\-Anh….anh…. luyên thuyên cái gì vậy?
Diệp Tư Hạ kênh kiệu giờ cũng bất giác đỏ mặt. Miệng nói lắp bắp thể hiện rõ sự lúng túng.
Bạch Kỳ Thiên hiếm khi thấy được vẻ ngượng ngùng này của cô, bất chợt anh cũng cảm thấy hứng thú, vẫn muốn trêu cô thêm tí nữa:
\-Diệp tổng, giờ là mấy giờ rồi? Đã 8h tối rồi đó, cô mò đến nhà tôi tầm này, trai đơn gái chiếc trong một căn nhà, cô vốn muốn có chút hoạt động lí thú với tôi đúng không?
Cô gái gượng đỏ mặt lan tới tận mang tai. Ánh mắt của Diệp Tư Hạ luôn đảo đi xung quanh để giấu sự ngượng ngập, không dám đối diện trực tiếp với người đàn ông trước mặt mình.
Phải mất một lúc cô mới sực tỉnh ra lí do mình đến đây và tự mắng thầm mình bị mấy lời mờ ám kia dụ dỗ. Diệp Tư Hạ lấy lại bình tĩnh, ngẩng cao đầu, ánh mắt toé ra lửa nhìn thẳng vào đôi mắt hổ phách của người đối diện:
\-À tôi suýt thì quên mất mục đích tới đây. Brian, anh giỏi lắm, hôm nay dám lừa tôi khiến tôi chạy mệt đứt hơi từ khách sạn về công ty. Vốn đã chẳng vội vã gì, suýt nữa thì tôi lại chọc tức ba tôi vì sự nhanh nhanh chóng chóng đó đấy. Sao? Trêu đùa tôi anh thấy vui lắm hả? Brian Miller…
Nói đến cuối, khi gọi cả tên tiếng anh của Bạch Kỳ Thiên ra, giọng của Diệp Tư Hạ hơi gằn nhẹ, nghe rõ được máu nóng tức giận lan tràn trong cô. Vừa nói, cô vừa bước lại gần về phía Bạch Kỳ Thiên rồi đến lúc cùng đường, ép anh ngồi hẳn về phía sofa.
\-Diệp tổng à, có lẽ lúc đó cô nghe nhầm báo cáo của tôi thì sao. Dù gì lúc đó cô cũng đang mệt mỏi mà.\- Brian giả vờ như không biết, vẫn tỉnh bơ thanh minh cho mình.
Diệp Tư Hạ bực mình, nhếch môi cười đầy nguy hiểm:
\-Này, anh dám chơi tôi sao?
\-Tôi nào dám “chơi” cô chứ, người cô đến ôm còn không dám động vào. Diệp tổng, tôi cũng có đạo đức nghề nghiệp của mình đấy.
Nghe thấy vậy, Diệp Tư Hạ ngùn ngụt lửa giận. Tên này dám suy diễn ý cô lung tung. Cô hạ thấp người xuống, nâng khuôn mặt điển trai, thu hút kia lên, không cho Bạch Kỳ Thiên tránh né ánh mắt mình.
Vì Diệp Tư Hạ trong dáng đứng đặt tay về phía thành ghế sau vai anh còn Brian thì trong thế ngồi. Dù bị “áp khí” nhưng Bạch Kỳ Thiên không tỏ ra một chút khó chịu. Dần dần, Diệp Tư Hạ kéo dần khoảng cách xuống, vì mặc một chiếc áo phông thoải mái, nên khi cúi xuống, từ cổ áo cô Bạch Kỳ Thiên vô tình thấy được xương quai xanh và cần cổ trắng ngần tuyệt đẹp.
Là một người đàn ông bình thường, trước một mỹ nhân như vậy, dù có chút phép tắc đánh mắt đi chỗ khác cũng khó huống chi Bạch Kỳ Thiên còn bị Diệp Tư Hạ giữ rịn đầu lại.
Yên tĩnh một lát, Diệp Tư Hạ khó hiểu nhìn theo tầm mắt của anh thì thấy ánh mắt đó đang dính chặt trên cổ mình. Cô vội đánh mạnh một phát vào vai anh rồi đứng thẳng người lên để lại hai chữ “vô sỉ”.
Bầu không khí rơi vào trầm tĩnh. Giữa nam và nữ khi có một loại gọi là không khí toé lửa tình thì rất dễ dẫn đến những cọ xát nồng nhiệt không thể lường trước được. Mà trong thời điểm đó con người ta rất dễ bị dục vọng dẫn dắt và có những lúc khó làm chủ hành vi của mình.
Để xoá tan không khí này, Bạch Kỳ Thiên lên tiếng:
\-Diệp tổng, sáng nay là do tôi trêu đùa cô một chút để cho tâm tình cô vui lên, nếu thực sự quá đáng cho tôi xin lỗi.
Diệp Tư Hạ nãy giờ tim vẫn đập nhanh, lưng vẫn đưa về phía Bạch Kỳ Thiên. Lúc sau, che giấu sự lúng túng, cô vẫn cố toát ra khí chất quyền uy nói:
\-Vô cùng quá đáng, anh thật sự là một kẻ tiểu nhân, dám đùa tôi như vậy. Dù gì tôi cũng là con gái, chạy hùng hục đến công ty như vậy suýt tắt thở luôn chứ tưởng.
Trong lời nói có chút ý đùa vui nên chứng tỏ Diệp Tư Hạ đã cho qua chuyện này. Bạch Kỳ Thiên cũng nhanh chóng mở lời:
\-Để thành tâm bù đắp cho lỗi lầm của mình, tôi sẽ mời cô uống chút rượu nhé?
\-Uống xong tôi say ra đây anh có chắc chắn rằng anh sẽ đưa tôi về tận cửa nhà chứ?
Ý cảnh giác đã rõ nhưng mặt Diệp Tư Hạ lại hiện rõ vẻ bông đùa. Bạch Kỳ Thiên cũng nhanh chóng tiếp lời:
\-Yên tâm, tôi đưa cô về trả tận tay cho chủ tịch. Tuyệt đối không làm gì cô.
Diệp Tư Hạ bĩu môi thể hiện rằng: tôi cóc tin anh. Nhưng phải lấy một lí do từ chối hợp lí:
\-Anh như vậy chắc chưa ăn tối rồi, như vậy uống rượu sẽ đau dạ dày. Nào đặt pizza và gà rán về cùng ăn, nước uống thì uống coca thôi, ăn uống nhẹ nhàng.
Bạch Kỳ Thiên nở nụ cười tươi rói khi tìm được dịp bắt bẻ Diệp Tư Hạ:
\-Cô không dám uống rượu với tôi hay sao vậy Diệp tổng.
Diệp Tư Hạ lần này không để mình lép vế:
\-Ba mẹ tôi dặn, không được uống rượu khi ở một mình với người đàn ông khác. Tôi là con gái ngoan thì phải nghe lời thôi.
Ngắt lại một chút, cô nói tiếp:
\-Từ giờ tôi đặc quyền cho anh, ngoài giờ làm mà gặp tôi thì cứ gọi thẳng tên tôi nhá, đừng gọi Diệp tổng, như vậy khiến tôi áp lực công việc lắm.
Thế là cô tiểu thư họ Diệp và chàng trợ lý của mình vừa ăn gà và pizza ngồi trò chuyện đến muộn mới về….