Hai người chủ tớ nhảy xuống bậc thang, hai tên giám sai tiến đến ngăn lại, hai tên này chỉ có tay không. Trương Nguyên ở phía trước không đợi Mục Chân Chân động thủ, tề mi côn trong tay bổ ra đánh vào cổ vai trái của tên đứng bên trái, cùng lúc đó, tiểu bàn long côn của Mục Chân Chân xé gió chém ra, đánh ngã tên còn lại xuống đất.
Mao Giám thừa thấy Trương Nguyên thực sự dám đánh lại giám sai của Thằng Khiên thính, vừa sợ vừa tức, giận dữ kêu lên:
- Bắt lấy hắn, bắt lấy hắn.
Mười mấy tên giám sai và quân sĩ của Quốc Tử Giám lộn xộn đuổi theo. Bọn chúng chỉ mang theo dây thừng để trói và gông xích chân, chứ chưa từng nghĩ đến bắt một giám sinh cũng phải động tới đao thương. Lúc này thấy chủ tớ Trương Nguyên có mộc côn trong tay, xuống tay cũng vô cùng ác độc, hai tên giám sai ngã xuống đất kia đang lớn tiếng la hét, những tên khác cũng không dám đuổi đến quá gần, nhìn chủ tớ hai người đội mưa chạy như bay ra trường bắn. Đến lúc bọn chúng đuổi tới trường bắn, nhìn quanh vườn rau cũng không thấy bóng dáng Trương Nguyên đâu, hỏi lão quân gác cổng thì lão nói hai người đã ra khỏi vườn rau chạy ra ngoài rồi.
Bên ngoài chính là chợ cầu Trân Châu. Đám giám sai và quân sĩ không dám đuổi theo nữa, bọn chúng chỉ quản chuyện trong Giám, không có quyền đi bắt người bên ngoài Giám.
Mao Giám thừa toàn thân quan phục ướt đẫm chạy tới, quát lũ giám sai vô dụng, không bắt được Trương Nguyên tại chỗ làm Mao Lưỡng Phong rất không vui, rồi lại nghĩ: "Tên tiểu tử này nhục mạ sư trưởng, đánh giám sai, hai tội danh này chắn chắn hắn không thể chạy thoát, việc tước bỏ học tịch của hắn ở Quốc Tử Giám càng danh chính ngôn thuận, dù Cố Khởi Nguyên trở về cũng không thể nói gì cả.”
Mao Giám thừa đi tới bên cửa vườn rau, nhìn về hướng chợ cầu Trân Châu, mưa phùn dệt xiên, hai bên bờ cầu Trân Châu người đi đường rất thưa thớt, Trương Nguyên chủ tớ hai người tất nhiên là thoát được rồi.
Mao Giám thừa dẫn đám giám sai trở về Thằng Khiên thính, thay y phục hàng ngày, đang định đi gặp Tống Ti Nghiệp, chợt thấy một tên môn dịch từ ngoài cửa chạy tới bẩm báo rằng lại có người ở bên ngoài Giám yêu cầu gặp Trương Nguyên, Mao Giám thừa nói:
- Dẫn đến đây.
Chạng vạng hôm qua hai tên quân nô kia cũng ở bên ngoài Giám nhờ người chuyển lời muốn gặp Trương Nguyên…bị thủ hạ của Mao Giám thừa bắt, tên tiểu quân nô kia còn có chút võ nghệ, đánh ngã một giám sai rồi chạy trốn, chỉ bắt được một tên. Hỏi ra mới biết đấy là người của Tương Chân quán. Mao Giám thừa bèn đến bàn với Tống Ti Nghiệp ngay trong đêm, quyết định mượn việc này vu cho Trương Nguyên ngủ lại kỹ viện, đêm không về Giám đường, lại vừa hay Cố Tế Tửu không ở trong Giám. Tất cả đều là ý của Tống Ti Nghiệp, như vậy có thể nhanh gọn, dứt khoát, tước bỏ học tịch của Trương Nguyên.
Lúc ấy Mao Giám thừa lại hiến kế nói đợi sáng sớm ngày mai, lúc Trương Nguyên gặp tỳ nữ của hắn ở trường bắn thì hãy tiến hành bắt giữ, như vậy Trương Nguyên lại thêm một tội… Tống Ti Nghiệp gật đầu nói:
- Đúng vậy, Trương Nguyên kia cao ngạo, chắc chắn sẽ nói ra những lời vô lễ chống lại lệnh, tất cả ghi chép lại vào Tập Khiên sách, xem Tế Tửu đại nhân trở về bao che hắn như thế nào.
Hôm nay sáng sớm mưa rất to, Mao Giám thừa còn lo Trương Nguyên không ra trường bắn, hoặc là tỳ nữ kia không tới, nhưng ông trời chiều lòng người. Tất cả đều xảy ra đúng như dự đoán, Trương Nguyên và tỳ nữ ở trường bắn, Trương Nguyên quả thực ăn nói ngông cuồng, còn đả thương hai giám sai, tội này phải ngồi tù, có cãi thế nào cũng vô dụng. Chỉ có điều Trương Nguyên và tỳ nữ kia trốn thoát là nằm ngoài dự kiến của Mao Giám thừa, tuy nhiên cũng không làm hỏng đại cục. Dù sao việc tước bỏ học tịch của Trương Nguyên là điều chắc chắn, chỉ có điều là hắn thoát được một trận đòn.
- Đại nhân, người đã đưa tới. Vào đi, quỳ xuống, đây là Mao Giám thừa đại nhân.
Mưa vẫn đang rơi. . . Sắc trời âm u, Mao Giám thừa nhìn thấy một người đàn ông dáng người tầm thước đi tới. Người đàn ông kia tháo nón tre xuống, chừng hơn ba mươi tuổi, mặc áo giao lĩnh đuôi ngắn, diện mạo bình thường. Thần sắc y có chút cảnh giác, nhìn trái phải một lượt rồi tiến lên chắp tay trước ngực hành lễ, đang định mở miệng nói thì có tên giám sai quát:
- Quỳ xuống nói!
Người đàn ông kia hơi chần chừ rồi quỳ xuống, nói:
- Giám thừa đại nhân, tiểu nhân có việc muốn gặp giám sinh Trương Nguyên, xin đại nhân giúp cho.
Mao Giám thừa chậm rãi hỏi:
- Ngươi là ai? Gặp Trương Nguyên có chuyện gì?
Người đàn ông kia nói:
- Tiểu nhân là người hầu của bạn Trương tướng công, gia chủ sai tiểu nhân chuyển lời tới Trương tướng công, ngoài ra không còn việc gì khác.
Mao Giám thừa lại hỏi:
-Chủ nhân nhà ngươi là ai?
Người đàn ông kia không đáp, lấy ra một nén bạc giắt ở eo, không nói lời nào đặt trên đầu gối. Lúc này y mới mở miệng nói:
- Gia chủ của tiểu nhân họ Hình, là một thương nhân, muốn nhờ Trương giám sinh viết cho một bài văn chúc thọ. Xin đại nhân giúp đỡ cho.
Người đàn ông kia gặp quan không sợ, vẻ mặt khá điềm tĩnh, tuy là quỳ nhưng lại có một thứ khí chất ngút trời. Điều này làm cho Mao Giám thừa thấy rất không vừa mắt, liếc nén bạc trên đầu gối người đàn ông một cái, quát:
- Đút lót ngay tại Giám đường thì bị tội gì! Nói, chủ nhân của ngươi là ai?
Người đàn ông kia đã biết giám thừa này cố ý làm khó dễ mình, liền nhặt bạc lên bỏ lại vào túi giắt ở thắt lưng, đứng lên nói:
- Đây là bạc tiểu nhân làm rơi xuống đất đấy, giờ nhặt lên, chưa đút lót cho ai.
Mao Giám thừa cảm giác mình bị làm trò cười, giận dữ quát:
- Lời nói và việc làm của ngươi khả nghi, tới đây chắc chắn có bí mật không thể cho ai biết, giam giữ lại trước, đợi bắt được Trương Nguyên, thì chân tướng sẽ rõ ràng. Quỳ xuống.
Người đàn ông kia không quỳ, sắc mặt đanh lại, hỏi:
- Trương tướng công phạm vào chuyện gì?
Mao Giám thừa đáp:
- Trương Nguyên nhiều lần phạm Giám quy, hôm nay còn nhục mạ sư trưởng, ẩu đả giám sai, sắp bị tước bỏ học tịch.
Thần sắc người đàn ông kia lập tức giãn ra, nói:
- Thì ra là thế, nói như vậy Trương tướng công đã không ở trong Giám đường rồi sao?
Mao Giám thừa thấy người đàn ông kia thái độ khinh mạn, không còn cung kính như lúc ban đầu, lại đứng thẳng không quỳ, liền ra lệnh tả hữu bắt người đàn ông kia lại trách tội.
Hai tên giám sai đang định tiến lên tóm lấy, người đàn ông kia vẫn nén giận, lúc này không thể nhịn thêm được nữa, giận dữ quát lên một tiếng:
- Làm phản rồi.
Nói rồi chân phải y đá liên hồi làm hai tên tay sai kia ngã xuống đất, sau đó tiến lên vài bước, túm cổ áo Mao Giám thừa nhấc lên, tay kia sờ bên hông mình lấy ra một thẻ bài hình chữ nhật, đưa tới trước mặt Mao Giám thừa, quát:
- Trợn to mắt chó của nhà ngươi lên mà nhìn cho rõ. Bát phẩm tiểu lại, dám bắt ta quỳ lạy ư, đồ chó không biết sống chết!
Mấy tên sai dịch không nghĩ đến sẽ phát sinh chuyện này, Giám thừa đại nhân đã bị người ta tóm cổ rồi, nhất thời hoảng hốt lúng túng, không dám tiến lên, chỉ nạt nộ uy hiếp.
Gã đàn ông kia đem thẻ bài quơ quơ trước mắt Mao Giám thừa, quát:
- Nhìn rõ chưa?
Mao giám thừa run giọng nói:
- Hạ quan thấy rõ rồi.
Gã đàn ông kia không đợi y nói xong, giáng ngay một bạt tai vào mặt Giám thừa đại nhân, rồi ấn y ngồi lại vào ghế, hỏi:
- Vị Trương tướng công kia đi hướng nào?
Mấy tên giám sai ngơ ngác nhìn nhau, không biết người đàn ông kia lai lịch gì, không ngờ Giám thừa đại nhân lại tự xưng hạ quan, đã bị đánh còn không dám hé răng. Một người đáp:
- Trương tướng công đi ra khỏi Giám từ chỗ vườn rau ạ.
Người đàn ông kia hừ lạnh một tiếng, đội nón tre lên, quay đầu lại liếc nhìn chằm chằm Mao Giám thừa đang ngồi trơ ra đó rồi quay người đi nhanh.
Mấy tên sai dịch lúc này mới tiến lên đỡ Mao Giám thừa lên, mũ quan của Mao Giám thừa bị đánh bay hết cả, sưng đỏ nửa bên mặt, vẻ mặt ngu dại, phải lâu sau mới hồi phục lại tinh thần, sửa sang lại áo mũ, than thở đi gặp Tống Ti Nghiệp. Dọc đường còn đi nghiêng ngả lảo đảo, mất hồn mất vía, tựa như bị gã đàn ông kia tát cho một cái làm bay mất hồn vía vậy.
Dinh thự của Ti Nghiệp nằm bên cạnh vườn rau Quốc Tử Giám. Khi Mao Giám thừa cầu kiến, ngũ phẩm Tống Ti Nghiệp đại nhân vừa mới dùng điểm tâm xong. Lường trước Mao Lưỡng Phong đã bắt được Trương Nguyên, giờ đến bẩm báo với mình, không ngờ vừa nhìn xuống dưới, thấy má trái của Mao Lưỡng Phong sưng lên, thần sắc hoảng sợ, bất chấp cả lễ tiết, ghé sát vào nói:
- Tống đại nhân, tai họa rồi, hạ quan tưởng rằng gã đàn ông kia chỉ là một nô bộc, nào ngờ đó là thất phẩm chưởng ban Đông Quảng, hạ quan lại còn bắt ông ta phải quỳ nữa. Tống đại nhân, chuyện này phải làm thế nào mới được đây!
Tống Thời Miễn chả hiểu gì cả, chán nản trừng mắt nhìn Mao Giám thừa:
- Nói chuyện thì đứng xa ra một chút.
Mao Giám thừa bước lui hai bước, bảo Ti Nghiệp đại nhân lệnh cho đám tả hữu lui ra y mới dễ nói chuyện.
Tống Thời Miễn nhíu mày lệnh cho đám người hầu lui ra, sau đó nghe Mao Giám thừa kể chuyện sáng nay, nghe kể thôi mà Tống Thời Miễn cũng ngây ngẩn cả người.
Trương Nguyên kéo Mục Chân Chân chạy ra khỏi vườn rau Nam Kinh Quốc Tử Giám, chạy đến bên cầu Trân Châu, quay đầu lại thấy Mao Giám thừa vẫn chưa đuổi đến, mưa lại rơi không ngừng, thấy dưới gầm cầu có thể ẩn thân trú mưa, bèn xuống dưới chân cầu, đem tề mi côn trong tay ném xuống nước, nói:
- Chân Chân, hôm nay may là cô tới, bằng không ta một thân một mình sợ không thoát được, tên ôn quan mặt tím kia đã muốn bắt ta từ lâu.