Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 175-1: Niềm vui khôn tả (1)



Trương Nguyên xoay người bước xuống giường, mang giày cưu cừu bước ra nhà tranh. Ánh mặt trời còn chưa lên cao hẳn, gió sớm mát mẻ, đúng là khoảng thời gian đẹp nhất của mùa hè. Thấy Thương Đạm Nhiên đầu chải ba búi tóc nhỏ, mình vận bộ áo lụa xanh biếc, bên dưới là chiếc váy lụa nước màu xanh nhạt, chân đi giày hoa màu hồng, bước cạnh nàng là một thị nữ nhỏ tuổi đi theo hầu.

Thương Đạm Nhiên đứng dưới thềm đá, hơi ngước đầu lên, hai hàng lông mày như thuý vũ (lông chim trả), hai con mắt long lanh như sao sớm, đôi môi đỏ tươi khẽ nhếch một cáinhư đang mỉm cười. Thấy Trương Nguyên đột nhiên bước ra, vạt áo vẫn còn mở, chân đi giày, tóc tai bù xù. Nàng không khỏi giật mình, mặt thoáng ửng đỏ, vội chỉnh lại trang phục, vén áo thi lễ, hỏi:

- Trương công tử ở đây có quen không?

Trương Nguyên mỉm cười, nhìn vị hôn thê của mình, lúc mặt đối mặt thế này lại càng cảm thấy yêu nàng nhiều hơn, đây đương nhiên cũng là vì sự hấp dẫn của chính Đạm Nhiên. Tình yêu vốn rất phức tạp, do nhiều nhân tố cùng tạo nên, mà dung mạo hấp dẫn của cả hai bên nam nữ cũng là một trong nhân tố quan trọng trong đó---

- Ngủ rất ngon, xuân nồng khó cưỡng mà.

Trương Nguyên mỉm cười, lại nói:

- Không ngờ Thương tiểu thư lại đến thăm ta sớm như vậy.

Thương Đạm Nhiên tươi cười nói:

- Mấy ngày nay thiếp đều đến đây rất sớm để vẽ tranh.

Tiểu tỳ đứng sau Thương đại tiểu thư nói:

- Đúng vậy, đại tiểu thư nhà chúng ta ngày ngày đều đến đây.

Trương Nguyên thầm nghĩ: “Đạm Nhiên đúng là có tâm kế, mấy ngày trước hôm nào cũng đến, giờ lại đến, người ở trong nhà cũng chẳng cảm thấy có gì bất ngờ nữa rồi.”

Đương nhiên những lời này hắn không nói ra để tránh cho Thương Đạm Nhiên khỏi cảm thấy ngượng ngùng, nói:

- Ta thấy rồi, ta không biết vẽ tranh, nhưng cũng cảm được tranh đó nhé. Thương tiểu thư học theo phong cách vẽ của bị danh gia nào vậy?

Thương Đạm Nhiên nói:

- Là Mai Hoa đạo nhân, đại huynh của thiếp có cất giữ “xuân giang ngư phụ”, “ba tiêu mỹ nhân” và hơn mười mấy bức tranh sơn thuỷ của Mai Hoa đạo nhân. Hồi mới học vẽ, thiếp vừa trông thấy tranh của Mai Hoa đạo nhân là đã thích rồi, bèn quyết chí học theo, đến giờ bút pháp vẫn còn non kém lắm.

Trương Nguyên nói:

- Thật hổ thẹn, xin hỏi Mai Hoa đạo nhân là tên hiệu của vị thư hoạ nào?

Thương Đạm Nhiên mỉm cười nói:

- Đó là Dương Duy Trinh, hiệu Thiết Nhai, đứng đầu trong số các cao sĩ cuối thời nhà Nguyên, tên hiệu của ông rất nhiều, có Thiết Địch đạo nhân, Thiết Tâm đạo nhân, Thiết Quan đạo nhân.

Trương Nguyên nói:

- Hoá ra Mai Hoa đạo nhân là Dương Duy Trinh ư, lần này sách mà ta mang lên núi cũng có “Xuân thu hợp đề trứ thuyết” của Dương Duy Trinh. Thương tiểu thư, mời ngồi, ta đi rửa mặt một lát.

Trương Nguyên lấy đồ đi rửa mặt, chạy tới ngồi bên bờ suối, dùng bột đánh răng, rửa mặt, chỉnh lại y phục, búi tóc, mang giày, lúc quay lại cả người cảm thấy vô cùng khoan khoái nhưng lại thấy nhà tranh trống trơn, chẳng thấy bóng dáng Thương Đạm Nhiên và tiểu tì kia đâu nữa, kì lạ hỏi Vũ Lăng:

- Tiểu Vũ, Thương tiểu thư xuống núi rồi sao?

Vũ Lăng còn chưa trả lời đã nghe thấy từ phía đình trúc đằng sau căn nhà tranh truyền đến tiếng cười khe khẽ, Trương Nguyên liền ngẩng đầu lên nhìn. Địa thế của đình trúc này khá cao, Thương Đạm Nhiên và tiểu tì đang ngồi trong đó mà tựa như đang ngồi trên nóc căn nhà tranh vậy.

Trương Nguyên đi đến bên dưới đình, nói:

- Thương tiểu thư, xem ta luyện Thái Cực Quyền này.

Thương Đạm Nhiên mỉm cười, tiểu tì đứng ở bên đình, vừa nhìn Trương Nguyên luyện quyền vừa cất giọng khẽ hỏi:

- Tiểu thư, Trương công tử đánh quyền chậm như vậy làm sao mà đánh nổi ai được?

Thương Đạm Nhiên khẽ nói:

- Quyền này không phải để đánh người, chỉ là để rèn luyện thân thể thôi, cũng khoogn khác biệt lắm so với Ngũ Cầm Hí và Bát Đoạn Cẩm.

Tiểu tì kia nói:

- Cũng là đánh người, đêm Nguyên Tiêu ở Long Sơn ấy, Trương công tử không phải là đã đá cho người đó một cước hay sao, nô tì tận mắt trông thấy rồi.

Thương Đạm Nhiên phì cười, nhìn Trương Nguyên đứng dưới đình túm vạt áo dắt ở bên hông, mắt nhìn bàn tay, tay trái rồi tay phải đập nhẹ vào chân, khuỷu tay đánh quyền, động tác nhẹ nhàng mà uyển chuyển như nước chảy mây trôi, trong lòng nàng cảm thấy vô cùng thích thú.

Trương Nguyên luyện xong một lần bài quyền này, tứ chi đã được thư giãn, liền hướng lên Thương Đạm Nhiên ở phía trên đình, nói:

- Thương tiểu thư, ta dạy nàng luyện quyền nhé, thế nào?

Thương Đạm Nhiên mỉm cười lắc đầu nói:

- Thế không được.

Giọng điệu của nàng hơi có chút như đang làm nũng.

Trương Nguyên nói:

- Thế ta xem nàng đá cầu vậy.

Bức “Thiếu nữ xúc cúc đồ” vẫn là món đồ quí được hắn vô cùng nâng niu quý trọng, hôm nay người trong bức hoạ đang ở trước mắt, nếu có thể tận mắt nhìn nàng đá cầu, chẳng phải tuyệt vời lắm sao.

Thương Đạm Nhiên lại lắc đầu không chịu, tiểu tì kia nói:

- Không mang cầu đến.

Trương Nguyên liền dặn tiểu tì đó:

- Vậy sáng mai nhất định phải nhớ mang đến, đừng có quên đấy.

Tiểu tì đồng ý đáp lại một tiếng, quay sang nhìn Tiểu Cơ, Tiểu Cơ khoé miệng khẽ nhếch lộ ra ý cười, cũng không có ý chối từ.

Trương Nguyên hỏi:

- Đạm Nhiên tiểu thư phải hoàn thành cho xong bức “Bạch mã sơn cư đồ” đó chứ, căn nhà tranh đó nhớ phải vẽ thêm hai thiếu niên là chủ nhân của nó, trong đình trúc thì vẽ thêm một vị cô nương xinh đẹp và một tiểu tì.

- Thương Đạm Nhiên trong lòng rất vui nhưng vẫn cố nín cười, từ trên trúc đình bước xuống đểđi tới chỗ nhà tranh phòng sách. Trương Nguyên mài mực, nhìn Thương Đạm Nhiên phác hoạ những nét bên ngoài của con cừu nhỏ, màu mực đậm nhạt ẩm ướt, khi vẽ thì phải dùng đầu bút làm chủ đạo, vẽ núi đá thì hầu hết đều phác họa theo kiểu đậm nhạt ngược chiều ánh sáng để làm hiện ra cảnh dãy núi trùng trùng điệp điệp. Đình trúc, nhà tranh, hàng rào dây sắt đều đã được phác họa những nét cơ bản bên ngoài, vẽ khá nhanh, ắt là nàng đã suy nghĩ rất lâu. Thương Đạm Nhiên để lại bức tranh chưa vẽ xong là có ý chờ Trương Nguyên đến. Thương Đạm Nhiên nhìn Vũ Lăng mấy lần Rồi hạ bút vẽ một đồng tử(cậu bé) đang ngồi trên thềm đá chống cằm suy tư, dường như là đang lắng nghe tiếng ve kêu. Vũ Lăng nghĩ thầm: “Đây không phải ta, ta lớn hơn đồng tử này nhiều.”

Trương Nguyên hỏi:

- Còn ta thì ở chỗ nào?

Thương Đạm Nhiên Đôi môi tựa cánh anh đào của Thương Đạm Nhiên khẽ mỉm cười, nàng vẽ nhanh một thư sinh áo xanh ở phía trước căn nhà tranh, đang ngâm nga--

Trương Nguyên nói:

- Cái này vẽ sai rồi.

Thương Đạm Nhiên hỏi:

- Sai ở đâu?

Trương Nguyên nói:

- Nên là nàng ngồi ở bên cạnh đọc sách cho ta nghe mới đúng chứ.

Thương Đạm Nhiên gò má ửng đỏ, đương nhiên không nghe theo lời Trương Nguyên nói mà cẩn thận chỉnh sửa lại bức vẽ một lượt từ đầu đến cuối, mấtkhoảng chừng hơn nửa canh giờ. Ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bất ngờ bị ánh mặt trời chiếu vào mắt, nàng kêu “a” lên một tiếng, nói:

- Thiếp phải xuống núi rồi, Trương công tử, ngày mai thiếp lại đến nhé?

Trương Nguyên nghe giọng điệu của Thương Đạm Nhiên không kiên quyết lắm, biết có thể cố níu kéo nàng lại được, bèn vội vàng lên tiếng:

- Nàng xem, nắng chói mắt như thế này, ta thực sự không thể đọc nhiều sách, Tiểu Vũ đọc sách thì ấp a ấp úng chữ được chữ không, biết làm thế nào bây giờ?

Thương Đạm Nhiên khẽ nhướn mi, hai tròng mắt sáng trong liếc Trương Nguyên một cái, khẽ nói:

- Thiếp...sợ nhị huynh trách cứ.

Trương Nguyên nói:

- Nhị huynh cũng biết ta cần dưỡng mắt mà, nàng đọc sách cho ta, nhị huynh biết chắc chắn sẽ vui lắm.

Thương Đạm Nhiên nói

- Vậy thiếp đi đi hỏi ý kiến nhị huynh trước đã, được không?

Trương Nguyên nói:

- Cố tình đi báo trước như vậy thì huynh ấy sẽ không tin đâu, nàng cứ ở lại đây đọc sách cho ta, nhị huynh đến trông thấy chắc chắn sẽ vui mừng.

Lúc này, người hầu Thương Thị đem bữa sáng đến cho Trương Nguyên, thấy Thương Đạm Nhiên đại tiểu thư cũng ở đây, không khỏi có chút kinh ngạc. Trương Nguyên dặn dò:

- Bữa trưa thì mang bốn phần đến, Đạm Nhiên tiểu thư phải ở đây đọc sách cho ta.

Thương Đạm Nhiên sắc mặt ửng hồng, không tiện nói gì.

Sau khi người hầu nhà họ Thương đã xuống núi, Trương Nguyên liền mở hộp đựng thức ăn ra, thấy hai bát cháo hạt sen lớn, hai chiếc bánh ngô, Trương Nguyên lấy bát chè và thìa ra, múc một thìa cháo hạt sen đưa cho Thương Đạm Nhiên, Thương tiểu thư liền lúng túng nói:

- Không dám làm phiền Trương công tử.

Trương Nguyên mỉm cười:

- Mời tiểu thư ăn cháo.

Nói xong, hắn nhanh chóng ăn hết sạch nửa bát cháo còn lại, bánh ngô cũng ăn một lúc hết ba cái.

Lại quay sang nhìn Thương Đạm Nhiên, thấy nàng đang bưng bát trà đó, mặt đỏ ửng lên vì thẹn, nàng thật sự cảm thấy rất ngượng khi ăn cháo trước mặt Trương Nguyên, nhưng lại không tiện bỏ bát xuống. Trương đãNguyên tự tay múc cháo đưa cho nàng, nàng đâu thể làm hắn mất mặt được, lại nghe Trương Nguyên nói:

- Ta ăn no rồi, Đạm Nhiên tiểu thư, mời dùng.

Hắn thong thả bước ra ngoài nhà tranh đem nửa cái bánh ngô còn lại, cho Vũ Lăng ăn, lúc bước vào thì Thương Đạm Nhiên đã ăn xong chén cháo hạt sen. Thấy Trương Nguyên đi vào, mặt Thương Đạm Nhiên lại bắt đầu đỏ lên. Dùng cơm chung ở đây với nhau, cảm giác giống như phu thê vậy, bữa trưa cũng phải ăn chung như thế này sao?

Canh ba giờ Thìn, Thương Chu Đức đi đến bên ngoài nhà tranh, nghe thấy tiếng tiểu muội Thương Đạm Nhiên đang đọc sách.

“ Công Dương Lương làm vì đã trải qua, nghi lễ tỉ mỉ xác thực, từ ngữ đơn giản nghiêm túc, Dư thí bình chi thí như lương công chi hội thủy dữ mộc dã nghệ hữu chuyên tinh tắc sở tựu hữu thâm thiển, nhiên tự xảo tâm phát chi tắc các đắc kỳ nhất đoan chi diệu. Tả thị chi văn, hoán nhiên hữu chương, đại tiểu thành văn, do thủy chi bo lan dã”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv