Triệu Vũ nhịn không được, hất lên bù xù mái tóc hiện ra bản thân không lẫm vào đâu được khuôn mặt.
Lưu Tử Tinh chấn kinh: “Ngươi thế nhưng biết Dịch Dung Thuật! Có thể hay không dạy ta a! Sau này Triệu Vũ tiểu tử kia trở lại ta đảm bảo hắn giết không được ngươi!”
Triệu Vũ vốn thở dài nhẹ nhõm thì bị Lưu Tử Tinh nói cho cứng đờ cả khuôn mặt.
Đây là dạng gì động bạn a!
Nhìn Triệu Vũ vặn vẹo khuôn mặt, Lưu Tử Tinh tâm lý có chút nổ hoa...
Này thì sát tinh mệnh! Hại lão tử suýt chút nữa liền chết!
Lưu Tử Tinh không đủa nữa mà nói: “Ngươi bộ dáng làm sao thành ra như vậy?”
Triệu Vũ thở dài một tiếng: “Nói ra thì cũng dài...”
“Ta là bị Thú Triều rượt...”
Lưu Tử Tinh: Con mẹ nó! Không nên như vậy trùng hợp a!
Đột nhiên Phệ Thiên Cẩu trong tay ngửi ngửi cái gì, đột nhiên kinh hỉ nhìn về Triệu Vũ: “Điểu Đệ!!”
Lưu Tử Tinh quái dị nhìn Triệu Vũ, Điểu Đệ nha...
Triệu Vũ: “....”
Không cần hắn nói một lời, Lưu Tử Tinh ngay sau đó liền hiểu ra vấn đề thực sự.
Trên vai Triệu Vũ bay ra một con chim nhỏ bộ lông vàng óng, nó la hét kinh hỉ bay tới ôm trầm lấy Phệ Thiên Cẩu: “Cẩu Huynh!!”
Lưu Tử Tinh: “...”
Tổ hợp Chim Chó, có chút mùi gay đâu đây...
“Trong núi?” Lưu Tử Tinh dò hỏi Triệu Vũ.
Triệu Vũ ánh mắt dần quái dị: “Ngươi cũng vậy?”
Lưu Tử Tinh trực tiếp liền không nói gì, câm nín nhìn hai cái diễn lố gia hỏa.
Khóc đến nước mắt ồ át, Lưu Tử Tinh thật nhịn không được cầm lên Phệ Thiên Cẩu rời đi...
Sau một đống trình tự để đi vào tông môn, Lưu Tử Tinh ngay sau đó liền chạy tới Công Đức Đường.
Lúc đầu nghe thấy cái tên này hắn còn phun tào, Ma Môn đặt tên đều theo cảm tính như thế sao? Ma Đạo mà có Công Đức?
Không bao lâu liền có người tiếp đãi, Lưu Tử Tinh nhìn sắc mặt gượng ép nhân viên thì không biết nói gì hơn.
Bề ngoài quan trọng đến thế sao? Bề ngoài quan trọng đến thể? Hả?!
Không nói gì, chỉ đơn giản ném ra hai chiếc Túi Trữ Vật.
Cái kia nhân viên khó hiểu, thử mở ra.
Đơn giản xem qua, cái kia nhân viên ánh mắt đều hiện lên hai cái đồng tiền họa tiết...
Gượng ép thần thái biến mất thay vào đó có loại muốn xoay mông về Lưu Tử Tinh xúc động.
Lưu Tử Tinh nổi trận ác hàn, ngươi là cái nam nhân a!
— QUẢNG CÁO —
“Xin hỏi là đổi Tích Phân hay Linh Thạch?”
Lưu Tử Tinh suy nghĩ một hồi, vẫn là lựa chọn Tích Phân vật này.
Nhân viên gật gật đầu, đi thông báo cho chấp sự.
Không lâu sau, hắn trở lại, tay còn cầm theo một tấm đơn giản lệnh bài.
Lưu Tử Tinh không nói gì, chỉ đơn giản đem lên thân phận Lệnh Bài của mình.
Nhân viên tiếp lấy, cả hai lệnh bài phát sáng.
Lưu Tử Tinh có thể thấy Lệnh Bài của bản thân từ con số 0 nhảy lên 1200.
Đột nhiên có chút giống nhà giàu mới nổi, cả người hơi lưng lưng~
Nhận lấy lệnh bài, Lưu Tử Tinh tự hành rời đi.
Mấy ngày này định đi trong Ngũ Tà Môn dạo chơi một chút, Nhập Môn hai tháng không phải trốn trong Động Phủ chính là phía ngoài rừng làm hắn có chút phát ngán!
Nghĩ tới dáng vẻ lần đầu bước vào Ngũ Tà Môn, hưng thịnh cùng tràn đầy nhân khí cảm giác làm Lưu Tử Tinh chờ mong...
...
3 ngày sau...
Lưu Tử Tinh một mặt vặn vẹo trốn trong lùm cây, Lão Tử đây lại là bị cuốn vào phiền phức là như nào!!
Vốn dĩ sau khi ăn uống ngon lành Lưu Tử Tinh đang đi về bản thân Động Phủ thì thấy vài người bộ dáng cực kỳ đáng nghi.
Lưu Tử Tinh cũng không muốn cuốn vào việc này nên định lặng lẽ rời đi.
Ngồi dưới một gốc cây hắn, thần sắc bình yên đang suy nghĩ đám người kia định làm gì thì bên tai nghe thấy mấy âm thanh nhỏ: “Toàn bộ tập hợp đủ chưa?”
Lưu Tử Tinh: “...”
Tránh ổ gà gặp ổ voi? Ta nhân phẩm thúi như vậy?
Phệ Thiên Cẩu ở bên cả người run rẩy, bộ dáng là đang nhịn cười.
Lưu Tử Tinh không nói gì, lặng im trùm lên Áo Choảng Tàng Hinh.
Xoay lưng nhìn về đám người, Lưu Tử Tinh liền thấy người quen.
Trong đây có 7 người thì có 3 người là hắn biết.
Một tên là cùng vào Huyết Thể Điện Quách Tiểu Cường.
Thiên Quỷ Điện Lãnh Mai.
Chỉ có duy nhất một người là Lưu Tử Tinh không hiểu tại sao lại ở đây, cái kia Tạp Dịch Phong tiểu tử! Phó Tam Thử!
Cái kia tiện tiện khuôn mặt, hai răng hô làm người khó chịu đó không thể lẫn vào đâu được!
Tuy có chút không hiểu nhưng vẫn yên tĩnh nghe đám người đối thoại.
“Nơi này chắc chắn không có người?” Lãnh Mai nhíu mày nói.
— QUẢNG CÁO —
“Không cần lo, ta đã kiểm tra rồi, là không có người!” Một thiếu niên nói.
Phó Tam Thử nhíu mày, cười lạnh: “Ta thì không cho là vậy!”
Lưu Tử Tinh xôn xao bất định, chẳng lẽ phát hiện ta!
Bất quá rất nhanh bác bỏ suy nghĩ này! Áo Choàng Tàng Hình sẽ không lừa ta!
Phó Tam Thử tay phóng ra phi tiêu, xé gió bay về Lưu Tử Tinh bụi cây.
Lưu Tử Tinh Chân Khí vận chuyển, rất có khả năng bản thân đã bị phát hiện!
Cảm nhận phi tiêu càng ngày càng gần, Lưu Tử Tinh ánh mắt hơi liếc Phệ Thiên Cẩu.
Phệ Thiên Cẩu lạnh run, chân nhỏ như muốn chạy thoát khỏi Lưu Tử Tinh mà liên tục đạp bậy.
Lưu Tử Tinh nói nhỏ: “Người là của ta Linh Sủng, phải biết làm việc...”
“Phốc!” Phệ Thiên Cẩu trợn mắt nhưng ngay sau đó dưới mông truyền đến đau đớn làm nó muốn hét lên nhưng lại bị Lưu Tử Tinh cho bụm miệng lại.
Nước mắt rơi, tiểu cẩu cẩu không còn trong sạch...
Phó Tam Thử nhíu mày: “Ném hụt rồi...”
Lưu Tử Tinh: “...”
Phệ Thiên Cẩu: “...”
Ẳng! Bổn cẩu cẩu bị ngươi liên lụy a!
Bên cạnh một cái lùm cây lao ra một bóng đen, chạy như bay thoát khỏi đám người.
Phó Tam Thử thấy đuổi không kịp thì cũng không thèm đuổi, âm trầm nói: “Nhanh lên hành động! Đêm nay phải lấy được, bằng không Ngũ Tà Môn liền phản ứng kịp!”
“Vâng!”
Đám người lao về một phía mà chạy, sau lưng còn có theo dấu Lưu Tử Tinh.
Lưu Tử Tinh nhớ tới bóng đen hồi nãy thì trong lòng phun tào.
Nơi đâu cũng có mặt ngươi a Triệu Vũ!
Đấy không phải là cái sát tinh Triệu Vũ còn ai, bằng không Phệ Thiên Cẩu cũng không ra dáng vẻ như này...
“Ngươi cái kia Điểu Đệ thật là...” Lưu Tử tinh cười trên vết thướng người khác sờ sờ đầu Phệ Thiên Cẩu.
Phệ Thiên Cẩu: “...”
Ta không còn tin vào thế gian! Thế giới này chỉ cho ta thấy đau đớn! A!!!
Lưu Tử Tinh nhìn chán không muốn nói Phệ Thiên Cẩu thì cười cười, chuyên tâm đuổi theo Phó Tam Thử đám người.
Không bao lâu thì dừng lại bên một bờ hồ, Lưu Tử Tinh trốn cách xa đám người vài trăm mét, tiếp tục xem diễn biến.
Phó Tam Thử hối hả nói: “Nhanh lên hành động, lấy được món đồ đó rồi rút đi bằng không Ngũ Tà Môn tìm tới thì lại hỏng việc!”
Không nói gì, lấy từ trong Túi Trữ Vật ra một viên ngọc màu đen.
— QUẢNG CÁO —
Phó Tam Thử lặng lẽ lui ra sau.
Lưu Tử Tinh nhíu mày, đây là muốn làm nghi thức sao?
Không ngoài dự đoán, đằng sau 3 người bước lên, ánh mắt vô cảm làm Lưu Tử Tinh nghĩ tới một loại người trong tiểu thuyết thường nhắc tới! Tử Sĩ!
Huấn luyện đặc biệt, diệt đi trong người toàn bộ nhân tính, thấy chết không sờn, hoàn toàn là cỗ máy chiến đấu không tình cảm!
Cảnh tượng tiếp theo làm Lưu Tử Tinh đồng tử co rút lại, 3 cái Tử Sĩ không một chút do dự dùng dao ngọc trong tay đâm vào cổ của mình.
Mắt không có tí gợn sóng, quỳ xuống dập đầu về màu đen khối ngọc.
Quỷ dị! Không khí bên trong tràn ngập âm lãnh khí tức!
3 cái Tử Sĩ chết đi, máu tươi không ngừng chảy ra rồi lại bị màu đen khối ngọc hấp thu, không bao lâu liền chỉ còn cái xác khô.
Phó Tam Thử cùng mặt khác 3 người ánh mắt điên cuồng nhìn chập chờn khối ngọc, Lưu Tử Tinh đơn giản chỉ cảm thấy đây là mấy cái cuồng tín tín đồ...
Đột nhiên mặt đất run chuyển, Lưu Tử Tinh kinh dị nhìn mặt hồ nổi lên quái vật khổng lồ.
Vì trời tối không nhìn rõ được gì, đơn giản chỉ thấy hai con mắt sáng như đèn hải đăng của nó.
Nhiêu đây cũng đủ làm Lưu Tử Tinh kinh dị, kích cỡ quá khổng lồ a!
Miệng nó nhả ra ba vật sáng, sau đó cuốn lấy khối ngọc đen mà chìm vào đáy hồ.
Lưu Tử Tinh từ trong cơn hốt hoảng thoát ra, định đi lên đánh ngất xỉu 4 người đoạt lấy bảo vật thì nhìn cảnh tượng trước mặt liền mộng bức.
Phệ Thiên Cẩu nho nhỏ bộ dáng cầm lên một cây xương to không biết từ đâu móc ra, từ từ tiến lại gần Phó Tam Thử...
Lưu Tử Tinh: Thảo!
“Boang!” Xương to đập vào đầu như nồi niêu xoang chảo va chạm âm thanh, thanh thúy mà lại mê người~
Phó Tam Thử mắt trợn trắng liền ngất đi.
Lưu Tử Tinh quan sát thấy 3 người kia xoay lại nhìn Phệ Thiên Cẩu, không một tiếng động đi ra sau Quách Tiểu Cường.
Vạn Khí Binh hóa thành trường côn bộ dáng, Lưu Tử Tinh cả người gân xanh nổi lên đánh một cái!
“Oanh!” Không giống Phệ Thiên Cẩu nhẹ nhàng, Lưu Tử Tinh một chiêu liền cả người của Quách Tiểu Cường xương thì tan, thịt thành nước...
Sờ sờ trắng tinh vật thể lạ, Lưu Tử Tinh nhìn hai người còn lại mà nói: “Ta thật cố ý, tin không?”
Lãnh Mai: "..."
Thiếu niên: "..."
“Boang!” Phệ Thiên Cẩu nhân cơ hội này đánh cho Lãnh Mai ngất xỉu, còn không quên dùng chân chó đạp lên đầu nàng thể hiện ra bản thân kiêu hãnh...
Lưu Tử Tinh nhìn còn lại thiếu niên, trong tay trường côn gõ gõ lên bàn tay.
Thiếu niên dọa cho mặt trắng bệt, la hét tuyệt vọng: “Ngươi!! Ngươi không được qua đây!!”
Lưu Tử Tinh: Đừng sợ, ca sẽ nhẹ nhàng...Khặc khặc....