Quách Dạ hai mắt đen tuyền không hề quan tâm từ từ cởi ra áo trên người...
“Phốc!!” Những chiếc chân nhện từ lưng của hắn lao ra, tiên huyết màu đen tanh hôi vô cùng đi theo bắn ra!
Quách Dạ thần sắc không hề có một chút thống khổ, ở phía trên trán hai chiếc sừng màu đen lao ra, hắn vứt y phục xuống đất, bẻ bẻ cổ: “Ta không quan tâm ngươi là Tham Thực hay Tham Ăn! Giống như ngươi người không biết sống chết ta gặp nhiều rồi! Nói đi, ngươi muốn chết như thế nào?!”
Tham Thực mặt nạ miệng cong lên cười đầy quỷ dị: “A khặc khặc! Sau từng ấy năm, không ngờ sinh linh nơi này đã cuồng ngạo tới như vậy! A khặc khặc! Không sao, không sao! Ta sẽ trân trọng mà ăn ngươi!”
Quách Dạ một ngón tay chỉ Tham Thực, sau lưng chân nhện cũng ngay phía sau căng cứng, ở phía trên ngón tay rồi chân nhện đều từ từ tụ thành một quả cầu màu đen: “Thật kinh tởm! Ta sẽ cho ngươi biết khi khinh thường một vị Đại Đế kết cục sẽ ra sao?!”
Tham Thực rốt cuộc ngừng cười, đứng thẳng nhìn chằm chằm Quách Dạ: “Thật kiêu ngạo...Đáng tiếc, lại không có sức mạnh của tên kia....”
“Tới đi! Cho ta nhấm nháp ngươi Linh Lực nào! A khặc khặc!!!”
Quách Dạ: “Ngu xuẩn!”
Vừa nói 9 tia năng lượng màu đen bắn đi!
Tham Thực không né không tránh, cổ phục màu đen theo năng lượng xung kích không ngừng tung bay.
Phía xa đám Khí Vận Giả nhíu mày, tìm chết sao?
Mọi người cùng một suy nghĩ, duy chỉ có một người là nghĩ khác, Linh Lung Tử Trân từ từ lắc đầu: “Đối phó Phàm Ăn Tội Đồ sử dụng Linh Lực công kích là tìm chết...”
Tham Thực quỷ dị cười một tiếng: “A khặc khặc! Mở ra đi Phàm Ăn Tội Vực!”
Theo bắt đầu từ người của Tham Thực bắt đầu, một vòng tròn màu đen dần dần lan xa...
Trước mặt 9 tia chùm sáng dần dần mờ nhạt chưa kịp tới người của Tham Thực thì liền tan biến!
Quách Dạ nhíu chặt hai hàng lông mày, lại thử tấn công một lần nữa!
Chỉ là 9 chùm sáng chưa kịp bắn ra liền đã tan biến! Quách Dạ còn phát hiện trong Đan Điền Linh Lực khó hiểu bốc hơi!
Hắn tràn đầy khó tin hỏi: “Ngươi vừa làm gì?!”
“A khặc khặc! Một hồi ngươi vào bụng ta không phải sẽ biết sao?” Tham Thực che miệng lại cười như đang ghê tởm Quách Dạ...
“Hừ!” Quách Dạ hừ lạnh, không nói gì mà lao lên tấn công Tham Thực.
Phía sau lưng chân nhện đâm thẳng về trước như vô kiên bất tồi!
Tham Thực sờ sờ cằm làm ra vẻ mạo suy tư: “Bán Yêu? Không biết hương vị của ngươi sẽ ra sao?”
Nghe được hai chữ bán yêu, vốn dĩ hai mắt đen tuyền lại trở thành đỏ tươi, Quách Dạ cuồng loạn hét: “Tìm chết! Tìm chết!! Tìm chết!!!”
Khí tức của hắn không ngừng bốc lên, xem ra Tham Thực nói trúng thứ mà Quách Dạ không muốn nhớ lại...
Tham Thực nhìn đã tới gần Chu Mâu, che miệng cười một tiếng, sau đó ở trước mặt vẽ nên một vòng tròn: “Không Gian Dị Vực!”
Vòng tròn kia thành hình, một lỗ đen từ trung tâm vòng tròn từ từ xoay từ từ xoay sau đó lan rộng...
Chu Mâu đánh vào vòng tròn phía sau không hề có một tiếng động, cũng không thấy xuyên thấu về phía Tham Thực.
Quách Dạ bừng tỉnh, một cảm giác bất an thôi thúc hắn lùi về sau. Nhưng có vẻ đã chậm.
Tham Thực mặt nạ quỷ lúc này đã cười tủm tỉm, bàn tay tụ lại: “Đóng!”
“Phốc!!” Ba cái Chu Mâu đứt gãy!
Máu tươi màu đen tanh hôi không ngừng bắn ra, chạm vào đất đai giống như axit một dạng phát ra xì xèo tiếng ăn mòn!
Quách Dạ lùi về sau, tiếp sau cúi người đau đớn rầm rống: “A!!!”
Tham Thực mỉm cười lại vẽ ra một cái vòng tròn, hắn từ từ thò tay vào trong lấy ra ba cái đứt gãy Chu Mâu.
Sau đó đặt lên mũi từ từ hưởng thụ, qua một lúc hắn mới say mê ngân nga: “A~~ Mùi hương này thật là tuyệt làm sao~~ Nhân loại và Yêu Thú hỗn huyết~ Chất độc cay mũi lại đánh thức vị giác~”
Quách Dạ cắn răng nghiến lợi tràn đầy ghê tởm nhìn Tham Thực.
Tham Thực lại không để ý tới hắn, chiếc mặt nạ ở phần miệng từ từ nứt ra, dưới ánh mắt như muốn giết người của Quách Dạ, Tham Thực nuốt trọn 3 chiếc Chu Mâu!
“Cọt kẹt~~” Tham Thực thở ra một ngụm nhiệt khí, trong miệng giống như axit máu tươi không ngừng thiêu đốt hắn khoang miệng: “Chẹp chẹp~ Mỹ vị~ Mỹ vị~”
Sau đó hắn mới chú ý tới Quách Dạ, giả bộ như không hiểu việc gì: “A khặc khặc? Đồ ăn? Ngươi nhìn ta làm gì? Hay là muốn hiến tặng bộ phận nào trên cơ thể cho Tham Thực ta nhấm nháp sao?”
Quách Dạ cắn răng từ từ đứng lên, trong tay xuất hiện một chiếc trận bàn, hắn nhỏ một giọt tinh huyết vào trong: “Càn Khôn Trận! Phong Thiên!”
Trận bàn phát ra ánh sáng màu trắng, chung quanh có một vòng tráo quang hiện lên.
Tham Thực buồn cười nhìn hắn: “Sợ ta lại sử dụng ra Không Gian Thần Thông sao?”
Quách Dạ không để ý hắn, trong tay Binh Khí lại đổi thành một thanh Cốt Đao.
Nhìn Quách Dạ lao lên, Tham Thực liếm liếm môi: “Như thế này mới vui chứ, đồ ăn ngon thì phải vận động! Nhưng ngươi tưởng năng lực của ta liền chỉ có nhiêu đó sao? A khặc khặc!”
Theo Tham Thực nói xong, hắn từ từ sờ bụng của mình: “Đã tới lúc ra rồi!”
“Phốc!” Tay hóa trảo, đâm xuyên bụng!
Tham Thực trong tay móc ra một viên đá tròn tròn, không biết là thứ gì...
“A khặc khặc! Tuy không có giống Tham Lam tên kia không nói lý lẽ năng lực! Bất quá ta cũng không kém mấy! Xem ta thành phẩm đi!!”
Nói xong, hắn ném viên đá màu đen kia về phía Quách Dạ! Người sau từ đầu tới giờ đã cảnh giác liền muốn né đi viên đá này tập kích!
“Oanh!!” Cái kia viên đá màu đen từ từ phát sáng, một chất lỏng màu đen khó hiểu từ đó chảy ra.
Tiếng thét gào không cam lòng, tiếng khóc, đủ loại hận thù cảm xúc từ đấy lan ra...
Quách Dạ vốn dĩ là Ma Đạo Đại Đế, Ma Đạo tàn khốc hắn nhìn thấy rất nhiều nhưng xem trong viên đá kia từ từ hình thành sinh linh, Quách Dạ cảm thấy bản thân không xứng làm Ma Đế...
Tinh thuần thù hận, tinh thuần tiêu cực cảm xúc làm người ghê rợn, cho dù tới chết vẫn phải nếm thử một cảm giác không thể giải thoát...
Tham Thực cười ha hả: “Hahaha! Xem ta Tội Chủng đi! Thật là đáng yêu a! 3 năm để chúng nó hình thành cũng là rất lâu a! Bất quá không sao! Có thể ăn một vị nhục thể Đại Đế cảnh cũng là một cảm giác không tệ! Bỏ ra cũng đáng! A khặc khặc!”
Quách Dạ nổi hết da gà, hắn lúc này đã thấy sợ hãi.
Nhìn cái kia không thành hình sinh vật, đủ loại giống loài kêu gào thảm thiết giống như muốn kéo theo hắn đồng dạng...
Linh Lung Tử Trân đồng tử khi nhìn cái kia sinh vật thì co lại, không nói một lời hét lên: “Lấy ra các ngươi phòng ngự pháp bảo!! Tìm chỗ trốn nhanh lên!!!”
Đám người nghe nàng hét lên tuy có chút khó hiểu nhưng trong lòng bất an lại thôi thúc bọn hắn làm việc!
Linh Lung Tử Trân vốn dĩ lúc nào cũng bình tĩnh nhưng khi nhìn cái kia sinh vật thì liền biến đổi! Vì sao ư? Nàng từng gặp trường hợp này một lần...
Tội Chủng sinh ra do những lỗi lầm từ từ tích góp lại, trong mỗi loại Tội Chủng có những đặc tính khác nhau...
Đương nhiên giống như Phàm Ăn Tội Chủng không tính là quỷ dị nhất, nhưng được xem là nên tránh xa nhất.
Vì sao ư? Vì nó sẽ nổ!
Quách Dạ hối hả cầm lấy Càn Khôn Trận, không ngừng dồn Tinh Huyết vào trong: “Càn Khôn Na Di! Nhanh!”
Dưới chân của hắn trận văn từ từ hình thành, bất quá Tham Thực sẽ để hắn đi dễ dàng sao?
“Bùng nổ đi! Cho ta hưởng thụ hương vị ngọt ngào đó đi nào! A khặc khặc!” Tham Thực khùng khùng điên điên hét lên.
Phàm Ăn Tội Chủng rống lên đau đớn, thân thể biến dị đầy kinh tởm của bọn chúng từ từ phồng to lên!
“Oanh!!!” Một tiếng nổ to vang lên!!
Chung quanh từ từ bị ăn mòn, bắt đầu từ cái kia Tội Chủng nổ tung bắt đầu lan rộng ra xa!
Khắp cả khu vực này đều nằm trong phạm vi công kích của nó, chỉ có tiếng nổ tiếng ngoài ra không hề có một âm thanh nào vang lên...
Không biết qua bao lâu, còn sống sót hơn một trăm người mới mở mắt ra.
Bọn họ trước đó đã cách rất xa nhưng vẫn dính phải công kích! Bất quá may mắn phòng ngự Linh Khí vẫn còn đó, có thể trụ vững được...
Tuy nhiên khi nhìn cảnh tượng trước mắt thì lại hít một hơi khí lạnh...
Tan hoang...
Khói trắng bốc lên nghi ngút, đất đá lỏm chỏm khắp nơi...
Tham Thực ở vị trí trung tâm lúc này đang từ từ gặm ăn một cánh tay, miệng vẫn còn không ngừng khen ngon: “A khặc khặc! Mỹ vị~ Mỹ vị~”