*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cung Tuấn là diễn viên tuyến 18, Thiên Nhai Khách chính là bộ phim tốt nhất mà cậu nhận được, thù lao cả bộ phim giúp cậu trả hơn phân nửa nợ nần, chuyển khoản xong, cậu còn phải lo lắng cho sinh hoạt sau này.
Lúc đầu Cung Tuấn không định đến concert của Trương Triết Hạn, bất kể vì lý do gì, cậu cũng không nên đi.
Dù mấy ngày nay trong giấc mơ của cậu toàn là dáng vẻ lão Trương đứng trước mặt cậu nghiêng đầu cười ngọt ngào, nhiều lần giật mình tỉnh giấc cũng không ý thức được bản thân gọi là lão Trương hay là A Nhứ.
Cung Tuấn vẫn luôn chú ý đến lịch trình của Trương Triết Hạn, sao có thể không thấy phỏng vấn của anh mấy ngày trước.
Cậu đã coi tới coi lui phỏng vấn kia hơn 10 lần, kỳ lạ là mỗi lần xem đều vui vẻ như một tên ngốc.
Cậu vốn quyết định trừ những phỏng vấn gặp mặt bắt buộc của Thiên Nhai Khách, cậu sẽ không một mình đi gặp Trương Triết Hạn nữa, nhưng suy nghĩ này đã nhanh chóng bị cậu vứt lên chín tầng mây.
Gần nửa tháng không liên lạc làm Cung Tuấn nhớ anh đến sắp phát điên rồi, cậu biết người mình nhớ nhung không phải là A Nhứ của Thiên Nhai Khách mà chính là Trương Triết Hạn.
Có trời mới biết cậu phải dùng bao nhiêu nghị lực mới nhịn xuống không liên lạc với Trương Triết Hạn, chỉ âm thầm theo dõi lịch trình của anh.
Nói "Lần cuối cùng" căn bản chỉ là hoãn binh.
Cậu muốn ngay... lập tức có thể nhìn thấy anh.
Nhưng người định không bằng trời định, sau khi cậu đến cửa hàng đặt hoa, bảo bọn họ đúng ngày gửi đến địa điểm chỉ định thì trên đường trở về xảy ra chuyện.
Cậu bị xe điện trước mặt lao tới...
Đụng một cái thật mạnh, gãy một tay, đi bệnh viện nằm vài ngày, bỏ lỡ concert cậu vẫn tâm niệm, còn phải hoãn lại ngày xuất viện vì trong lúc kích động đụng đến vết thương.
Khi Trương Triết Hạn gửi tin nhắn cho cậu, cậu còn đang chán nản ở bệnh viện, cũng chẳng thèm tiếc tiền nữa.
Không phải là cậu không muốn trả lời, mà thực sự là không biết nên nói sao với Trương Triết Hạn, ngớ ngẩn như một chú cún.
Đành phải gửi tất cả nhớ nhung vào hai bó hoa, cứ thế không trả lời chữ nào.
Cho nên hôm nay khi cậu chật vật trở mình trên giường bệnh, chép miệng mấy cái, mắt híp lại vì bị ánh sáng xuyên qua rèm cửa kích thích, cậu vẫn có chút mơ màng.
Y tá trước khi đi không kéo rèm cửa lại sao?
Cung Tuấn khó chịu muốn dụi mắt, vừa cố sức quay đầu đi vừa kêu lớn ︰ "Y tá! Y..."
Cậu chưa nói hết câu đã bị người đàn ông ngồi bên cạnh giường làm cho hoảng hốt.
Cung Tuấn há hốc miệng, mắt trợn tròn, dùng tay không bị thương chống giường hơi ngồi dậy
Phản ứng đầu tiên của cậu không phải ở mái tóc cắt ngắn của Trương Triết Hạn, cũng không phải tại sao anh lại ở đây, mà là không muốn để cho anh thấy cậu bị thương, cậu biết, anh sẽ đau lòng.
Trương Triết Hạn khẽ nhíu mày khiến Cung Tuấn gần như theo bản năng hét lớn︰ "Anh ra ngoài!"
Một tiếng hét này khiến cả hai sững sờ, Cung Tuấn lập tức bị tiếng mình phát ra dọa cho quên nói.
Trương Triết Hạn mấp máy môi, cuối cùng thật sự đứng phắt dậy, Cung Tuấn chưa từng thấy qua vẻ mặt kia, anh không nói câu nào đã lập tức xoay người ra ngoài.
"Lão Trương..." Cung Tuấn luống cuống quên cả vết thương, vội vội vàng vàng vén chăn lên, ngay cả giày cũng không kịp xỏ đã xông ra ngoài.
Cậu cho rằng Trương Triết Hạn cứ thế rời đi, nào biết vừa bước ra cửa phòng bệnh, đã nhìn thấy Trương Triết Hạn đang ngồi xổm cách đó không xa.
Cái đầu vốn đang cúi xuống, khi nghe thấy tiếng động liền chậm rãi ngẩng lên, tròng mắt trợn tròn, ở trong mắt Cung Tuấn, dáng vẻ kia vô cùng tủi thân.