch Kỳ Thiên lại như cuốn phim quay chậm trở về trong tâm trí của cô. Những giọt nước mắt không tự chủ đã rơi xuống từ bao giờ. Đầu cô ngửa ra phía sau, tựa lên thành bồn tắm, nhắm mắt định thần muốn xoá đi những hình ảnh của người đàn ông cô yêu.
Nhưng vì yêu mà quá đau thương, đau thương lan tràn dù có cố nhưng sao có thể ngăn được những giọt nước mắt kia. Từng giọt lệ lăn dài trên gò má gầy rơi xuống cổ rồi hoà vào với làn nước vây quanh người cô. Lúc này cô không còn đủ mạnh mẽ nữa, không thể gắng gượng thêm một phút nào nữa, Diệp Tư Hạ co chân lại, gục mặt xuống đầu gối bật khóc nức nở. Tiếng khóc của cô ngày một lớn, đầy đau đớn thương tâm.
Cô chưa bao giờ cảm thấy đau lòng đến vậy. Trước kia ngày đứng trước mộ của Kha Luân, cô tưởng chừng mình đau khổ như đã chết. Nhưng bây giờ sự quay lưng của Bạch Kỳ Thiên lại khiến cô đau không bằng chết. Cuộc tình này đã rút cạn tinh thần cô, rút cạn sức lực và bản lĩnh của cô.
Giờ đây, Diệp Tư Hạ trở nên yếu đuối hơn, cô không biết sau vấp ngã này liệu mình có thể đứng dậy như trước không. Nhiều khi tự hỏi bản thân, cô có phải là một kẻ không may mắn trong tình yêu, mỗi lần yêu hết mình, yêu bằng tất cả sinh lực thì cái giá cô nhận lại chỉ toàn đau thương.
Ngâm mình trong bồn tắm quá lâu, nước đã trở nên nguội dần. Lúc này Diệp Tư Hạ mới bình tĩnh lại, bước ra khỏi bồn tắm, lau khô người rồi mặc quần áo ngủ. Cô thả người mình lên chiếc giường ấm áp, muốn nhắm mắt thật nhanh chìm vào giấc ngủ để giảm bớt mệt mỏi về tinh thần. Chìm vào giấc ngủ sâu nhưng có lẽ do vết thương lòng nên cả ngay trong tiềm thức, nước mắt cô vẫn tuôn rơi khi nhớ về Bạch Kỳ Thiên.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
“Kỳ Thiên, chúng ta đi ngủ thôi.” Thạch Thảo mặc chiếc váy ngủ ren màu đen quyến rũ bước gần về phía Bạch Kỳ Thiên. Đôi tay như rắn nước quấn lên cổ anh rồi nhanh chóng vuốt xuống bờ ngực rắn chắc. Ngón tay cô ta lướt qua cởi dần các cúc áo ngủ trên người anh nhưng chỉ mới cởi được hai cúc, bàn tay cô ta đã bị một bàn tay to ngăn lại.
“Anh và Diệp Tư Hạ trước đây có quan hệ như thế nào?” Bạch Kỳ Thiên giữ chặt lấy đôi tay đang múa lượn trên hàng cúc áo của mình, giọng anh nghiêm túc hỏi Thạch Thảo.
Trước câu hỏi của Bạch Kỳ Thiên, cô ta dường như đã chuẩn bị trước nên tỏ ra rất bình tĩnh, dựa sát vào lòng anh trả lời:
“Không phải lúc bên Mỹ em đã nói rồi sao, anh quên nhanh thật. Cô ta năm lần bảy lượt quyến rũ anh nhưng không được. Tức giận vì bị anh từ chối nên đã tạo áp lực cho công ty con bên Mỹ của Bạch gia và sai người đánh anh bị thương khiến cho anh mất trí nhớ. Đến thời điểm đó cô ta chỉ việc chen chân vào nhưng thật may em luôn ở bên anh, không cho cô ta cơ hội.” Nói đến đây, Thạch Thảo dừng lại một lúc quan sát biểu cảm trên khuôn mặt của Bạch Kỳ Thiên. Anh nhăn mày lại như cố nhớ ra điều gì đó, thấy vậy cô ta vội bồi thêm một câu: “Hôm nay anh cũng đã được chứng kiến sự hung hăng của cô ta rồi. Có Liễu gia sau lưng nên coi trời bằng vung, nếu anh không ngăn cản kịp thời có khi tối nay sẽ có một trận đổ máu.”
Chân mày Bạch Kỳ Thiên đã dãn ra cho thấy anh phần nào tin tưởng câu nói của Thạch Thảo. Cô ta tiến sát tới ôm chặt lấy anh nhưng một lần nữa lại bị anh đẩy ra:
“Khoan đã. Anh muốn hỏi em một việc, tại sao các phóng viên, nhà báo lại xuất hiện trong bữa tiệc tối nay. Giới thượng lưu ghét nhất là sự xuất hiện của bọn họ, việc này em hẳn đã biết nhưng cố ý sắp xếp cho họ vào.”
Thạch Thảo khó chịu với việc Bạch Kỳ Thiên cứ đẩy cô ra và liên tục chất vấn, cô bày ra bộ dạng phụng phịu, giả vờ hờn giận:
“Người ta chính là muốn tuyên bố cho toàn thế giới biết tình yêu của hai ta, vậy mà anh lại có ý trách phạt em.”
Bạch Kỳ Thiên không hỏi nữa, anh vỗ nhẹ vào vai Thạch Thảo coi như lời an ủi rồi đi thẳng về phía cửa phòng. “Em ngủ trước đi. Bây giờ Lâm Ảnh Quân và Trác Phong mời anh đi uống rượu, chắc sẽ về muộn.”
Nói xong anh bước thẳng ra khỏi phòng không lưu lại cho Thạch Thảo một ánh mắt ấm áp nào. Cô ta ngồi trong phòng một mình, tức giận nắm chặt bàn tay vào khiến móng tay dài đâm vào da thịt. Cô ta cầm máy điện thoại lên, bấm vào một dãy số quen thuộc:
“Tôi sẽ giúp anh mau chóng thâu tóm được Bạch gia. Còn Bạch Kỳ Thiên tay trắng cũng chẳng sao, anh ấy ở bên tôi là đủ.”