Nhớ tới hồi nãy giết Hầu Minh bản thân thậm chí không có tí dị thường cảm xúc Lưu Tử Tinh hơi nhẹ run.
Nếu theo Hệ Thống nói thì đây là Tội Ác Ma Thư dần thay đổi hắn, Lưu Tử Tinh không rõ nhưng trước tiên cứ ném nồi cho nó đi...
Tội Ác Ma Thư: Ta là trò đùa của ngươi sao?
Bây giờ tuy chưa hoàn toàn nhớ rõ kinh văn trong Tội Ác Ma Thư nhưng hắn cũng không quá hối hả, theo hắn tính thì phải mất hơn 2 3 tháng nữa mới thuộc hết được.
Bất quá cũng không có gì lớn, hắn tuy chưa nhớ hết nhưng vẫn có thể Tu Luyện nhớ đó.
Đôi lúc hắn thấy Tội Ác Ma Thư cũng quá ngưu đi! Chưa thuộc hết tâm pháp thôi mà đã vận hành được rồi!
Lưu Tử Tinh nhìn không có đồ vật gì Động Phủ thì vuốt vuốt cằm, xem ra phải đi nhận tháng này tài nguyên a!
Động Phủ bên trong Linh Khí không phải cho không mà là dùng Linh Thạch đổi lại, tuy cả tháng nay không ít quay trúng Linh Thạch nhưng vẫn không đủ dùng.
Hắn cảm thấy song tu Thể Linh quá khó a! Không chỉ phân chia tinh lực ra để phân tích hai bên Công Pháp còn phài vì tài nguyên lớn hơn nhiều lần người thường mà buồn rầu.
Còn Tội Ác Ma Thư nữa, Tu Luyện phải nói là chậm chạp, tài nguyên dồn vào cũng rất nhiều.
Lưu Tử Tinh hoài nghi nếu bản thân tu cái khác Công Pháp nói không chừng bây giờ đã Tụ Linh...
Lắc lắc đầu, ý tưởng này có chút ngu dốt a! Cho dù Tụ Linh thì cũng chưa chắc thực lực bằng với bản thân bây giờ.
Tội Ác Ma Thư tu ra Chân Khí phải nói là rất cường đại, số lượng cùng chất lượng đều hơn xa Công Pháp bình thường.
Chỉ việc hắn đơn giản nghiền ép Hầu Minh là đủ hiểu, cả hai mặt ngoài là cùng cảnh giới nhưng bên trong khác một trời một vực!
Thực ra lúc đó hắn còn nhường rất nhiều, bằng không thì Hầu Minh chưa kịp động đã bị hắn cho đánh thành thịt vụn.
Lưu Tử Tinh đứng dậy, bước ra Động Phủ thấy đám đông đã tản đi, hắn cũng thở dài nhẹ nhõm.
Một đường chạy nhanh chưa gì đã tới Nội Vụ Các nhưng vừa mới đi tới cửa đã thấy quãng trường tụ tập một đám đông đang hít drama.
Lưu Tử Tinh nắm vai bên cạnh một người hỏi: “Huynh đệ chuyện gì đang xảy ra?”
Người này nhíu mày nhìn từ trên xuống dưới Lưu Tử Tinh, khóe miệng phác lên cái xem thường nụ cười: “Ai huynh đệ với ngươi? Xấu xí!”
Lưu Tử Tinh: Má nó! Từ khi nào Ngũ Tà Môn Đệ Tử Nhập Môn biến càn rỡ như vậy?!
Bộ dáng ngươi hơn ta? Mặt như chuột, hai hàm răng thỏ to bự, mắt đều mở không ra! Con em ngươi!
Nhìn thiếu niên mặt chuột bên hông treo lệnh bài khắc hai chữ Tạp Dịch, Lưu Tử Tinh trực tiếp yên lặng.
Bây giờ Tạp Dịch Phong Đệ Tử đều như thế? Lão Tử một cái Huyết Thể Điện bị Tạp Dịch Phong Đệ Tử cho xem thường?
Lưu Tử Tinh biểu thị: Xấu xí không có nhân quyền sao? Xấu xí có vấn đề sao? Xấu xí không phải người sao?
Hắn thở dài một tiếng, gỡ xuống bên hông Huyết Thể Lệnh Bài nói: “Thấy cái gì không?”
Phó Tam Thử vốn một mặt kiêu căng lúc này trực tiếp dọa trắng mặt, tràn đầy nịnh hót nhìn Lưu Tử Tinh: “Lão Đại ngươi muốn gì cứ nói! Mặc kể núi đao biển lửa ta đều dám làm!”
Lưu Tử Tinh mặt yên lặng: “Ta muốn thử đao, ngươi đem đầu ngươi lại...”
— QUẢNG CÁO —
Phó Tam Thử: “...”
Đây là báo thù! Chắc chắn là báo thù!
“Lão Đại ngươi đừng đùa...” Phó Tam Thử cười xấu hổ nói.
Lưu Tử Tinh lắc lắc đầu, không đủa hắn nữa: “Đám người các ngươi tập trung nơi này làm gì?”
Phó Tam Thử bừng tỉnh, cười nói: “Chuyện này mấy ngày nay rất nổi, nghe nói có một người tên là Triệu Vũ thuộc Sát Thi Điện cùng Tống Tuyền Vi Tuyệt Độc Điện nổi lên xung đột, hôm nay hai người phó ước đánh một trận.”
Lưu Tử Tinh: Má nó! Lão Triệu ngươi lại đi kiếm chuyện!
Không biết nói gì hơn, tiểu tử này mệnh sinh ra để kiếm chuyện sao? Nhớ hồi ở Triệu Gia yên phận nhường nào, tính tình tốt cực kỳ...Triệu Vũ ngươi thay đổi, ngươi không còn là cái kia ấm áp nam...
“Tống Tuyền Vi tới!!”
“Tống Tiểu Thư! Là Tống Tiểu Thư!”
“Tim ta! Tim ta bị Tống Tiểu Thư lấy mất rồi!”
...
Lưu Tử Tinh cảm giác bản thân không phải đang trong Ma Môn mà là đang tham gia cái ca nhạc đại hội, Tống Tuyền Vi lúc này như cái minh tinh đại ca sĩ, đám người thì là mấy cái fan cuồng...
Cảm giác có chút sai, Ma Môn tàn khốc của ta đâu?
Lưu Tử Tinh nhìn Phó Tam Thử, khó hiểu hỏi: “Nam nhân các ngươi đều vì Tống Tuyền Vi mà tới?”
“Chẳng lẽ Lão Đại ngươi không phải?”
Lưu Tử Tinh im lặng, nói thầm: ‘Ta cái nay tuyệt đỉnh nam nhân, không phải nữ nhân có thể nhúng chàm...’
Đột nhiên Hệ Thống vang lên: “Tìm thấy Khí Vận Giả, có hay không rà soát?”
Lưu Tử Tinh kinh ngạc, phục hồi liền nói: “Rà soát.”
[Tống Tuyền Vi: Thân mang Thiên Niên Độc Thể Võ Hồn...Vạn năm không ra kỳ tài chơi độc....Thức hải còn có Tuyệt Độc Kinh vốn không thuộc Kỷ Nguyên đồ vật...]
Lưu Tử Tinh: Con mẹ nó! Con mẹ nó! Lão Âm Bức a!!
Bỗng dưng có chút vì Triệu Vũ bi ai, người chơi hệ lửa đọ sức người chơi hệ độc, không biết kết quả như nào a...
Lúc này hàng loạt tiếng la thét thất thanh vang lên: “Triệu Vũ ca ca tới!!”
“Vũ ca ca! Vũ ca ca!”
“Vũ ca ca dùng ngươi Võ Hồn đốt ta a!!”
...
Các ngươi đây là idol đại chiến? Tu Luyện Giả đều thích chơi mặt hàng này?
— QUẢNG CÁO —
Lưu Tử Tinh không khỏi vì bản thân lựa chọn cảm thấy hợp lí, nữ nhân Ma Môn quá điên cuồng, hắn cái kia kinh thế tiên dung một khi lộ ra thì Động Phủ liền thành di vật cấp quốc gia!
Nhưng mà nghĩ tới chuẩn bị có cái chiến đấu diễn ra, Lưu Tử Tinh cười lên có chút quỷ dị mà nhìn Triệu Vũ.
Đằng xa bước đi Triệu Vũ nhịn không được lạnh run, theo cảm giác mà nhịn thấy đang âm hiểm cười Lưu Tử Tinh.
Triệu Vũ: “...”
Hại ta hay gì? Cảm thấy sau lưng có chút lạnh...
Lưu Tử Tinh cũng nhận ra ánh mắt của Triệu Vũ liếc qua, vẫy vẫy tay chào.
Triệu Vũ trợn mắt xem như chào, bước lên trước đối mặt với Tống Tuyền Vi.
Hắn bất đắc dĩ nói: “Tống Tiểu Thư ta đã nói là Vĩ Xà Thảo đó ta đã mua trước, ngươi cũng không nên như thế a...”
Tống Tuyền Vi thần sắc như một: “Đánh.”
Triệu Vũ thở dài, rút ra trường kiếm bên hông bãi ra tư thế chiến đấu.
Tống Tuyền Vi cũng phân biệt đeo sắc bén bao tay vào, phía trên móng vuốt sắc bén phát ra lục sắc độc dược màu.
Hai bên cổ động viên bắt đầu hò hét: “Vũ ca ca! Vũ ca ca!”
“Tống Tiểu Thư! Tống Tiểu Thư!”
Idol đại chiến! Bắt đầu!
Triệu Vũ cả người đạp lên kì ảo bộ pháp, tiếp cận Tống Tuyền Vi.
“”Hồng Viêm Kiếm!” Nóng rực khí tức làm quanh chiến tràng cổ động viên mồ hôi hạt chảy ra.
Kiếm khí như cháy lên hồng viêm bay về Tống Tuyền Vi phương hướng.
Tống Tuyến Vi mặt không biến, hai tay hóa trảo liền đối cứng với kiếm khí: “Tam Sắc Độc Trảo!”
“Xùy Xùy!” Kiếm khí trảo ánh đối oanh, âm thanh ăn mòn làm mọi người kinh ngạc.
Lưu Tử Tinh đồng tử co rụt lại: “Tốt độc dược!”
Triệu Vũ thấy tình hình có chút không đúng, liền gọi ra Võ Hồn.
Vốn là đủ màu sắc hỏa diễm dần biến lục, bao vây lấy thân thể của Triệu Vũ.
Lưu Tử Tinh đằng xa có thể thấy ra Triệu Vũ hỏa diễm chung quanh đang phát ra xùy xùy tiếng đốt cháy.
“Không ngờ nữ nhân này chơi độc thủ đoạn tốt như vậy...”
“Vũ ca ca cố lên! Đánh bại nàng!”
“Tống Tiểu Thư bất bại! Bất bại!”
— QUẢNG CÁO —
“Nàng ta sẽ thua, Vũ ca ca là mãi mãi!”
“Hừ! Cái kia mặt trắng tiểu tử làm sao đánh lại Tống Tiểu Thư!”
...
Cả hai bên cổ động viên bắt đầu nổi lên xung đột, không ngoài dự đoán của Lưu Tử Tinh.
Nhưng hắn không quan tâm điều này, ngược lại chuyên chú nhìn trong chiến tràng hai người.
“Ngươi sẽ làm gì tiếp a...”
Bỗng dưng trong ngọn lửa Triệu Vũ động!
Kéo theo Lục Sắc Hỏa Diễm, hắn thân như huyễn vụ tiếp cận Tống Tuyền Vi.
“Hỏa Sư Quyền!” Quyền ấn bay ra, tiếng cuồng sư rống giận như bên tay, quyền ấn như hỏa diễm cuồng sư đánh về Tống Tuyền Vi.
Tống Tuyền Vi mặt hơi biến, sử dụng thân pháp cố gắng né đi này nhất chiêu.
Nhưng vẫn là hơi chậm bị đánh trúng người.
“Phốc!” Tống Tuyền Vi bị đánh bay, nhịn không được thổ huyết.
Máu tươi chảy trên khóe môi, ánh mắt nàng vẫn như cũ lạnh lùng nhìn trong hỏa diễm Triệu Vũ.
Triệu Vũ không nói gì, chân đạp quỷ dị bộ pháp kiếm trong tay không ngừng chém ra nóng rực kiếm khí.
Tống Tuyền Vi cắn răng, cố gắng đứng lên.
Sau lưng hiện lên Võ Hồn, là một bóng người màu xanh lục, hắc khí từ trên đó tỏa ra.
Mỗi bàn tay nàng nắm chặt 5 cây màu đen ngân châm.
Nhìn bay lại gần kiếm khí, không hề có do dự ném ra ngân châm trong tay.
“Vù vù!” Ngân châm xé gió, đánh xuyên qua kiếm khí.
Đặc biệt nhất là khi xuyên qua thì kiếm khí trực tiếp tan rã, Lưu Tử Tinh nhìn đều muốn líu lưỡi.
Triệu Vũ nhìn bay lại gần ngân châm, cả người huyết khí bốc lên, hỏa diễm trên người nóng đến mức hư không đều hơi vặn vẹo.
Cả hai như là sắp bước qua sinh tử chiến, Lưu Tử Tinh phun tào.
Bàn tay cháy lên Hắc Ám Hỏa Diễm, hắn định xen vào cả hai trận chiến này!
Nhưng là ngay sau liền dập tắt, nhìn lên trên trời Lưu Tử Tinh cười nói: “Cứ tưởng trong Ma Môn người đều chết hết rồi, rốt cuộc cũng có người dừng lại trận chiến này a!”