Lãng Khách Vô Danh

Chương 85: Sát tinh tam ma(1)



Nhóm Lam Vũ là 2 người tiến vào di tích đầu tiên, đi một đoạn chừng vài km Lam Kết Y bỗng bảo dừng lại, nàng đúng lúc muốn tách ra để tự mình lịch lãm thì Lam Vũ trên tay cầm một khẩu súng, theo nàng thấy chính là thứ bắn chết tên sát thủ tối hôm qua. Chẳng lẽ vào tới đây rồi còn có sát thủ đi theo hay sao? *Đoàng* một phát, phía sau một tiếng kêu lớn:

- Ui! Nguy hiểm quá, nhân huynh à! Ta không có ác ý, chỉ vừa vặn đuổi theo sau các ngươi tiến vào di tích thôi mà.. Ta hâm mộ ngươi bá khí nha... - Người thì chưa thấy trong tầm nhìn nhưng âm thanh đã vang tới.

Lam Vũ ngạc nhiên, thằng kia thế mà trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc né được viên đạn của mình, tuy chỉ là một viên đạn từ súng bắn ra nhưng anh khẳng định tên kia là một người trẻ tuổi nha, không quá 200 tuổi đâu. Có thể không thể là đối thủ của mình nhưng phản ứng như vậy ít nhất là ngang tên Tài Gia Thần gì đó. Lúc này mới có một thanh niên trông có vẻ nhếch nhác chạy tới, 2 tay đưa lên cao kiểu như đầu hàng:

- Nhân huynh! Nguy hiểm nha, bỏ linh khí xuống, thứ đồ chơi này nguy hiểm quá. - Người tới cho rằng súng trên tay Lam Vũ là một linh khí. Mà không biết nó chỉ là một hình dạng biến hóa của tinh thần lực mà thôi, thích hóa sao thì hóa, uy lực không đổi, dù giờ hóa ra một quả đại bác thì uy lực vẫn chỉ ngang với khẩu súng lục mà thôi, có chăng là diện tích công phá rộng hơn, độ mạnh của công kích tùy thuộc vào tu vi của Lam Vũ.

Thấy vậy Lam Vũ thu hồi súng, thằng này quả thật không có địch ý, thế thì kệ hắn thôi, trong danh sách 127 người tham gia chê cười Lam Vũ lúc nãy không có thằng này.

- Ngươi nếu đã vô tâm thế thì hướng đường khác mà đi, đi theo bọn ta vẫn là không tốt. - Lam Kết Y đột nhiên mở miệng, lạnh lùng xua đuổi người tới. Nàng đang muốn tách Lam Vũ ra, có thằng này không khéo, không được như ý.

Thanh niên thế mà cười cười xoa đầu:

- Không thể nha, ta đuổi theo các ngươi muốn gãy chân, sao có thể đi đường khác. Ta thấy ở cổng di tích, đại ca ngươi bá khí xung thiên, không ngờ một mình có thể giữa đại thế tương lại Thánh Hoàng Vực bá chủ tỏa sáng như thế. Khiến người ta thật hâm mộ, ta trước mặt đám tuyệt thế thiên tài còn không dám bật lại đâu. - Ý hắn nói đám người tham gia di tích lần này tương lai không chết thì chính là các chủ nhân của thế lực lớn, không phải Thánh Hoàng bách bá là gì.

- Hâm mộ ta? Vẫn là nói thẳng cho ngươi hay, ta chỉ là một người vô danh, một ngôi sao băng sáng chói lóa lướt qua thế giới này, hâm mộ ta cũng vô ích, dành tí thời gian tâm tư đi tu luyện đi. - Ý Lam Vũ là một ngôi sao băng, tuy nhất thời chói ngang qua bầu trời một cách rực rỡ nhưng cũng sẽ tan biến như cách nó xuất hiện, anh sẽ về lại nơi mình sinh ra, làm một cuộc sống giàu sang sáng tưới hoa, chiều đi dạo, game các kiểu vẫn vui hơn, tuy nhiên chán có thể qua bên này quẩy, anh đã tách 3 cái tính cách điên loạn của mình ra rồi, không còn như trước sống chết tìm người mạnh nữa. Lúc này đây là lão đại, anh cả muốn dành chơi trước thì đám em chịu thoai.

- Thế cũng không được sao? Haha, vậy ta có thể kết bạn đi chung một đường này chứ? Yên tâm, ta yếu đuối đi nữa cũng là Địa Linh cảnh sơ kỳ nha, nhất định không kéo chân 2 vị, trong trường hợp bất khả kháng các vị có thể bỏ rơi ta. - Hắn cười cười nói, có vẻ vô tư không lo.

- Được! Vứt bỏ thì không cần, ta hiện tại liền vứt bỏ 2 người các ngươi. Kết Y, nàng với hắn một tổ được không? Nếu là không muốn ta liền tại chỗ đá đít hắn đi. - Lam Vũ thấy thằng này cũng khá giống một người anh quen trước kia, làm việc vô định, không có để ý chuyện gì, đạo tặc tử Nguyên Hóa, nhắc mới nhớ, không biết thằng này giờ sống sao rồi, vì lúc cùng nhảy xuống tinh thần giới anh bị lạc vào thời không hỗn loạn, tiến vào Võ Lâm Cảnh thời điểm là bị lùi đi mười mấy năm, không có gặp hắn nha.

- Không..không sao! Nếu ngươi có việc thì mau đi đi, ta với hắn một tổ. - Nàng muốn tách ra không phải muốn 1 mình hành động, tu linh giới đôi khi giống game cày cấp vậy, cũng có nhiều phó bản cần PT tổ đội để dễ dàng hoàn thành hơn. Nàng chủ yếu muốn cảm giác tự mình không có Lam Vũ bên cạnh có thể làm được gì không, muốn lấy lại cảm giác tồn tại của bản thân. Tên mới đến này cảnh giới ngang này, nếu như vậy thì sẽ không phụ thuộc vào đối phương, có đồng đội trong nơi chém giết dành giật này có khi tốt hơn 1 tí.

- Lão đại, ngươi yên tâm, ta chết cũng sẽ bảo vệ nàng. - Tên kia đột nhiên cười nói.

- Ai là lão đại của ngươi(Ai cần ngươi bảo vệ) - Lam Vũ và Lam Kết Y đồng thời lớn giọng.

Thằng kia kiểu, hơ...ta đâu có ý xấu đâu. Bộ dạng ủy khuất cuối đầu xuống.

- Thôi kệ ngươi, đi chung thì có thể, nhớ lời ngươi nói là được, ta liền đi chơi phần ta. Kết Y, cho nàng khẩu súng này, uy lực đảm bảo sánh ngang Địa Linh cảnh hậu kỳ cường giả, cầm bắn thử ta xem. Biết bắn tên không, giống giống vậy đó. - Lam Vũ đưa cho Kết Y khẩu súng trên tay, hàng này anh tạo ngàn cái cũng được, không vấn đề, chỉ là tạo ngàn cái thì hơi quá, tốn sức duy trì..

Lam Kết Y tò mò cầm khẩu súng lên, loay hoay không biết cầm thế nào mới đúng, lần đầu nàng thấy loại linh bảo này, tuy nhiên chợt nhớ ngày hôm qua Lam Vũ cầm bắn tên sát thủ, cầm lên tay cảm thấy rất vừa tay, lại gọn nhẹ, thứ này thật có uy lực Địa Linh cảnh hậu kỳ cường giả nhất kích sao.

- Nhắm kỹ vào mục tiêu, giống như bắn cung tên vậy. - Lam Vũ nhắc nhở.

Nàng giương súng lên, ngắm vào một gốc cây bắn một phát. *Đoàng* một tiếng, thân cây xuất hiện 1 lỗ thủng xuyên qua, tuy nhiên nàng nhíu mày, nó không phải vị trí nàng muốn bắn, lệch đi chừng 15cm về bên trái.

- Khá tốt, vậy được rồi! Đứa nào muốn gây sự mà đánh không lại cứ rút súng ra mà bắn sml nó ngay cho anh. Kaka. - Nói xong không đợi bọn họ trả lời, Lam Vũ nhanh chạy thẳng vào rừng sâu, anh không quá tin tưởng thằng mới tới nhưng cũng không quan tâm lắm, Lam Kết Y phải ở trong phạm vi của tinh thần lực thì kiếm vào súng mới tồn tại được, cũng có kiếm và súng ở đó anh xác định được vị trí của nàng, chỉ cần để ý là có thể tùy thời quan sát tình huống, có biến ngay lập tức dùng cổng không gian bay tới ngay.

- Hahahaha, hoàn cảnh này ta cảm thấy sảng khoái. - Tốc độ chạy ngày căng tăng cao, đến bây giờ chỉ còn lại 1 tàn ảnh, cả người anh bắt đầu tỏa ra hàn khí bức người, lãnh lẽo như hàn băng vạn năm. Như trước kia làn da trở nên xám trắng, Ma Băng Quyết, kích hoạt.. Mái tóc đen trở nên xám dần. Như 1 cơn gió đen hòa mình vào thế giới...

Đúng lúc này trong hồn giới lão nhị:

- À quên nói cho mày 1 trò này hay lắm, chúng ta đều có thể phân thân ra. Hay nói đúng hơn là chúng ta đều có thể điều khiển tinh thần lực đã ngưng hình, nhưng với điều kiện là người điều khiển bản tôn không can thiệp, nói dài dòng, mày tạo 1 người giống y đúc chúng ta ra xem nào.

Lão đại nghe theo, dùng tinh thần lực tạo trước mặt mình một bản thân khác(giống Phân Thân Bóng Tối của Zed ý) nhưng màu sắc không rõ ràng, thuần một màu đen huyền.

- Rồi sao nữa?

- Ngừng tưởng tượng về nó đi, tức là ngắt kết nối tinh thần đi.

- Nếu vậy nó sẽ tan biến thì sao?

- Yên tâm, anh em đã chuẩn bị tiếp ứng rồi. Tiếp theo nó sẽ do tao điều khiển.

- Ok, ngắt đây. - Nói xong Lam Vũ ngừng tưởng tượng về phân thân trước mặt mình. Ngay lúc đó phân thân trước mặt có dấu hiệu tiêu tán trong không khí, nhưng ngay lập tức ổn định lại.

Phân thân kia vốn thần thái đơ đơ như ma nơ canh đột nhiên mỉm cười:

- Ặc ặc, chào lão đại, chúng ta lần đầu tiên ở thế giới thực chào hỏi đi.

- Mày là lão nhị à?

- Phải cũng không phải, anh em không phải nói rồi sao, cái phân thân này là do tao điều khiển thôi. Tao thực chất vẫn ở trong Hồn Giới.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv