Từ lúc giải nghệ đến bây giờ, đã được ba năm hai tháng.
Trước khi gặp Nguyễn Túc, Thẩm Nhiên luôn cho rằng cuộc đời này sẽ cứ như thế, anh cũng chưa từng nghiêm túc suy nghĩ đến chuyện trở lại con đường thi đấu chuyên nghiệp này.
Biệt hiệu ‘Burn’ này đối với anh mà nói, là vì không cam tâm mà làm lại từ đầu, là để chứng minh tay anh không bị phế, vẫn có thể đánh trở lại.
Nhưng anh cũng biết, cho dù tay không bị thương, đã qua thời kỳ hoàng kim, thì cũng không còn cách nào khôi phục lại trạng thái như trước kia.
Cho nên anh để mặc cho cái biệt hiệu này lững lờ lên xuống trong top 10, không chạm đến giới hạn.
Có thể đánh được đến đâu thì đến.
Nhưng sự xuất hiện của Nguyễn Túc như chiếu thẳng một luồng ánh sáng vào sinh mệnh cằn cỗi của anh, vừa rực rỡ lại vừa tươi đẹp.
Anh muốn dang tay ra ôm vào trong lòng, ôm lấy luồng sáng này, không để cho cô rời đi.
*
Hôm nay trong phòng game không một bóng người, yên lặng hơn bình thường rất nhiều.
Nguyễn Túc đứng trước máy gắp gấu bông, vừa gắp gấu vừa chờ Thẩm Nhiên.
Cô phát hiện mấy con gấu bông bên trong hình như đã được thay mới, con nào cũng vô cùng đáng yêu.
Nhưng đã sắp dùng hết một giỏ đồng xu rồi, cô vẫn chưa gắp được con nào.
Nguyễn Túc nhìn từng con gấu bông ngoan ngoãn nằm trong cửa kính, phồng má, bĩu cái môi nhỏ.
Cô đang định ra chơi trò khác, thì một mùi hương nam tính mãnh liệt phủ xuống, vây lấy cả người cô.
Một cánh tay của Thẩm Nhiên chống bên cạnh cô, một tay bao lấy bàn tay cô đang đặt trên cần điều khiển, giam cô bé con vào trong lòng, giọng nói trầm thấp: “Thử một lần nữa nào.”
Hơi thở ấm áp của người con trai phả bên tai cô, trong hơi thở đều là mùi hương sữa tắm mát lạnh.
Cả khuôn mặt Nguyễn Túc đều bắt đầu nóng lên, cô gật gật đầu, hít một hơi thật sâu, đặt toàn bộ sự chú ý của mình vào máy gắp thú, cố sức không nhìn anh.
Thẩm Nhiên bỏ đồng xu vào lần nữa, cầm tay cô di chuyển cần điều khiển, điều chỉnh vị trí: “Con này có được không?”
“Được ạ…”
Thẩm Nhiên cong cong môi, tay phải ấn nút xuống.
Nguyễn Túc tận mắt thấy con gấu bông được gắp lên, lại tiếp tục lơ lững giữa không trung…. Rơi xuống.
Nguyễn Túc: “…”
Sao cái này không giống với tưởng tượng nhỉ?
“Lại một lần nữa nào.”
Sau mấy lần thất bại, Nguyên Túc bắt đầu nảy sinh nghi ngờ với bản thân, lúc nãy Thẩm Nhiên chỉ mất mấy giây đã gắp được gấu bông ra, chắc chắn lần này là vì dẫn dắt cô.
Nguyễn Túc thu tay về, ủ rũ cúi đầu xuống: “Không chơi cái này nữa.”
Thẩm Nhiên nhướng mày: “Hửm?”
“Chắc là cái này không phù hợp với em lắm.”
“Vậy em thích không?”
Nguyễn Túc quay đầu, nhìn anh: “Thích chứ, nhưng mà…”
Cô vừa nói được một nữa, đã thấy một chiếc chìa khóa treo một con thỏ nhỏ xuất hiện trước mặt cô.
Môi Thẩm Nhiên mỉm cười: “Thích cái nào, sau này em tự mở ra lấy nhé.”
Nguyễn Túc sau khi sửng sốt mấy giây, mới phản ứng lại, Thẩm Nhiên định đưa chìa khóa cho cô.
Cô vừa muốn nói không cần, Thẩm Nhiên lại lên tiếng, giọng nói trầm thấp, mang theo một chút mị hoặc: “Quà sinh nhật.”
Lần này Nguyễn Túc hoàn toàn không từ chối được, chiếc chìa khóa sáng loáng trước mặt, dường như đang âm thầm vẫy chào cô, giống như nhận lấy chìa khóa này, thì cô có thể gần Thẩm Nhiên thêm một chút.
Gần như là không hề do dự, Nguyễn Túc đưa tay nhận lấy, cẩn thận cất chìa khóa vào trong túi xách.
Ý cười trong đôi mắt Thẩm Nhiên ngày càng sâu hơn, xoa đầu của cô bé con, giọng điệu hòa hoãn mà từ tốn: “Nhận rồi thì không được đổi ý đâu đấy.”
Ánh mắt Nguyễn Túc sáng lên, khẽ gật đầu: “Em sẽ cất giữ cẩn thận.”
Thẩm Nhiên cong môi, lại bỏ một đồng xu vào, gắp lấy con gấu bông lúc nãy Nguyễn Túc thích.
Cả quá trình chỉ mất mười giây.
Nguyễn Túc nhìn con ếch con trong tay, rơi vào trầm lặng dài dằng dặc.
Đây là con gấu bông thứ ba Thẩm Nhiên tặng cho cô, nhưng sao cô lại có cảm giác có chỗ nào đó kỳ quái…
Thẩm Nhiên đút một tay vào túi quần, môi cong cong, chân mày khẽ nhếch lên: “Em muốn ăn gì?”
Nguyễn Túc ôm ếch con, thu hồi mạch suy nghĩ lại, quay đầu liếc nhìn bầu trời bên ngoài đã tối đen như mực, nhẹ nhàng hỏi: “Có thể không ra ngoài ăn không anh?”
Cô muốn ở cùng Thẩm Nhiên thêm một lúc nữa, ở nơi chỉ có hai người bọn họ.
Thẩm Nhiên cúi đầu chăm chú nhìn cô bé con bằng ánh mắt lấp lánh, giọng nói trầm ấm, đầy cuốn hút: “Được thôi.”
Trong phòng game có một căn bếp nhỏ, bình thường bọn Lâm Vị Đông hay Tần Hiển ngán thức ăn nhanh hay đồ ngoài hàng quán sẽ tự nấu chút thức ăn.
Nhưng đều là một bọn con trai, đều không biết nấu cái gì sơn hào hải vị, chỉ có thể nấu những món cơm nhà bình thường.
Cho nên, nguyên liệu nấu ăn cơ bản đều có.
Thẩm Nhiên ở trong bếp lấy nước, Nguyễn Túc tựa lên khung cửa, nháy mắt: “Em có thể giúp anh chuyện gì không?”
Người con trai tắt nước, bật lửa, xoay người nói: “Lấy điện thoại giúp anh nhé.”
“Dạ.” Nguyễn Túc đáp lại, vui vẻ chạy đến trước quầy thu ngân, nhìn xung quanh một lượt, cũng không tìm được điện thoại của Thẩm Nhiên.
Nguyễn Túc lại lượn quanh phòng game một vòng, cũng không có.
Cô lại chạy đến cửa phòng bếp lần nữa: “Điện thoại của anh ở đâu vậy, em không có…”
Thẩm Nhiên nhướng mày, sờ túi quần: “Ở đây, anh quên mất.”
Nguyễn Túc bĩu môi, nhìn phía sau lưng anh, nước đã sôi.
Thẩm Nhiên cười: “Ở bên ngoài đợi anh một lát, sẽ xong nhanh thôi.”
“Em muốn đứng ở đây với anh.”
Giọng nói của cô bé con mềm mại đáng yêu, liền tựa vào cửa, chỉ để lộ ra một nửa gương mặt, ánh mắt long lanh, vô cùng đáng yêu.
Anh chậm rãi lên tiếng: “Được.”
Mì được lấy ra nồi rất nhanh, cả phòng bếp tràn ngập mùi thơm của thức ăn.
Bụng của Nguyễn Túc phát ra âm thanh rất đúng lúc.
Vào lúc đó, điện thoại của cô đúng lúc vang lên.
Nguyễn Túc cúi đầu liếc nhìn, là Chu Lan gọi đến.
Cô nhân lúc Thẩm Nhiên không để ý, nhanh chóng đi ra bên ngoài phòng game, nhận điện thoại: “Mẹ…”
Chu Lan nói: “Con vẫn còn đang luyện tập sao?”
Nguyễn Túc mím môi, không trả lời ngay.
Cũng may Chu Lan không tiếp tục hỏi nữa, chỉ nói: “Tây Mễ, bố con bận việc không thể đón sinh nhật với con, mẹ đã đặt xong chỗ ở nhà hàng con thích ăn nhất, bây giờ mẹ đến đón con, con chuẩn bị một chút nhé.”
Nghe vậy, Nguyễn Túc gần như không kịp nghĩ mà thốt lên: “Không cần ạ!”
Sau khi nói xong, cô mới nhận thức được phản ứng của cô dường như hơi mãnh liệt, để tâm trạng bình tĩnh lại một chút mới nói: “Cảm ơn mẹ ạ, nhưng mà con đã hẹn với bạn của con rồi, bọn con đang đi ăn rồi ạ.”
Chu Lan rõ ràng hơi sững sờ trong phút chốc, qua một lát mới hỏi: “Là hai nữ sinh cùng phòng với con sao.”
Nguyễn Túc xuôi tay ở bên người rụt rè: “…Dạ.”
Bên phía bên kia điện thoại dừng một chút mới nói tiếp: “Được rồi, vậy con và các bạn chơi vui vẻ một chút, nhưng cũng đừng muộn quá, ngày mai còn phải đi học.”
“Dạ con biết rồi ạ.”
Chu Lan cầm điện thoại, lúc đang muốn ngắt điện thoại, giọng nói Nguyễn Túc lại vang lên lần nữa: “Mẹ ơi…”
“Sao vậy con?”
Nguyễn Túc nhỏ giọng nói: “Cảm ơn mẹ ạ. Trong hai mươi năm qua, cảm ơn mẹ luôn luôn đánh đổi vì con, cũng cảm ơn mẹ vào ngày này hai mươi năm trước đưa con đến với thế giới này.”
Có lẽ Chu Lan không ngờ tới cô bé sẽ nói như vậy, sau khi sững sờ hồi lâu, mới mở miệng cười: “Đứa trẻ ngốc này, nói cảm ơn với mẹ làm gì, mẹ chỉ hy vọng con khỏe mạnh. Tây Mễ, sinh nhật hai mươi tuổi vui vẻ, bắt đầu từ hôm nay, con chính là một người trưởng thành rồi.”