- Hoa Thanh Hà, Giang Chiến, 2 ngươi bị điên rồi! Chẳng lẽ các ngươi không biết địa vị của nàng trong mắt tông chủ và chư vị trưởng lão, các ngươi... các ngươi mau thả nàng ra. Chuyện này ta không tính đến nữa. - Hoa Vô Tình nổi giận, dù Hoa Thanh Hà có là đường đệ của nàng đi chăng nữa thì nàng cũng không thể để chuyện này xảy ra được, nàng biết tông chủ mà nổi giận thì chuyện gì sẽ xảy ra, Nguyễn sư muội là nhân vật mấu chốt của Thanh Hoa Thiên trong tương lai, không thể để thói háo sắc của mấy tên này làm hỏng, không thì nàng cũng phải chịu trách nhiệm.
- Vô Tình tỷ, ngươi đừng nghe hắn nói bậy! Hắn là đặt điều ly gián chúng ta đó! Hai người bọn ta làm sao không biết nàng quan trọng được, tuyệt không phạm sai lầm cấp thấp như thế. - Hoa Thanh Hà vội giải thích, chỉ cần hắn qua được lần này, về tới môn phái thì gạo đã nấu thành cơm, ai làm gì được nữa chứ, cùng lắm là mắng 1 phen thôi.
Nghe vậy, Hoa Vô Tình cố bình tĩnh lại, phải rồi! Chỉ là một lời phiến diện từ một phía, không thể cả tin. Nàng lạnh lùng quay sang quát Kimura:
- Ngươi nói như vậy có bằng chứng gì?
Giang Chiến thấy bản thân tí nữa là lộ tẩy thì tức giận quát:
- Ngươi giám vô khống Thanh Hoa Thiên chúng ta! Nếu hôm nay không nói rõ ràng thì ta cho ngươi bỏ xác tại đây, gia tộc ngươi, thế lực ngươi chắc chắn phải chịu họa diệt tộc. Hừ!
Kimura vốn đang trong tâm trạng hưng phấn sau khi thoát khỏi phong ấn, rảnh rỗi chỉ điểm giùm người ta 1 cái coi như trả nhân tình, thế éo nào bị người ta chất vấn lại, tên bắt cóc còn dám giận dữ với hắn??? Thế gian này điên rồi. Kimura không khỏi cười lớn:
- Lời ta nói chính là bằng chứng! Không tin cũng phải tin! - Hắn vừa dứt lời thì bản thân đã ngay ở bên Giang Chiến, bóp cổ họ giang nhấc lên. - Ngươi không tự nhận sao? Cho 3 giây để ngươi tự nhận hành vi của mình không thì chết.
Hoa Vô Tinh cảm thấy hành động này của đối phương là đánh mặt mình nên nổi giận phóng vũ khí là một dải lụa trắng ra tính tấn công Kimura nhưng thực lực của nàng chỉ là Thiên Linh cảnh sơ kỳ, làm sao có thể làm gì được Kimura. Kimura thấy thế thì tiện tay chưởng ra một tia ánh sáng thổi nàng bay ra xa, khói bụi mịt mù, thực lực của hắn...ở Thiên Linh cảnh đã ít có đối thủ.
Tình cảnh vừa rồi khiến cho tất cả mọi người, bao gồm cả Hư công tử của Hư Không Môn đang âm thầm đắc ý chuẩn bị chờ ngư ông đắc lợi và Thu Thủy Nhu Nhu đang do dự, thực lực này, quá mạnh, bọn họ không cách nào chống được, bọn họ thừa hiểu đòn vừa rồi chỉ là tiện tay của hắn, nhưng Hoa Vô Tình nằm trong hố sâu kia còn chưa dám đi lên.
- Ta nói..ta nói! Đúng là ta và Hoa Thanh Hà giấu đi Nguyễn sư muội! Ta đã nhận rồi, ngươi mau thả ta xuống! Nàng ở trong Minh Nguyệt Quan trong tay Hoa Thanh Hà, ngươi muốn cứu nàng thì hãy nói chuyện với hắn! Thả..thả ta ra.
- Giang Chiến, ngươi...! Là ngươi dụ dỗ ta, hứa hẹn đủ điều, ta thật là mắt mù mới tin lời ngươi! - Nói xong hắn lôi Minh Nguyệt Quan ra, quả nhiên Mỹ Hương nằm trong đó.
Kimura mục đích đâu phải cứu người, hắn chỉ muốn thỏa mãn sự chán ghét của mình đối với những kẻ kia mà thôi. Hắn ném Giang Chiến xuống dưới đất, ngay tức thì dưới đất mọc lên vô số cây gỗ bao phủ hắn lại tạo thành một cái quan tài bằng gỗ xịn.
- Ngươi làm gì? Không phải đã nói là thả ta ra rồi hay sao? Ngươi biết ta là ai không? Nếu ta có mệnh hệ gì thì gia gia ta sẽ không tha cho ngươi đâu. Ngươi sẽ bị truy sát khắp tam thiên, gia tộc ngươi sẽ bị diệt. Ngươi.... aaaaaaaaaaaaaaa! Á á aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa! Tha mạng. aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa. - Đang gào thét uy hiếp thì quan tài bỗng dưng bốc cháy dữ dội, nhiệt độ của nó khiến cả những người chủ tu thủy thuộc tính công pháp như Duyên Thủy Thiên còn cảm thấy nóng rát. Nghĩ tới Giang Chiến nằm trong quan tài chắc....đếm số rồi.
Kimura nhìn về phía hố sâu:
- May cho ngươi là phụ nữ, ta sống qua một đời mới, lại có cái tư tưởng nhường phái yếu chết tiệt này. Giờ thì tới lượt ngươi, nãy ngươi hô tô gọi nhỏ trước mặt ta phải không? - Hắn híp mắt nhìn Hư công tử, trong mắt hắn chỉ có người cùng đẳng cấp, người bình thường và người chết. Quan hệ cá nhân bằng hữu các loại đều phải tùy trường hợp mà tính, quan hệ này còn phải được xét duyệt trên nhiều tiêu chí, tối thiểu hiện tại hắn cho rằng thế gian này ngoài Bạch Hư Không ra chả ai xứng đáng làm bạn hoặc thù với hắn, hắn luôn luôn như vậy, không tuần theo bất kỳ một luật lệ nào, không luật lệ nào kiềm chế được hắn, kể cả đạo đức và luân thường, hắn chỉ sống với triết lý của bản thân mà thôi.
- Ta biết ngươi đang nghĩ gì? Ngươi nghĩ mình là tuyệt thế thiên tài, ngươi cho mình quyền đứng trên mọi người có đúng không? Nói thật, ta cũng từng như vậy nên ta hiểu rất rõ. Nhưng thế giới này rộng lớn vượt xa ngươi tưởng tượng. Ngươi là thiên tài không sai nhưng mà ngươi vẫn chưa hoàn toàn vô địch, vẫn còn rất nhiều người mạnh hơn ngươi, vẫn có nhiều người chế phục được ngươi, giết được ngươi, trong đó có nhiều thuộc gia tộc ta, có tông môn ta. Nghe lời ta khuyên ngươi còn một tương lai rất dài, sau này ngươi trở nên mạnh mẽ rồi thích làm gì cũng được, đừng vì hả giận nhất thời mà vứt bỏ tương lai huy hoàng. - Hư công tử bắt đầu lôi tài ăn nói của mình ra để thoát thân, uy hiếp và lợi dụ, cái này là chiêu thức căn bản trong đàm phán. Vả lại vốn kiêu ngạo là Hư Không Môn, môn phái hùng mạnh và kỳ dị bậc nhất Tam Thiên Giới, khiến cho ai nghe tên cũng phải rùng mình, thế còn sợ gì nữa.