Sau này quay phim Cung Tuấn mới biết, Trương Triết Hạn luôn xoa chân là thói quen sau khi vận động mạnh, để cho chân thả lỏng một chút.
"Này này, eyeline để tôi làm cho cậu ấy." Trương Triết Hạn hóa trang xong, đột nhiên chạy đến bên cạnh Cung Tuấn.
Phân cảnh hôm nay là phần gần cuối kịch bản, Cung Tuấn cuối cùng cũng mặc bộ đồ đỏ mà cậu luôn nhung nhớ.
"Điều này..." Nhân viên trang điểm có chút khó xử, cuối cùng vẫn đưa hộp phấn mắt cho Trương Triết Hạn.
"Lão Trương anh sờ lương tâm của mình để vẽ à, nhân viên trang điểm vẽ cho em nãy giờ, anh đừng làm hỏng nó." Cung Tuấn nói.
"Này là hắc hóa đấy...phải vẽ mắt càng khoa trương càng tốt." Trương Triết Hạn cười híp mắt bắt đầu ra tay, vừa vẽ vừa giải thích.
Một tay nâng cằm Cung Tuấn để cậu ngẩng đầu lên, tay kia cầm cọ kẻ mắt vẽ lên khóe mắt Cung Tuấn.
Cự ly rất gần, rất gần, gần đến mức Cung Tuấn có thể cảm nhận được hơi thở của Trương Triết Hạn quét lên chóp mũi mình.
Trương Triết Hạn đang mở to mắt tập trung nhìn mắt Cung Tuấn, khóe miệng còn mỉm cười, giống như thật sự nghiêm túc vẽ cho cậu.
Thật ra từ khi bắt đầu quen biết Trương Triết Hạn, Cung Tuấn đã cảm thấy... anh rất đẹp.
Dù là đầu đinh hay tóc dài, đều có vẻ rất an tĩnh sạch sẽ, khoảnh khắc đối diện với đôi mắt cười cong cong thành vòng cung kia bạn luôn bị thu hút không thể dời mắt được.
Lúc này Cung Tuấn đã bị hút vào, mọi thứ xung quanh giống như bị kéo ra, chỉ còn lại anh và cậu.
"Đừng ngây ra thế, " Trương Triết Hạn đột nhiên nói: "Tròng mắt chuyển động."
Cung Tuấn giống như không nghe thấy, vẫn nhìn chằm chằm Trương Triết Hạn.
Nhìn một Trương Triết Hạn trong trang phục của Chu Tử Thư.
"A Nhứ..." Cung Tuấn đột nhiên nhỏ giọng gọi, như vô ý lại như cố tình.
Tay cầm cọ kẻ mắt của Trương Triết Hạn ngừng lại, nhân viên trang điểm đi phía sau lấy đồ lát mới quay lại, cả căn phòng hóa trang lớn như vậy chỉ có mình Trương Triết Hạn nghe thấy.
Thật ra cũng không có gì, nhưng trước đây khi không quay phim, Cung Tuấn vẫn gọi anh là lão Trương, chỉ có anh dùng xưng hô lão Ôn trong phim để gọi Cung Tuấn.
Dù sao cũng không thể gọi lão Cung đi.
Bộ phim này trên thực tế là đề tài gì, trong lòng tất cả diễn viên đều hiểu rõ.
Lúc thảo luận riêng kịch bản với Cung Tuấn, anh thường hay đùa: "Thật sự là nếu không nhờ Ôn Khách Hành da mặt dày, sống chết quấn lấy, thì sao hai người bọn họ có thể đến với nhau?"
"Liệt nữ sợ triền lang... Không triền (quấn) sao có thể thoát FA." Cung Tuấn nở nụ cười.
"Anh đã nói với cậu là anh lười đối lời với cậu, liệt nữ...mãnh nam sợ triền lang còn ít à." Trương Triết Hạn bình thường sợ phiền, trực tiếp nhập vai nói.
Ngày đó Cung Tuấn còn đột nhiên hỏi một câu: "Nếu trong hiện thực cũng có người tử triền lạn đả với anh, anh có như Chu Tử Thư, từ từ thành quen không?"
Lúc đó anh hình như đáp lại: "Làm gì có cô gái nào da mặt dày như lão Ôn?"
Trương Triết Hạn cười cười, không nói nữa, tiếp tục quẹt một ít phấn mắt đỏ trong hộp để vẽ mắt cho Cung Tuấn, một lát sau hỏi: "Không mỗi ngày gọi lão Trương sao? Sao lại học anh kêu tên nhân vật?"
Lúc này Cung Tuấn không nói chuyện, chỉ là chậm rãi nhắm mắt.
Nhưng trong lòng cậu đang suy nghĩ: Kỳ quái, sao gần đây mình lại ở trước mặt Trương Triết Hạn nói khùng nói điên thế này..
"Được rồi." Trương Triết Hạn đột nhiên đẩy ra, cũng buông bàn tay đang nắm cằm Cung Tuấn.
Cung Tuấn mở mắt ra, nhìn Trương Triết Hạn đã quay lưng về phía mình không biết trong đang sửa soạn cái gì, trong lòng hoảng hốt.
"Nhìn hiệu quả?" Trương Triết Hạn dịch sang bên cạnh, để Cung Tuấn soi gương.
Màu đỏ ở khóe mắt khiến mặt Cung Tuấn tăng thêm vài phần hung dữ, chỉ là khóe miệng còn đang cười, thật sự là không hung dữ nổi.
"Rất đẹp." Cung Tuấn khen: "Ô..."
Viên kẹo sữa được nhét vào miệng, mùi vị quen thuộc, rất lâu rồi không được ăn.
"Lại là kẹo sữa, lần tới có thể đổi vị khác không?" Cung Tuấn nhai kẹo, cố ý phàn nàn.
"Không ăn thì nhả ra." Trương Triết Hạn nói.
Cung Tuấn đẩy nửa viên kẹo ra, còn lắc đầu đắc ý ậm ờ nói với Trương Triết Hạn: "Không nhả ra đấy, anh có thể cắn em à?"
"Trẻ con." Trương Triết Hạn bỏ qua không để ý....
Note: Bắt đầu từ chương này sẽ đổi xưng hô của Cung Tuấn và Trương Triết Hạn: em - anh và anh – cậu, do chương này có thể thấy Tuấn bắt đầu có tình cảm với Hạn, còn Hạn thì vẫn mãnh nam lắm. Xưng hô sẽ thay đổi theo tiến triển tình cảm nhé.