“Dave, cậu bảo tôi không tung ngay một loạt ảnh của tên trợ lý kia là đợi thời cơ. Thời cơ mà cậu nói đâu? Hai lần vừa rồi chưa kịp để mọi người biết đã bị dập tắt. Cậu nói xem, cách làm của cậu hiệu quả không?”
Người đàn ông tên Dave đứng canh cửa sổ quay lưng về phía chủ tịch Kha, anh ta lặng im ngắm nhìn khung cảnh thành phố, mặc kệ những lời làu bàu kia. Một lúc sau, anh ta mới lạnh lẽo cất tiếng:
“Chủ tịch Kha, ông đã hợp tác với tôi thì phải tin tưởng cách làm của tôi. Những bức ảnh kia sắp được dùng đến rồi, hơn nữa trong tay tôi còn một con át chủ bài chỉ chờ thời cơ thích hợp.”
Chủ tịch Kha dường như vẫn không hài lòng với câu nói của người đàn ông kia. Ông ta tiến lại gần Dave, gặng hỏi thêm:
“Át chủ bài của cậu là gì? Cậu phải nói ra cho tôi biết, dù gì tôi cũng là đối tác với cậu.”
Chợt một tiếng cười lạnh lẽo vang lên, Dave quay nửa khuôn mặt lại. Dù chỉ nhìn được góc nghiêng nhưng cũng đủ khiến chủ tịch Kha rùng mình vì vẻ âm hiểm toát ra từ Dave. Anh ta “hừ” mạnh một tiếng:
“Hai chữ đối tác này, chỉ sợ ông kham không nổi. Làm tốt việc của ông đi và đừng thắc mắc bất cứ điều gì.”
Giọng nói của Dave dù không cao nhưng cũng đủ khiến chủ tịch Kha phát run. Dave tiếp tục nói:
“Ông chỉ cần biết thứ đó là tôi có được từ chỗ Tử Đằng, vô cùng hữu ích cho việc sắp tới của chúng ta.”
Nghe đến cái tên này, chủ tịch Kha nhăn mày suy nghĩ giây lát. Có lẽ ông ta đã nhớ ra người tên Tử Đằng kia, khuôn mặt khó hiểu, thắc mắc hỏi:
“Tử Đằng là tên đại minh tinh dang nổi sao? Tại sao hắn giúp đỡ chúng ta? Hắn có mục đích gì sao?”
Dave cười nhạt trước câu hỏi thừa thãi chẳng mấy khôn ngoan kia. Anh ta bước về phía quầy rượu, rót một ly, đưa lên miệng nhâm nhi thưởng thức từng chút một. Mọi động tác đều toát lên khí chất vương giả như đã thấm nhuần trong máu. Một lúc sau, Dave mới trả lời:
“Mục đích của anh ta và của ông là hoàn toàn trái ngược nhau nhưng đối tượng chỉ có một, đó là Diệp Tư Hạ. Anh ta thích Diệp Tư Hạ thì liệu đồng tình với việc ông trả thù cô ta hay không? Thứ Tử Đằng muốn là loại bỏ được tên trợ lý và ở bên Diệp Tư Hạ. Điều chúng ta cần là bắt được lòng đố kị đó giúp ích cho kế hoạch.”
Mọi âm mưu đã được dàn xếp sẵn. Mục đích của Dave vốn chẳng phải là Diệp Tư Hạ mà chính là Bạch Kỳ Thiên. Chỉ là tự nhiên có một Diệp Tư Hạ trở thành bàn đạp trên con đường trừ khử Bạch Kỳ Thiên, Dave đương nhiên không thể bỏ qua cho cô.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Cuộc đấu thầu khu đất phía thành Đông đã diễn ra. Các công ty lớn gay gắt chọi nhau từng con số giá cả.
Tại tập đoàn Ciel, Diệp Hạo Hiên đang căng thẳng quan sát những biến động trên các màn hình xung quanh, bên tai đầy những tiếng báo cáo của các nhân viên đang kiểm soát số liệu.
Diệp Tư Hạ ngồi bên cạnh, lòng lo lắng, bồn chồn không yên. Khuôn mặt cô đầy căng thẳng, hai bàn tay cô nắm chặt như cầu mong điều gì đó không xảy ra.
Qua hai tiếng đồng hồ “chiến đấu”ác liệt, chỉ còn lại hai đối tượng tranh giành khu đất phía thành Đông. Đó là tập đoàn Ciel và tập đoàn của Bạch gia. Trên mặt của Diệp Hạo Hiên tràn đầy mệt mỏi, anh lặng yên quan sát những lần ra giá trước đó của Bạch gia, đăm chiêu suy tính. Bỗng Từ Cẩn Y cầm theo một tập tài liệu, tiến lên bên cạnh Diệp Hạo Hiên báo cáo:
“Tổng giám đốc, chúng ta không thể nâng giá được nữa nếu không sẽ vượt quá con số liệu tính từ trước. Việc này dẫn đến thiếu vốn trầm trọng của công ty.”
Từng giây phút trong căn phòng lúc này như ngưng đọng lại. Cả phòng yên tĩnh, không còn có tiếng gõ “cạch cạch” trên bàn phím hay tiếng báo cáo số liệu. Tất cả các nhân viên đang chờ đợi quyết định của Diệp Hạo Hiên. Chợt có một nhân viên báo cáo:
“Tổng giám đốc, Bạch thị đã bắt đầu nâng giá.”
Diệp Hạo Hiên thở dài một hơi đầy tiếc nuối, anh đưa ra quyết định:
“Bỏ đấu thầu.”
Các nhân viên đều khá ngạc nhiên và có chút tiếc nuối với quyết định này nhưng họ biết Tổng giám đốc phải có dự tính về tương lai cho công ty, không thể bỏ quá nhiều vốn vào một cuộc đấu thầu.
Sau khi nghe được quyết định của anh trai mình, Diệp Tư Hạ rời khỏi phòng trong tâm trạng lâng lâng khó nói. Diệp Hạo Hiên vẫn đứng ở cửa chờ em gái mình ra, anh chỉ vỗ nhẹ lên vai của Diệp Tư Hạ an ủi:
“Suy đoán của anh đã đúng. Điều gì đến cũng phải đối mặt. Đừng có ủ rũ như vậy.”
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Quán bar xập xình đầy ánh đèn tiếng nhạc, đây là nơi con người tìm đến giải toả tâm tình. Lúc này ở quầy bar, Diệp Tư Hạ uống rượu không ngừng nghỉ, cô uống hết từ ly này đến ly khác. Các ly rượu đã xếp thàh một hàng dài trước mặt Diệp Tư Hạ.
Có rất nhiều người đàn ông lại gần cô mời mọc nhưng Diệp Tư Hạ thẳng thừng để lại một chữ đầy tức giận: “cút”. Khi đã uống say bí tí, nhân viên phục vụ lại gần hỏi:
“Cô ơi, cô đã say rồi để tôi gọi người thân đón cô về nhé. Cô đưa số điện thoại để tôi gọi dùm cho.”
Vì Diệp Tư Hạ là người tung tiền hậu hĩnh ở đây nên bên nhân viên cũng tiếp đón chu đáo. Nhưng cô lắc tay ra hiệu từ chối. Diệp Tư Hạ lấy máy mình ra, ấn gọi vào một số điện thoại.
Đầu bên kia nhanh chóng bắt máy, giọng nói ấm áp trả lời:
“Alo?”
Khuôn mặt của Diệp Tư Hạ đã mơ màng trong men say. Cô yên lặng một lúc lâu để cô khắc ghi giọng nói này vào trong lòng mình. Lúc sau Diệp Tư Hạ chống tay vào cằm nâng mặt lên, giọng nói nhè nhẹ mang theo hơi men:
“Brian tôi uống say rồi, anh đến đón tôi đi.”
“Cô đang ở đâu? Đọc địa chỉ cho tôi?”
Diệp Tư Hạ nhìn xung quanh một lượt, cô lắc đầu nguầy nguậy, nức nở nói:
“Tôi không biết, không biết đây là đâu cả, chỉ biết là một quán bar thôi.”
Bạch Kỳ Thiên ở đầu dây bên kia có vẻ lo lắng nhưng vẫn cố trấn an cô:
“Diệp Tư Hạ, cô bình tĩnh, đưa điện thoại cho nhân viên đi.”
Diệp Tư Hạ nghe lời, đưa điện thoại cho nhân viên gần đó. Cô ngà ngà say không rõ Bạch Kỳ Thiên nói điều gì với người nhân viên kia nhưng Diệp Tư Hạ vẫn lơ mơ nghe thấy tiếng nói đọc địa chỉ quán bar.