Có rất nhiều minh tinh đến buổi casting, trong đại sảnh đứng đầy người đã đến từ sớm, một số đang thử vai ở trong.
Tuy rằng Cung Tuấn không có tiếng tăm gì, bỏ mũ và khẩu trang đứng trên đường lớn cũng không chắc có người nhận ra cậu, nhưng ít nhiều gì cũng đã diễn chân chạy việc nhiều năm, đóng vai phụ và vai chính mấy bộ phim nên đối với quy trình casting cũng quen thuộc.
Ánh mắt Cung Tuấn lướt qua lại trong đại sảnh, cắn chặt hàm răng, có chút đứng ngồi không yên.
Căng thẳng...
Cung Tuấn lấy điện thoại ra lục ra 2 video thử vai cậu đã chuẩn bị sẵn, xoay người đi về phía WC, ở đây nhiều người, xôn xao ồn ào làm cậu có phần không nhớ được lời thoại đã học thuộc từ trước.
Cung Tuấn lặng lẽ vọt vào WC, đảo mắt nhìn một lượt, lại đứng nghe ngóng một lúc, xác định không có ai ở bên trong, liền dựa vào bồn rửa tay mở điện thoại ra.
Cậu chọn đoạn Ôn Khách Hành đập vỡ tiêu trong mưa, theo lý thuyết đoạn này không dễ diễn, nhưng cho dù là trong mưa rơi lệ hay tuyệt vọng đập tiêu, cậu dường như sinh ra đồng cảm với nhân vật trong kịch bản, rất khó chịu.
"Ta xem hết mưu kế, tính hết đại cừu tương báo" Câu này còn chưa nói xong, màn hình điện thoại đã nhảy đến cuộc gọi đến.
Cung Tuấn ngẩn người, một số lạ.
"Ai vậy?" Sau khi kết nối, Cung Tuấn nói.
"Cậu là người buổi sáng giao đồ ăn đúng không?" Giọng nói đầu bên kia cũng xa lạ.
Bên kia hơi ồn, Cung Tuấn đưa điện thoại sát tai: "A... Đúng, anh là ai?"
"Tôi là ai? Người ở khách sạn H3C có ấn tượng không?" Đối diện đột nhiên cao giọng, Cung Tuấn phải cầm điện thoại xa một chút.
"Khách sạn H3C..." Cung Tuấn suy nghĩ một chút, "À, anh Trương? Là đồ ăn có vấn đề gì à?"
"Vấn đề lớn, tôi ăn xong dạ dày không ổn rồi, hiện tại thời gian gấp gáp, " bên này Trương Triết Hạn ôm bụng mặt vàng như màu đất, nói vào điện thoại: "Cho cậu hai lựa chọn, hoặc là trả lại hết tiền, hoặc trả phí thuốc men."
"Alo? Anh Trương... Này? Này!" Cung Tuấn nhìn chằm chằm màn hình di động, đối diện đã cúp máy.
Cung Tuấn xoay người quay mặt vào gương, vẻ mặt khó tả.
"Loại người gì vậy, " Cung Tuấn chán nản trừng mắt nhìn, nói oang oang: "Đừng nói tố chất thân thể kém, không thoát được nhà vệ sinh đấy chứ!"
Oang oang một hồi, lời gì cũng nói ra hết rồi, thậm chí có người đứng phía sau cậu cũng không biết, vừa ngẩng đầu đã bị dọa nhảy sang bên cạnh.
Còn chưa đứng thẳng, cậu đã toe toét cười nói: "Xin lỗi, xin lỗi..."
Người này có chút quen mắt.. Đầu đinh...
Cung Tuấn vừa cười vừa quan sát người nọ, trong lòng lộp bộp, mặt cứng đờ: "... Anh Trương?"
Trương Triết Hạn duỗi ngón tay về phía Cung Tuấn, sau đó vỗ vỗ vai cậu: "Thực phẩm 3 không*, ác ý nhục mạ, tôi có thể khởi tố cậu đó biết không?"
* thực phẩm 3 không: không ngày sản xuất, không nhà sản xuất và nguồn gốc xuất xứ, không chứng nhận vệ sinh.
"Này, không phải, anh Trương, anh Trương!" Cung Tuấn còn chưa kịp giữ tay Trương Triết Hạn, người đã chạy ào vào buồng WC.
Lúc này xuất hiện ở đây, không phải là diễn viên đến casting thì cũng là người phỏng vấn, anh chàng này giỏi thật...
"Xong xong, " Cung Tuấn cất điện thoại, đi đến gõ cửa buồng WC: "Anh Trương? Anh đừng tức giận, tôi sẽ trả lại tiền cho anh, anh..."
"Ra ngoài!" Trương Triết Hạn ở trong hét lớn.
"Xin lỗi, tôi vừa rồi..." Cung Tuấn vẫn tiếp tục gõ cửa.
"Ra ngoài, tôi không khởi tố, cậu để tôi đi WC xong rồi nói tiếp được không?" Trương Triết Hạn ở bên trong dùng sức gõ một cái.
" Được rồi, tôi ra ngoài đợi anh." Cung Tuấn lúc này không cười nổi nữa, ngây ngốc rời khỏi nhà vệ sinh, còn tri kỷ khép cửa lại.