Lãng Mạn Đời Thường

Chương 14: Mừng em về nhà



Cả hai đều không còn quá trẻ, nhưng vẫn như mấy đứa trẻ con vừa tỏ tình xong thì tay chân lúng túng, nhưng vẫn kiên quyết phải nắm tay nhau cho bằng được. Lúc này gió nổi lên, một cánh hoa khô bay vào trong xe, đậu lại trên đầu vai Tống Dĩ Lạc, Thẩm Vân Hoài mỉm cười phủi nó đi, rồi ghé sát lại trước mặt cậu.

Khoảng cách này đủ để hôn rồi, Tống Dĩ Lạc choáng váng nghĩ. Họ gần đến mức chóp mũi chạm vào nhau rồi, hơi thở quấn quýt. Trên người Thẩm Vân Hoài còn vương mùi thuốc lá chưa tản đi hết, đến gần là có thể ngửi thấy rõ ràng, Tống Dĩ Lạc cảm thấy mình vừa bị nhồi cho một ly Bomb shot, đầu óc quay cuồng không còn suy nghĩ được gì.

Thẩm Vân Hoài nghiêng đầu, chạm lên đôi môi mà anh đã mơ tưởng từ lâu.

Khi tách ra rồi, Thẩm Vân Hoài lại hôn lên vành tai Tống Dĩ Lạc: “Đóng dấu nhé, anh đã nhận được bạn trai của anh rồi.”

“Không được trả hàng à?” Tống Dĩ Lạc cũng học theo cách của Thẩm Vân Hoài, xoa nhẹ lên bàn tay đang nắm tay mình.

“Em có thể đánh giá một sao.” Thẩm Vân Hoài cười cười, ánh mắt vô cùng nóng bỏng dán vào nhau, tựa như ai dời đi trước là người thua: “Nhưng không cho trả hàng.”

Đàn chim mỏi mệt đang về tổ, lũ cá cũng lặn sâu xuống đáy nước, giờ phút này em thuộc về anh, có lẽ là điều lãng mạn nhất trên thế gian này.

Tống Dĩ Lạc nghiêng đầu, lắng nghe giai điệu đến đoạn cao trào của một bài hát tiếng Anh du dương:

And maybe, I’ll find out

Rồi có lẽ anh sẽ nhận ra

A way to make it back someday

Cách để trở về quá khứ

To watch you, to guide you

Để được trông nom em, được dẫn dắt em

Through the darkest of your days

Đi qua những ngày tháng đen tối nhất cuộc đời

If a great wave shall fall and fall upon us all

Nếu như ngọn sóng dữ dội kia đổ ập xuống đầu chúng ta

Then I hope there’s someone out there

Thì anh hy vọng rằng có một sức mạnh thần thánh

Who can bring me back to you

Đưa anh về lại bên em

[The Calling – Wherever You Will Go]

Khi về đến nhà, Thẩm Vân Hoài mò mẫm muốn bật đèn, nhưng lại bị Tống Dĩ Lạc nắm tay. Sáng nay ra khỏi cửa với bầu tâm sự, không ai nhớ đến việc đóng cửa sổ chặt lại, mặt trăng trốn đằng sau tầng mây lén lút nhìn người, rọi ánh sáng trắng xuống căn phòng vốn phải tối đen như mực. Tình yêu đến muộn của những người trưởng thành lại nhanh đến bất ngờ, như rơm khô bắt lửa, những tia sáng vụn vỡ lan ra, rồi biến thành cả biển lửa.

Họ vừa hôn nhau, vừa nhìn ngắm bóng hình người thương dưới ánh trăng nhàn nhạt.

“Còn chuyện này nữa.”

Mãi đến khi ngọn lửa dịu lại, Tống Dĩ Lạc vào bếp lấy cái chén đựng canh giải rượu sáng nay đi rửa, Thẩm Vân Hoài lại ôm lấy cậu từ đằng sau, một tay vòng qua chiếc eo thon của cậu, cằm gác lên nơi hõm vai gần xương quai xanh, hơi thở phả hết lên vành tai cậu khiến nó lại đỏ bừng lên.

Tống Dĩ Lạc ngoảnh đầu lại, hỏi: “Gì thế?”

“Anh không thu tiền thuê nhà của em, mà em cũng đừng thuê nhà nữa.” Thẩm Vân Hoài dừng lại một nhip. “Căn nhà này vốn là của ba mẹ anh để lại cho anh lấy vợ, bây giờ anh chính thức mời cậu chủ Tống dọn vào chung sống hợp pháp, cùng hưởng tài sản.”

“Chỉ thấy người ta dùng nhà làm sính lễ mới đủ trang trọng, ông chủ Thẩm, xin anh nghiêm túc hơn một chút.” Tống Dĩ Lạc chép miệng.

Thẩm Vân Hoài thong thả chơi đùa với ngón tay của Tống Dĩ Lạc, cười đáp: “Được, vậy thì anh sẽ trịnh trọng hơn.”

“Mừng em về nhà, Dĩ Lạc.”

Thẩm Vân Hoài nói thế rồi, hai người rất tự nhiên dọn vào cùng một phòng, nhưng dù sao cũng là ngày đầu tiên bên nhau, chỉ có không kìm lòng được mà hôn nhau, chứ cả hai cũng không làm gì cả, ngoan ngoãn đắp chăn tán gẫu. Khi dựa vào nhau trò chuyện, Tống Dĩ Lạc thẳng thắn nói về bệnh tình của mình với Thẩm Vân Hoài. Nhìn hàng mi đang run rẩy của cậu, Thẩm Vân Hoài chỉ có thể vươn tay kéo cậu vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng. Thẩm Vân Hoài cũng kể về việc mình đổi tên họ sau khi mẹ anh tái hôn, nhắc đến việc mẹ của Tống Dĩ Lạc từng đến thăm cách đây không lâu. Có rất nhiều việc, hoặc đã biết hoặc chưa, tất cả đều trở thành lời thì thầm bên gối dưới ánh trăng.

Ngày thứ hai sau đêm đầu tiên trong đời được ngủ chung với người yêu, Thẩm Vân Hoài thức dậy trước. Lúc này trời chỉ vừa sáng, đồng hồ điện tử ở đầu giường hiện số bảy, Tống Dĩ Lạc vẫn còn cuộn mình trong lòng anh, vùi đầu ngủ say sưa. Nhiệt độ trong phòng vừa vặn, cậu bạn nhỏ gác một chân ra ngoài chăn, đè lên một chân của Thẩm Vân Hoài. Nắng đông không bằng được với xuân hè, rọi qua cửa sổ hướng nam vào phòng, phủ một tầng ánh vàng dịu dàng lên hàng mi của Tống Dĩ Lạc.

Thẩm Vân Hoài nâng nửa người lên dựa vào đầu giường cho tỉnh hẳn, đôi mắt nóng rực vẫn nhìn ngắm Tống Dĩ Lạc mãi không chán.

Những cặp tình nhân khác sẽ làm gì vào sáng hôm sau khi xác định quan hệ, Thẩm Vân Hoài đương nhiên không biết. Anh chỉ muốn làm theo trái tim mình, đã có danh nghĩa đàng hoàng rồi, thì phải ngắm nghía gương mặt đáng yêu của người kia vô số lần cho thỏa, thậm chí đến tiếng ngáy cũng thấy đáng yêu. Rồi chờ khi cậu mở mắt, phải tranh thủ lúc cậu còn chưa tỉnh hôn một cái.

Cuối cùng là nói: “Chào buổi sáng, bé ngoan.”

Thói quen này vẫn mãi tồn tại trong mỗi buổi sáng dù bận rộn hay nhàn nhã, mãi cho đến khi họ bên nhau vô số tháng ngày, trải qua bao lần đông qua xuân đến.

Thấy Tống Dĩ Lạc vẫn ngủ rất say, Thẩm Vân Hoài thầm cười một lát, rồi giúp cậu kéo chăn lên đắp kín tận trên vai, lại chỉnh ánh đèn bên phía mình xuống mức thấp nhất. Tống Dĩ Lạc hít thở chậm rãi nhẹ nhàng, như ở ngay dưới lớp chăn được quấn chặt, có giấu một nét mềm mại dập dờn. Dù thế nào, khung cảnh này đã biến thành phần dịu dàng nhất trong trái tim Thẩm Vân Hoài.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv