“Nhị Giai Công Pháp, Huyền U Công!”
Lưu Tử Tinh: “Nhị Giai? Chắc cũng được đi...”
Hắn vẫn chưa rõ ràng cấp bậc phân chia Công Pháp cùng Võ Kỹ, thôi! Dù sao bây giờ cần thiết là Tu Vi cứ luyện đã rồi tính sau.
Bất quá trước tiên phải là phục hồi năng lượng cái đã...
Lưu Tử Tinh cầm lên Trảm Hổ Đao bắt đầu xử lí xác rắn.
Khi lấy xong thịt rắn, hắn dùng toàn bộ những gì mình học được ở kiếp trước về sinh tổn để tạo ra lửa.
Nhìn cháy bừng ngọn lửa thiêng, Lưu Tử Tinh mỉm cười.
Cảnh tượng sẽ đẹp hơn nếu hai cánh tay của hắn ngừng run rẩy...
Không nói gì, dùng một thanh gỗ xuyên qua thịt rắn liền nướng trên lửa hồng.
Đừng nói, thịt Yêu Thú đích thật rất Perfect! Thịt mêm vừa phải, thanh hương ngập mồm, đáng tiếc không có những gia vị dân dã tăng phần thơm ngon, bằng không chậc chậc...
Lưu Tử Tinh đột nhiên cảm thấy 16 năm sống trong Triệu Phủ chả ra gì, ngay cả thịt Yêu Thú cũng chưa từng nếm qua.
Lần này tự mình săn, tự mình ăn, quả thật là khoái chí lòng người!
Khi đã ấm no rồi, con người ta thường nhớ tới chung quanh người, Lưu Tử Tinh cũng không ngoài lệ.
Hắn là nhớ tới Triệu Vũ, chia nhau ra hành đồng, không biết hắn có ăn cái gì chưa a?
Triệu Vũ: “Hắc xì! Là ai nhắc ta a?”
Trong nhẫn Lão Gia Gia nhắc nhở: “Đồ Nhi ngươi ăn nhanh lên, chúng ta còn phải tiếp tục đi, nơi này không lâu liền có Yêu Thú đánh hơi tới!”
Triệu Vũ mặt mày đen nhánh, cực kỳ không tình nguyện cầm lên đen như than thịt nướng.
Lão Gia Gia trong lòng thầm nghĩ: ‘Ai bảo tiểu tử ngươi dùng lớn lửa như vậy, chịu đi a...’
Hai người hai số phận, kẻ thịt nướng hoàng kim, người thì hắc ám trù sư....
Lưu Tử Tinh miệng đầy mỡ, Triệu Vũ miệng đầy than...
Đúng là người chơi hệ lửa.
Ăn xong, Lưu Tử Tinh lấy ra Huyền U Công.
Xem xem thì hắn kinh ngạc, không phải vì quá khó mà là thấy hơi dễ...
Trong tưởng tượng được ví như thiên thư Công Pháp lại như vậy dẽ dàng làm hắn khó tin, Công Pháp này là giả sao?
Lưu Tử Tinh xem một hồi liền bắt đầu thử vận hành Công Pháp.
Đầu óc thanh minh, cả người nhẹ như lông hồng.
— QUẢNG CÁO —
Đột nhiên như có thứ gì xâm nhập vào làm thân thể hắn nhẹ run, hắn chỉ thấy thứ gì đó thông qua Võ Hồn đang dần tích tụ trong đan điền.
Theo thời gian trôi qua, chưa gì đã đêm xuống.
Lưu Tử Tinh mở to mắt ra, ánh mắt sắc bén dị thường.
“Luyện Thể Cảnh rồi a. Cảm giác có chút dễ dàng.”
Nếu như có người nghe thấy hắn nói như vậy chắc sẽ té xỉu, bước vào Luyện Thể Cảnh tuy không gian nan mấy nhưng mất thời gian cũng hơn một tuần a! Thiên tài một chút thì cần 2 ngày, còn hắn thì mất chưa tới nửa ngày!
Vô hình trang bức chí mạng nhất!
Lưu Tử Tinh nắm tay dùng lực, đánh một quyền xuống đất.
“Oanh!” Nhìn quyền ấn hiện rõ trên mặt đất, Lưu Tử Tinh thỏa mãn gật đầu.
Trong Huyền Tử Công có nói Luyện Thể Cảnh là nối liền gân mạch, khai thông Khiếu Huyệt, Chân Khí trong người mỏng manh chỉ có thể rèn luyện nhục thân.
Bất quá dáng vẻ này uy lực cũng hơn hẳn phàm nhân làm Lưu Tử Tinh khó tránh khỏi cảm thán: “Phàm nhân cũng Tu Luyện Giả cách nhau quá lớn!”
Huyền Tử Công theo hắn chỉ là công pháp cấp thấp, nó chỉ giới thiệu về hai Đai Cảnh Giới là Luyện Thể và Tụ Linh.
Ân, đồng thời cũng chỉ có thể tu đến Tu Linh là cùng.
Điều này làm cho Lưu Tử Tinh lại lần nữa phun tào bản thân khí vận.
Cảm nhận trong đan điền ít ỏi Chân Khí, Lưu Tử Tinh từ Hệ Thống lấy ra Liệt Lôi Đao.
Đêm nay hắn không tính nghỉ ngơi, Hệ Thống không phải nói một con Yêu Thú mạng đổi một lần rút sao?
Lưu Tử Tinh biểu thị: Vạn sự khởi đầu nan! Vận khí kém thì sao? Lão tử chính là không phục! Ta cùng ngươi chơi tới cùng, không ra Đế Kinh liền không ngừng rút!
16 năm nhiệt huyết lại nổi, 16 năm ta còn chơi được, nói gì chỉ 3 ngày? Rút!
...
Thời gian trôi nhanh, thoáng cái liền qua hai ngày.
Lưu Tử Tinh như mất hồn mà ngồi dưới gốc cây, sắc mặt mộng bức nhìn trời xanh.
Chỉ hỏi một câu: Thế gian ai xui như ta?
Bá khí không bá khí? Xui xéo không xui xéo?
2 ngày nay điên cuồng chém giết Yêu Thú, điên cuồng rút vòng quay.
Kết quả so 16 năm trước cũng không khấm khá mấy, tốt nhất cũng liền một quyển Công Pháp Tam Giai.
— QUẢNG CÁO —
Lưu Tử Tinh: Vạn sự khởi đầu nan, Lão Tử có chút nản.....
Nhưng đổi lại hắn kinh nghiệm chiến đấu gia tăng, kĩ năng nấu nướng cũng lên cấp.
“Yêu Thú ở đây không mấy mạnh mẽ, đánh chả có gì ra hồn...” Lưu Tử Tinh bất cần đời nói.
Hắn thật nghi hoặc sao nhiều tiểu thuyết nhân vật chính lại thích lặng im tu hành như vậy, Thế Giới chả có gì nguy hiểm a!
Lưu Tử Tinh đôi lúc màu liều nhiều hơn máu não, là cái thành phần ham vui, Tu Luyện có thể nhưng hắn vẫn là muốn tìm một ít khoái cảm từ nguy hiểm...
“Uhm? Hình như còn một lần rút vòng quay?” Nhìn bảng thông tin, Lưu Tử Tinh mới nhận ra hôm nay Vòng Quay còn chưa rút.
Thế là hắn liền gọi ra Vòng Quay, bắt đầu công việc.
Lưu Tử Tinh chán nản không thèm liếc một cái, bỗng dưng hắn cả người thấy hơi khó chịu, tim đập loạn.
Nhìn lông tơ trên người dựng thẳng, Lưu Tử Tinh sắc mặt cứng đờ.
Tiếp theo hắn chỉ thấy bầu trời tối sầm lại.
Lưu Tử Tinh nhìn song cự điểu bay trên đầu, bất an tâm lý càng ngày càng nặng.
Chân hắn run bần bật cố gắng đứng lên, vừa mới thằng bằng được đôi chút thì bị một tiếng hổ gầm cho dọa té.
Lưu Tử Tinh: Ta rút lại lời nói, Thế Giới quá nguy hiểm! Ta muốn mụ mụ!
Từ xa Lưu Tử Tinh quan sát ra bóng dáng của một Yêu Thú giống hổ, nó đang gầm lên thị uy về cặp cự điểu trên trời.
Thời khắc này Hệ Thống giải đáp cho hắn nghi hoặc.
[Người xui xẻo Lưu Tử Tinh bị cuốn vào tranh đấu của Thiên Viêm Điểu và Hắc Ám Hổ Vương]
Lưu Tử Tinh khóe miệng run run: “Không ngờ chọn đại một nơi lại còn có thể quan sát như thế kinh thế chiến đấu!”
Hắn mặt đen nhánh như than, đây là tình huống như nào a!
“Thu!!” Hai con Thiên Viêm Điểu hót dài một tiếng, miệng phun hỏa diễm về phía Hắc Ám Hổ Vương.
Hắc Ám Hổ Vương cũng không dễ ăn, mồm mồm mở rồng phun ra hắc ám năng lượng đối chọi với hỏa diễm.
Cả hai đối chọi sinh ra dư âm bị Lưu Tử Tinh cái này xui xẻo người hưởng trọn, hắn chỉ thấy ý thức dần tối đen như mực, sau đó ngất đi.
[Bất Diệt Chi Thể: Bất Diệt Chi Nguyên khởi động]
[Bất Diệt Chi Nguyên: Khi bị thương hoặc hao tổn quá nhiều thì tốc độ khôi phục sẽ tăng nhanh, đồng thời còn hấp thu một phần yếu tố sát thương gây lên người để tăng mạnh nhục thân cường độ]
Lưu Tử Tinh da tróc thịt tan bắt đầu lạnh lại rồi lại nứt ra, cứ thế thành một vòng luẩn quẩn.
May mắn hắn đã ngất đi, bằng không thì chậc chậc...
— QUẢNG CÁO —
Không biết bao lâu, Lưu Tử Tinh thấy như ai đó đang kêu gọi mình.
Cố gắng mở mắt thì thấy Triệu Vũ cương nghị mặt to nhìn chằm chằm.
Lưu Tử Tinh cảm thấy mông rát rát, hoảng loạn ngồi dậy: “Ngươi..Ngươi làm gì ta?!”
Triệu Vũ: “.......”
Hắn tức giận nói: “Ta không có hứng thú với nam!”
Lưu Tử Tinh dùng không tin tưởng ánh mắt nhìn hắn: “Biết người, biết mặt, không biết lòng!”
Triệu Vũ trực tiếp nhổ một ngụm nước bọt: “Ta không có làm gì! Nhưng nàng ta thì chưa chắc!”
Lưu Tử Tinh nhìn hướng Triệu Vũ chỉ thấy cái kia mị hoặc nữ nhân, nàng lúc này ánh mắt phát ra ngôi sao nhìn hắn.
Lưu Tử Tinh run bần bật trốn trong một góc: “Ngươi...Ngươi muốn làm gì?!”
Hồng Hi Nguyệt anh anh che mặt nói: “Nhân gia cứu ngươi, ngươi lại xem nhân gia là người xấu! Anh anh anh!”
Lưu Tử Tinh: Thảo! Anh anh quái!
Đưa cho Triệu Vũ dò hỏi ánh mắt, người kia gật đầu: “Nàng nói là sự thật, lúc bọn ta tới ngươi nằm trong một phế tích tranh đấu, toàn bộ đều hoang vu nhưng không biết ngươi thế nào sống! Với lại...”
Triệu Vũ ánh mắt quái dị nói: “Ngươi bộ dáng khác với trước...”
Lưu Tử Tinh: “Xấu?”
Triệu Vũ lắc lắc đầu, cười quái dị đưa cho hắn một tấm gương.
Lưu Tử Tinh tiếp lấy, chỉ thấy trong gương một cái gương mặt tuấn đến tà dị thiếu niên.
Tóc đỏ hồng dài đến eo, ánh mắt đen nhánh như hắc ngọc, khuôn mặt anh tuấn không tì vết.
Kì lạ nhất là trên trán hắn một ấn ký giống như hỏa diễm, làm cho vốn đã tuấn gương mặt càng thêm tà dị.
Lão Lưu: Con mẹ nó! Đây thật là Lão Tử!
[Hắc Ám Phượng Hoàng Huyết: Người mang Thần Thú huyết mạch, kinh thế kỳ tài! Khống hỏa thiên phú tăng cao! Luyện Đan Sư nghề nghiệp có gì khó? Tiên dung thiên hạ không ai bằng!... Còn nhiều năng lực khác]
Lưu Tử Tinh tim như muốn ngừng đập, thở đều loạn.
Lại hack! Lão tử lại bật hack!
Nhưng mà mặt đều bị kẻ khác nhìn thấy, có chút không lành a....