Không có việc gì ngoài ý muốn, hơn 2 vạn người tiến vào Hồng Nguyệt Bí Cảnh.
Vốn dĩ cứ tưởng sẽ truyền tống vào cùng một chỗ, nhưng Lưu Tử Tinh cảm thấy bản thân đã đoán sai...
“Gừ!!” Yêu Thú bao vây, rống giận đề phòng nhìn hắn.
Đứng giữa trung tâm bầy Yêu Thú, Lưu Tử Tinh một mặt mộng bức.
Ta chỉ đi vào Bí Cảnh thôi mà, có cần tiếp đãi nồng hậu thế không? Emma ngươi cắn tay ta làm gì!
Nhìn đang gặm tay mình sói bự, Lưu Tử Tinh mặt đen như than, hai tay dùng lực trực tiếp xé đôi con này Yêu Thú.
Phàm Ăn Chi Ấn thuần thục vận dụng, một cỗ xác khô xuất hiện.
Tuy nhiên chưa kịp vui, kẻ địch lại đông như ong một dạng, hai mắt đỏ chót điên cuồng lao lên tấn công.
Lưu Tử Tinh mẹ nó cũng không thiện lành gì, trực tiếp dùng tay không vật lộn với lũ sói!
Một người một đàn thú đánh nhau đến quên trời quên đất, rốt cuộc theo thời gian trôi qua Lưu Tử Tinh cũng trở nên chán nản.
Lũ này được cái đông như kiến, ngoài ra thực lực chả có gì cả, hắn cũng làm biếng đánh.
Lưu Tử Tinh giơ tay lên trước, chung quanh tỏa ra đen nghịt hắc khí: “Hoán Vong Thuật!”
“Âm Phong Lên, Địa Phủ Mở, Âm Binh Hiện!”
Phía dưới đất nhào lên vài cái binh lính cả người mặc áo giáo đen thui, hắc khí tỏa ra, trong tay trường mâu như làm bằng xương trắng, lạnh lẽo tràn đầy tử khí.
Bọn chúng xung phong tiến lên giết Yêu Thú, Lưu Tử Tinh một mình nhàn nhã đánh giá chung quanh.
Đôi lúc có tiểu đệ nó lại khác bọt~~
“Đây là đâu?” Hắn nhíu mày nói thầm, đánh nãy giờ mới phát hiện bản thân truyền tống vào một nơi kỳ lạ.
Tuy nói là hang sói nhưng lại có chút khác, có một vài kiến trúc như tượng hoặc cột bị phá vỡ, ở đây trước đó chắc chắn là một di tích!
Lưu Tử Tinh trong lòng đốt lên bát quái chi hỏa, hai mắt hiếu kì tìm tòi chung quanh xem coi có bảo vật nào bị bỏ quên không.
Đột nhiên hắn nhìn thấy một thanh kiếm rỉ sét bị đính sâu vào đất đá, Lưu Tử Tinh ánh mắt sáng lên.
Cư dân mê truyện ghi chép: Vật gì càng nát, kiếm sắt rỉ, nhẫn vỡ, ngọc đen...Những vật này không phải đồ tốt thì chính là đồ cực tốt! Nếu gặp thì ngay lập tức lấy máu nhận chủ!
Nơi xuất hiện: Bí cảnh, bảo khố...
Lưu Tử Tinh: Ta thật là có chút tin...
Tuy thế giới này sáo lộ không theo lẽ thường hoạt động, nhưng bảo vật chắc có lẽ khác đi?
Lưu Tử Tinh cười hắc hắc dùng tiểu kiếm trong Túi Trữ Vật cắt đầu ngón tay, nhỏ máu vào kiếm rỉ...
“...”
“...”
“...”
Lưu Tử Tinh: Bọn chúng lừa ta...
Ngay tại hắn sắc mặt méo mó, tràn đầy nét thống khổ thì thanh kiếm rỉ bắt đầu điên cuồng chấn động!
Lưu Tử Tinh ánh mắt thắp lên ánh hào quang hi vọng, chẳng lẽ là thật!
“Răng rắc!” Lớp vỏ bên ngoài rỉ sét bắt đầu nứt vỡ, như thể đang muốn lột xác hiện ra bộ dáng thật sự của nó!
Sau đó...Thân kiếm chuôi kiếm chia làm hai...
Lưu Tử Tinh: “...”
Bọn chúng lừa ta...
Phía bên Âm Binh cũng đã giết sạch Yêu Thú tự mình tan biến, cả hang sói chỉ còn lại một mình Lưu Tử Tinh lẻ loi cô đơn ngồi chơi bùn...
Rốt cuộc hắn cũng hiểu mấy cái sáo lộ trong sách giáo khoa chỉ là lừa tình, thế giới này không thể thoát khỏi định luật plot twist!
Nó như thể là mấy thanh niên nào đó chọn Vợ Nhặt sau đó chỉ còn lại SÓNG gió...
Lưu Tử Tinh cười khinh miệt, như thể đang cười chính mình ngu dốt, cũng như cười mấy thanh niên xui xẻo nào đó...
Hắn đứng lên định rời đi, vừa xoay mặt đi thì đã bị người cho kêu lại: “Tiểu tử!”
Lưu Tử Tinh sắc mặt khó hiểu nhìn chung quanh: “Má nó, tên nào gọi ta đấy?”
“Nhìn bên cạnh bức tượng...” Giọng nói đó lại vang lên.
Lưu Tử Tinh lúc này mới phát hiện bản thân không có cô đơn, hắn quái dị nhìn nơi phát ra âm thanh đó.
Nơi đó có một bức tượng đá ngồi xếp bằng, kỳ lạ nhất là khuôn mặt bức tượng vẫn đang chuyển động mà nhìn hắn! Như thể đây là sinh vật sống một dạng!
Lưu Tử Tinh nuốt nước bọt, bất giác lùi về sau.
Hắn dạo gần đây gan so sánh nhỏ, không dám chơi với mấy vật không rõ lại lịch như này...
Tượng đá thấy vậy thì một mặt khó chịu nói: “Tiểu tử, ngươi còn sợ ta ăn thịt ngươi hay sao?”
Lưu Tử Tinh: “Thịt ta không ngon, ngược lại ta quen một con chó mực, làm chút thịt cày không?”
Tượng đá: “...”
“Ngươi!! Hừ! Nghiêm túc một chút vào cho ta!”
Lưu Tử Tinh một mặt khó xử, nghiêm túc thật sự quá khó!
Tượng đá thấy hắn im lặng thì nói tiếp: “Tiểu tử, ta xem ngươi cốt cách kỳ tài, là thiên tài vạn năm hiếm thấy, muốn hay không nhận cơ duyên?”
Vẻ mặt đắc ý lại mang theo một chút mê hoặc, ta không tin ngươi không rung động! Đúng thật là nếu người thường bị đặt vào trường hợp này sẽ rung động hoặc trực tiếp đồng ý, ai bảo Tượng đá bộ dáng quá chi là đại lão đi!
Nhưng Lưu Tử Tinh là người thường sao? Thế nên...
“Khụ khụ! Đại nhân ngươi nói đùa, ta thân đã tàn, chỉ sợ tiến không được Trúc Cơ nữa là!” Lưu Tử Tinh ‘ốm yếu’ nói, sắc mặt trắng bệt như cương thi, cả người run rẩy liên tục nhìn vào đều tưởng hắn đã gần đất xa trời.
Trong lòng thầm nghĩ: ‘Con mẹ nó, ngươi lừa ai đâu! Mấy thứ người chả ra người, quỷ chả ra quỷ này chả đưa ra thứ gì tốt ngược lại còn vạ lây theo! Lão tử mới không đi theo tiền bối vết xe đổ!’
Tượng đá: “...”
“Ngươi...Thật sự không cần?”
Lưu Tử Tinh: “Khụ khụ! Cần...Phi! Không cần!”
Emma máu tham tiền trong người! Ngươi đây là hại chết lão tử!
Tượng đá nhíu mày, tiểu tử này sao lại cứng như vậy.
“Ta cái này Thiên Tinh Hải Dịch có thể giúp cho ngươi vào lúc Tạo Hải Cảnh không ai bằng! Muốn không?”
Lưu Tử Tinh: Muốn!!!
“Khụ khụ! Lão nhân gia ngài không nên cám dỗ ta, ta một lòng hướng Phật...Phi! Một lòng khổ tu!” Lưu Tử Tinh nhịn đến mặt đỏ chót, đau ở đây này, ở tim này!
Tượng đá hai hàng lông mày nhíu thật chặt, không ngờ tâm của hắn lại vững vàng như vậy! Xem ra phải lấy ra một ít bảo bối rồi!
“Đây là một loại bản đồ tìm Thiên Hỏa, nó có vị trí của một loại Thiên Hỏa, chỉ là nhiều năm rồi chưa biết có ai phát hiện chưa thôi.”
“Cục đá này ta cũng không rõ, đây là một người giao cho ta nói rằng tương lai có thể đưa cho người hữu duyên!”
“Thiên Hầu Bàn Thạch Công! Thánh Cấp Công Pháp Luyện Thể!”
“Bắc Tinh Thiên Thạch! Giúp mở ra Đại Tinh Thần nhanh hơn, đem theo có thể tăng tốc hấp thu Linh Khí cùng Tinh Thần Lực!”
Tượng đá một lần đem ra bốn món đồ nhưng khi nhìn Lưu Tử Tinh bình tĩnh mặt lạnh thì nhíu mày, chẳng lẽ còn chưa đủ? Xem ra ta gặp phải người khó chơi rồi!
“Ta cho ngươi một cái bảo mệnh thủ đoạn! Chỉ cần không phải là Pháp Tắc Cảnh làm bậy liền không cần lo lắng bản thân mạng sống!” Tượng đá lấy ra một khối màu đỏ thạch đầu, huyết tinh khí tức làm người khác chóng mặt từ đó phát ra!
Thấy Lưu Tử Tinh mặt vẫn ‘lạnh’ thì tượng đá nhíu mày nói: “Đây là ta toàn bộ tích trữ...Ai! Thêm ngàn vạn khối Linh Thạch, đây thật sự là ranh giới của ta!”
Tượng đá đã nghèo...
Lưu Tử Tinh bừng tỉnh như hiểu ra thứ gì, hắn quái dị nói: “Lão ca...Ngươi có hiểu lầm cái gì không?”
“Ta hồi nãy bị ngươi mùi giàu choáng cho thất thần, ngươi đây là định dùng tiền đập chết ta sao?”
Tượng đá: “...”
Thạch Thạch có chút đau...
Hai mắt hắn âm trầm nói: “Thế ngươi có đồng ý không?”
Lưu Tử Tinh: Người ta đã dùng tiền đập vào mặt mình, chẳng lẽ còn nói không? Ta giống ngu lắm sao?
“Hắc hắc! Đương nhiên là đồng ý, lão ca ngươi muốn nhờ ta thứ gì!” Lưu Tử Tinh nhiệt tình nói, đây không phải vì tiền, đây đơn giản vì hắn muốn giúp người thôi...
Tượng đá thở dài, bắt đầu chuyển sang chế độ hồi ức: “Ai! Nhớ năm đó ta kiêu hùng một đời...”
Lưu Tử Tinh gật gật đầu, chắc là bị kẻ thù đuổi giết sau đó tự phong ấn để cho hắn đi báo thù chứ gì! Việc này hắn giỏi nhất!
“...” Sau khi kể một đống chuyện cũ, Tượng đá cũng vào chuyện chính, hai mắt hắn hoài niệm như nhớ lại chuyện xưa: “Ngươi thấy ta tình cảnh bây giờ không, biết tại sao không?”
Lưu Tử Tinh: “Bị kẻ thù truy đuổi, tự phong ấn...”
“Không!” Tượng đá cười lắc lắc đầu, hai mắt phóng ra tim tim: “Đây là vì tình yêu!!”
Lưu Tử Tinh: “???”
Đại lão, ngươi sao lại không chính chắn như vậy? Emma kể nãy giờ là ý định cho ta ăn cơm chó? I’m a joke to you?
“Nhớ năm đó, nàng ta lần đầu tiên bay qua nơi đó, chỉ dạy cho chúng ta...”
Lưu Tử Tinh: Má! Sư đồ luyến!
“Lão ca, đừng nói ngươi thích sư phụ mình nhá?”
“Haha! Ta không xứng đến thích nàng, chỉ là sùng bái mà thôi...”
Lưu Tử Tinh: Chùi ngươi nước dãi!
“Thiên phú của ta tương đối kém, chỉ có thể phong ấn chính mình để kéo dài sinh mệnh...Nhưng không ngờ trong lúc phong ấn ở đại điện lại xảy ra việc này...”
“Kẻ địch tấn công?”
“Không...Bọn cháu chắt của ta không biết gì đập vỡ đại điện ý định xây cái mới, ta cũng đi theo bị chúng đập...”
Lưu Tử Tinh: “...”
“May mắn là phút cuối ta có chừa lại thủ đoạn để dịch chuyển tới nơi này, bây giờ chắc cũng đã lâu rồi...”
“Ta hi vọng ngươi khi đi tới Thạch Khí Giới có thể tìm tới gia tộc của ta, nếu đã suy đồi thì giúp cho bọn chúng diệt tộc mẹ đi rồi sau đó xây lại...”
“Còn nếu hưng thịnh thì bắt cóc một tên thiên phú tốt với tính tình thông minh một chút, nhận hắn làm đồ đệ sau đó giúp hắn lên làm cường giả! Rồi lại diệt hết toàn tộc, cho hắn xây lại từ đầu!”
Lưu Tử Tinh: “...”
Emma, thế giới này sao lại kì quái như vậy! Lão tổ tông cứ suốt ngày đòi diệt tộc chính mình, lão tử nghe đều nổi da gà!
“Còn gì nữa?”
Tượng đá mặt đỏ lên, ngượng ngùng nói: “Tính ra sư tôn đã luyện thành nhục thân...Nếu có thể tìm lấy nàng thì hãy nói rằng Tiểu Thạch Từ muốn gặp nàng một mặt...”
Lưu Tử Tinh: “...”
Đại lão, cay mắt lắm biết không?
“Tên của nàng là gì?”
“Lý...Lý Tiểu Dạ ---!” Nói ngập ngùng sau đó hét lên phấn khích, con mẹ nó cuồng idol!
Từ từ...Lý? Dạ? Chỉ có từ Tiểu là khác...
Emma Bảy Bò!!!