Diệp Tư Hạ trở về nhà trong tâm trạng tức tối không thôi. Nhưng bản thân cô cũng không muốn gia đình lo lắng nên khi cất xong xe trong gara, cô không xuống ngay mà cầm gương lên soi lại gương mặt mình một chút. Diệp Tư Hạ giật mình, không ngờ nụ hôn ban nãy của Tử Đằng đã khiên môi cô sưng lên như vậy, thậm chí còn rơm rớm chút máu. Cô lấy nước tẩy trang từ trong túi sách, lau nhẹ môi mình, sau đó dặm chút phấn, tô ít son dưỡng và thoa lại son một chút.
Sau khi đánh son xong, Diệp Tư Hạ thấy môi mình đã đỡ tệ hại hơn so với vừa nãy. Cô chỉ hi vọng mọi người trong nhà không quá chú ý tới nếu không chính cô cũng chẳng biết giải thích như nào.
Bước vào trong nhà, Diệp Tư Hạ dường như đã bình ổn được tâm trạng, cô vui vẻ chào mọi người. Nhưng đáp lại cô là những gương mặt thấp thỏm lo âu. Liễu Huệ Di nhanh chóng tiến tới gần con gái, bà quan sát con mình một lượt xem có sao không. Bà nắm lấy bàn tay của Diệp Tư Hạ, ân cần hỏi thăm:
“Tiểu Hạ, con không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?”
Trước ánh mắt lo lắng của mẹ mình, Diệp Tư Hạ tự trách bản thân và cô cũng cảm thấy thật may khi lúc nãy đã điều chỉnh lại tâm tình của mình. Diệp Tư Hạ mỉm cười nhẹ, cô dang tay ôm lấy mẹ mình:
“Mẹ à, con không sao. Vừa nãy con đi dạo ở phố đi bộ một chút để hóng gió thôi, không có việc gì đâu.”
Diệp Bác Văn khi thấy con gái mình về đến nhà, sự lo lắng trong lòng ông dịu đi không ít. Nhưng ông vẫn đanh tiếng, trách móc con gái mình:
“Đã về muộn như vậy thì ít nhất con phải báo cho mọi người một tiếng. Con biết ba mẹ và các anh lo lắng như thế nào không?”
Nghe câu trách mắng của ba, Diệp Tư Hạ nhận thấy quả thật mình đã sai, cô cúi đầu nhẹ giọng xin lỗi ba mẹ:
“Con xin lỗi. Đúng lúc điện thoại con hết pin nên đã không báo về nhà một tiếng khiến mọi người phải lo lắng cho con.”
Sau khi thành khẩn nhận lỗi, Diệp Tư Hạ mới nhìn về phía phòng khách, không thấy hai người anh trai của mình đâu.
“Ba mẹ, hai anh đâu rồi?”
Diệp Bác Văn “hừ” mạnh một cái, ánh mắt thêm chút tức giận nhìn Diệp Tư Hạ. Thấy chồng mình vẫn có ý trách móc con gái, Liễu Huệ Di an ủi ông vài câu, giúp ông nguôi giận, sau đó mới giải thích.
“Hạo Hiên và Hạo Thành thấy con đã muộn không về, đứng ngồi không yên nên lấy xe đi tìm con. Hai đứa nó cũng đã đi được 30 phút rồi.”
Diệp Tư Hạ nghe mẹ mình nói thế, lòng đầy ân hận. Tất cả đều do sự vô ý của cô mà đã phiền mọi người thấp thỏm không yên. Cô nhanh chóng bước vào nhà, dùng chiếc điện thoại bàn gọi điện báo cho hai người anh của mình. Diệp Tư Hạ thấy bản thân đầy tội lỗi nhưng lúc này điều cô lo lắng hơn là hai người anh trai của mình sẽ không tha tội đi về muộn không báo.
Quả thật như vậy. Tầm 15 phút sau khi Diệp Tư Hạ gọi điện, Diệp Hạo Hiên và Diệp Hạo Thành đã trở về. Khi họ mới bước vào cửa, Diệp Tư Hạ đã nghe thấy tiếng nói đầy nộ khi của Diệp Hạo Thành:
“Con bé kia! Về muộn không báo một tiếng, bắt ông đây đêm tối phải vác xe ra ngoài tìm.”
Sau câu nói đó, Diệp Hạo Thành đi nhanh vào trong nhà, giơ tay lên dọa đánh Diệp Tư Hạ. Diệp Tư Hạ khi nghe thấy giọng nói đó thì nhanh chóng lấp ngay sau lưng mẹ mình. Bây giờ chỉ còn mẹ cô là người duy nhất có thể chắn mưa chắn bão cho cô trong lúc ba người đàn ông kia tức giận.
Diệp Tư Hạ nhanh chóng thành khẩn xin tha, gương mặt tràn ngập sự hối lỗi:
“Anh cả, anh hai, hai anh tha lỗi cho đứa em gái bé bỏng này chút. Hôm nay em chỉ đi hóng gió một chut nên về muộn, đúng lúc điện thoại hết pin không báo được cho mọi người. Thật lòng xin lỗi hai anh, có gì em sẽ đền bù tổn thất cho hai anh nhé.”
Diệp Hạo Hiên nãy giờ không nói gì, mặt anh vẫn lạnh tanh không chút cảm xúc. Nhưng nếu ai để ý kĩ sẽ thấy, gương mặt anh đã giãn ra nhiều khi trông thấy Diệp Tư Hạ ở nhà. Sau khi nghe xong lời nhận lỗi và xin tha của cô, Diệp Hạo Hiên và Diệp Hạo Thành mới tiến về phía sofa ngồi xuống.
Diệp Hạo Thành khi đi qua Diệp Tư Hạ còn lườm nguýt một cái và đe dọa cô:
“Em cứ liệu hồn.”
Diệp Tư Hạ hiểu như vậy hai người anh trai đã tha thứ cho cô. Thật ra, cô biết họ vô cùng lo lắng vì chuyện hôm nay có thể khiến cho cô suy sụp nên mới mau chóng đi tìm. Ba và hai anh chỉ trách mắng vậy thôi chứ thật ra, họ cũng bồn chồn đứng ngồi không yên như mẹ của cô vậy.
Diệp Tư Hạ thấy mọi người đã ngồi hết trong phòng khách, cô vui vẻ nhảy chân sáo đi về phía họ. Trong lòng cô thầm cảm thán, cô thật may mắn vì cô luôn có gia đình ở bên mỗi lúc khó khăn, lúc cô đau buồn nhất. Vì ba mẹ và hai anh, Diệp Tư Hạ sẽ không bao giờ tự tổn thương bản thân mình để họ phải phiền lòng nữa vì trong quá khứ đã có một lần như vậy...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Tại biệt thự Bạch gia
“Mẹ.”
Một từ ngắn ngủi nhưng đã thay cho lời chào của Bạch Kỳ Thiên khi thấy mẹ mình đang ngồi trong phòng khách.
Bạch phu nhân nhìn về phía tiếng nói cất lên, đã trông thấy đứa con trai lâu ngày không gặp của mình. Nhưng Bạch phu nhân có vẻ không tỏ ra hào hứng lắm với sự trở về của Bạch Kỳ Thiên. Sau khi trông thấy, bà quay lại với công việc của mình, pha trà và thưởng trà.
Không thấy mẹ mình đáp lại, Bạch Kỳ Thiên tiến gần đến, ngồi xuống bên cạnh Bạch phu nhân, anh mím môi cười cất giọng lần nữa:
“Mẹ. Con trai mẹ về mẹ không quan tâm sao?”
Đến lúc này, Bạch phu nhân mới liếc mắt nhìn con trai, giọng đầy trách móc:
“Mẹ tưởng con quên mất đây là nhà con rồi. Về nước bao nhiêu lâu như vậy mà không rẽ về nhà được một hôm cũng không báo cho ba mẹ một tiếng. Con trai mẹ đây sao?”