Ở đằng xa kia, tất cả mọi người đều cảm thấy choáng váng đầu óc, có rất nhiều người còn cảm thấy khó thở, thứ linh lực mạnh mẽ này bọn họ chưa bao giờ thấy qua cả. Người đầu óc nhanh nhẹn đương nhiên nhìn ra ngay đó là dấu hiệu của cường giả tuyệt thế ở Lam Thiên Vực Thiên Linh cảnh, nghe nói cường giả Thiên Linh cảnh có thần thức cực mạnh, bàn luận về họ trong phạm vi đó có thể bị họ nghe thấy, lỡ hiểu nhầm thành xúc phạm thì mười cái mạng cũng không chết đủ nên ai nấy thức thời không dám bàn luận nhiều, có lẽ chờ 1 khoảng thời gian nữa mới dám.
Về phần lão già Thiên Linh cảnh của Linh Thụ Tông sau khi phát chưởng giết chết thiếu niên xúc phạm mình thì chạy ngay tới chỗ gã đệ tử, chỉ nghe tiếng kêu yếu ớt của hắn:
- Sư thúc tổ, ta...ta, cảnh giới của ta đang dần thoái hóa. Tiểu tử kia đâu..đâu rồi, mau bảo hắn hóa giải cho..cho đệ tử. - Ngay bây giờ đến nói chuyện hắn cũng không thể rành mạch được, thở không ra hơi.
Lão trợn mắt lên nhìn gã đệ tử trong môn phái, thần thái vô cùng ngạc nhiên chen lẫn kinh sợ, ngạc nhiên vì không ngờ cảnh giới của họ Lâm giảm xuống Địa Linh sơ kỳ, kinh sợ vì ngoại hình của họ Lâm nhìn bây giờ còn già hơn cả lão, ra đường đi chung không khéo người ta cho rằng hắn mới là đại ca mất, là thứ linh lực hệ nào có thể làm người khác biến dạng đến như vậy chứ? Lẽ nào là một loại độc mới chuyên nhắm vào sinh mệnh hay tử vong linh lực? Lão không hề nghĩ tới thời gian một tí nào, bởi vì từ nhỏ tới giờ lão chưa bao giờ nghe được khái niệm về đạo thời gian, thời gian là một thứ vô hình vô giác, không thể cảm nhận được 1 chút nào làm sao mà tu luyện, Lam Vũ may mắn tự trải qua thời gian loạn lưu tới 2 lần, lại có được cơ duyên của Đền Thời Gian nếu không thì mò tới già cũng chưa chắc đã làm được cái gì. Lão già cảm thấy may mắn vì đã diệt được 1 mối họa trong tương lai, thực ra lão cũng không quan tâm lắm tới tên đệ tử già khú đế ở trước mặt, chỉ vì nhiệm vụ môn phái mà thôi:
- Mau chóng về môn phái để cho Đan Linh nhất mạch coi thử xem sao, tiểu tử kia bị ta giết rồi, còn lãi nhãi thì hậu quả tự chịu. - Lãnh đạm nói 1 tiếng rồi không chờ đối phương đồng ý, lão mang theo tên họ Lâm biến mất giữa không trung.
Lam gia chủ nhìn chằm chằm về phía dao động linh lực kia phát ra, tinh thần khá căng thẳng, mãi cho tới khi khí tức kia biến mất hẳn ông mới thở phào một hơi. Lam Kết Y cũng rất thông minh, tuy kiến thức của nàng không được tốt như cha nhưng nàng cũng đoán ra được ít nhiều, không hiểu sao nàng cảm thấy có chút đứng ngồi không yên:
- Cha! Bên đó sao rồi, hắn không có vấn đề gì chứ?
- Yên tâm đi, nếu đúng như chúng ta dự đoán thì hắn có lẽ không sao đâu! Qua đó xem sao, đối phương đã bỏ đi rồi. - Nói xong ông bay thẳng về hướng Lam Vũ, Lam Kết Y thấp thỏm bay theo.
Đến nơi, hai người chẳng thấy gì ngoài 1 dấu bàn tay cực in trên mặt đất ngổn ngang. Sau 20 phút đồng hồ tìm kiếm xung quanh hai người vẫn không phát hiện thêm điều gì cả. Lam Kết Y hơi hoang mang:
- Cha ơi, sao lại không còn 1 chút khí tức sinh mệnh nào vậy? Có phải hắn..hắn đã chết rồi không?
Lam gia chủ thở dài, lẽ nào mình đoán nhầm, hắn có lẽ chỉ là 1 thiên tài xuất chúng chưa kịp trưởng thành sao? Ông cũng khá nặng lòng, mãi mới tìm được nơi gửi thân cho con gái thì hắn đã đi mất rồi... Ông không phải coi trọng thiên tư hay chiến lực của thiếu niên kia, ông chỉ nhìn trúng thiếu niên kia hình như cũng là bán yêu giống con gái mình, ông tự hỏi ngoài bán yêu với nhau ra thì trên đời này còn có ai dám cưới 1 bán yêu chứ? Chưa đuổi giết là may rồi, bán yêu là nửa người nửa yêu, người,yêu đều ghét. Điều này cũng dễ hiểu thôi, ví dụ như chúng ta mà gặp người ngoài hành tinh thì chắc không ưa gì đúng không, nhất là người ngoài hành tinh mà còn là kẻ thù với nhau nữa, con lai giữa 2 loài cũng chẳng thể nào được chấp nhận...
Lam Kết Y nhắm mắt lại cố hít thật sâu, nàng dường như muốn không chế cảm xúc trong lòng. Tên này đã hứa sẽ giúp mình tu thành Thiên Linh mà, sao chưa làm đã chết rồi, thật sự nam nhân chả thể tin ai được. Đúng lúc này ở phía sau lưng hai người vang lên giọng nói:
- Hoàng hôn hôm nay thật đẹp! Hahaha! - Tiếng cười có phần uể oải. Quả thật hoàng hôn rất đẹp, vì mọi kiến trúc lôi đài đều bị thổi bay trong trận chiến nên đường chân trời hiện ra rực rỡ, cái huy hoàng mà ảm đạm của buổi chiều tà, những đám mây trắng xa xa nhẹ nhàng trôi, thật là bình yên sau cơn bão lớn.
- Ngươi còn sống? - Cha con Lam gia đồng thời hỏi. Tại sao người sống ở bên cạnh mà họ lại không hề có tí cảm giác nào? Nếu như đánh lén thì quả là tai hại.
- Đương nhiên là còn sống, haha. Khụ khụ, mau rời khỏi đây, ta thấy không ít cao thủ đang chầm chậm tiến lại. - Đúng là Lam Vũ còn sống, tuy nhiên gặp phải tổn thương khá nặng, tinh thần lực cạn kiệt, lão tam chịu trọng thương nặng nhất giờ đã hôn mê sâu trong Hồn Giới, không biết bao giờ mới có thể tỉnh lại, lão đại cùng lão tam lão tứ cùng chia sẽ tổn thương nếu không sợ rằng bọn họ sẽ chết thật. Cũng may tinh thần lực có một ưu điểm khác với linh lực, đó là linh lực khi cạn kiệt sẽ cảm thấy mệt mỏi rã rời, không còn tí sức. Còn tinh thần lực khi cạn kiệt cũng giống như người cắm game mấy ngày mấy đêm không ngủ, sẽ chỉ cảm thấy mi mắt muốn sụp, buồn ngủ vô cùng nhưng ít ra sức lực vẫn còn, tuy không thể dùng tinh thần lực huyễn hóa ra để tấn công nhưng sức mạnh tay chân hàng tấn sát thương vật lý vẫn còn, nếu gặp trường hợp chiến đấu chỉ cần cố gắng banh mắt ra đừng ngủ, gồng sức mà bỏ chạy là được. Từ đó có thể thấy là tinh thần lực có cơ sở từ đại não, linh hồn và tinh thần, trong khi đó tu linh giả hoặc yêu tộc ma tộc lại đặt cơ sở trên cơ thể, tứ chi ngũ tạng.
Lam gia chủ ý thức được tình thế bây giờ có thể có nhiều người vì hiếu kỳ hoặc muốn đục nước béo cò chạy tới, ông có thể cảm nhận được khí tức linh lực khủng khiếp kia biến mất thì bọn họ cũng có thể. Dù trên thực tế ông có thể mạnh nhất trong tất cả bọn họ nhưng đạo lý ba đánh một không chột cũng què ai cũng rõ, đừng nói bọn họ không thể chỉ có ba, có khi ba chục ấy chứ, ông đâu phải thể loại biến thái như Lam Vũ, có thể bọn họ tới nơi cũng không gây sự nhưng mà ai biết được, chỉ cần là người sống ở thế giới này 1 tháng thôi cũng đủ biết không có điều gì chắc chắn cả, giết người cướp của, bắt hấp con gái nhà lành là điều không ai có thể dự đoán, một thế giới mà luật pháp chỉ tồn tại trong tay kẻ mạnh. Tuy rằng có nhiều điều muốn hỏi Lam Vũ nhưng cứ đợi rời khỏi đây trước đã rồi tính. Định ôm lấy con gái cùng Lam Vũ chạy đi thì Lam Vũ mở miệng:
- Phía đông nam 30km, không có người, mau đi trước đi. - Anh có cổng không gian tất nhiên không muốn bị cắp lấy bay đi, vả lại bây giờ tinh thần mệt mỏi cạn kiệt không cho phép anh tạo ra cổng không gian đủ để người mạnh như Lam gia chủ đi qua, một khi đi qua sẽ sụp đổ, rơi vào không gian loạn lưu thì không biết bị tống đi nơi nào hay là bị cắt cho tới chết.
Tình thế cấp bách, Lam gia chủ cũng không muốn nhiều lời trực tiếp kéo Lam Kết Y đi. Ông lúc trước chỉ đấu với Lâm chấp sự 1 chút, 2 người còn chưa thể hiện bản lĩnh chân thật nên tiêu hao không có bao nhiêu, 1 đoạn thời gian vừa rồi cũng dư sức hồi phục hoàn toàn nên tính ra ông vẫn còn khỏe mạnh 100%, 30km chỉ bay trong chốc lát. Ai ngờ thiếu niên kia đã nằm ở đó trước rồi, sự việc này ông đã tự trải qua rồi nhưng vẫn còn có chút kinh ngạc. Lam Kết Y thấy bộ dạng suy yếu của Lam Vũ thì có chút lo lắng bay tới hỏi:
- Ngươi không có việc gì chứ?
- Ta..ta..mệt! Ta muốn ngủ 1 lát, ta tin tưởng cô. - Mắt đã không chịu nổi sự mệt mỏi, nói xong anh đã ngủ mất.
- Ngươi...
- Yên tâm đi! Hắn không có việc gì, ta còn không thấy hắn bị thương chỗ nào nữa là. Chúng ta mau tới khu mật viện của mẹ con ngày xưa ở đi, Lam gia bây giờ loạn quá, ta tuy là gia chủ nhưng không biết đám trưởng lão tham quyền tranh lợi kia suy nghĩ gì nữa, đợi hắn tỉnh lại rồi hẳn về. - Ông suy nghĩ kỹ càng, qua đợt vừa rồi ông cũng nhận ra trước giờ mình quản lý gia tộc lỏng lẽo thế nào, không ngờ để đám trưởng lão và vợ hai của mình cấu kết với nhau, đối đầu với mình, giờ mà về không biết còn xảy ra xung đột gì nữa không vả lại thân thế của Lam Kết Y đã lộ ra ông không thể nào đem con gái về nhà được nữa, nếu không Lam gia sẽ phải chịu đã kích nặng nề, vậy chi bằng tìm một nơi nào đó đợi tên nhóc này tỉnh lại rồi nhờ hắn chăm sóc con gái mình thôi, mình không thể bỏ rơi gia tộc được.
Nói xong ông xách Lam Vũ lên bay về hướng Lam Thiên Thành, Lam Kết Y cũng không hỏi gì mà bay theo.....
==========10 ngày sau
Lam Vũ mở mắt tỉnh dậy, uể oải vươn vai ngáp, không biết mình đã ngủ bao lâu rồi nhỉ? Thấy mình đang ngủ trong một căn phòng nhỏ chừng 10m vuông, chỉ có một cái giường cũ, một chiếc kệ gỗ có lưu vết năm tháng khá sơ sài. Đang định đi ra ngoài coi thế nào thì thấy Lam Kết Y đi vào, nàng thấy anh tỉnh dậy thì vui vẻ hỏi:
- A, ngươi tỉnh rồi. Cảm thấy thế nào?
- Rất tốt! Đây là đâu? - Mệt mỏi về tinh thần thì chỉ cần ngủ là khỏe, không cần phải dùng thuốc chữa thương để điều trị, tuy nhiên nếu bị thương nặng thì thời gian ngủ càng lâu, dễ thấy là lão tam vẫn chưa có dấu hiệu sẽ thức tỉnh. Giờ chưa hồi phục hoàn toàn nhưng cũng không tệ, 6,7 phần rồi. Chờ 1 đoạn thời gian nữa sẽ trở lại bình thường, trong trận chiến vừa qua Lam Vũ vừa may mắn cũng hơi đen đủi. May mắn là phá được phong ấn, thực lực tăng lên tầng 4 sơ kỳ đỉnh phong, còn hơi nhọ là pha cuối dù dùng toàn lực nhưng vẫn không giết được gã họ Lâm, khiến cho anh không thể đột phá lên trung kỳ. Nhưng điều đó cũng không quan trọng, anh đã không còn bị phong ấn chết tiệt đó hạn chế mình nữa rồi, đó là điều quý giá hơn cả.
- Đây là khu nhà cũ của mẹ ta khi xưa. Yên tâm, không có ai biết đâu, bề ngoài nó khá cũ kỹ, thêm vào quanh năm không có ai ở sẽ chẳng ai chú ý.
- Yên tâm cái gì chứ? Haha, cô nghĩ bây giờ ta sẽ lo lắng điều gì, cha cô đâu rồi? - Lẽ nào cô nàng tưởng mình sợ đám người Lam Thiên Vực này tìm đến hay sao mà phải tìm chỗ trốn kỹ thế này.
- Cha ta ở chính viện, để ta qua thông báo ngươi tỉnh rồi, ông có chuyện muốn nói với ngươi.
- Thế thì không cần, chúng ta qua đó thôi. Ta cũng có chuyện nói với cô. - Mỉm cười đứng dậy nói. Bây giờ anh tự do nên sự tự tin tuyệt đối vào bản thân mình đã trở lại, anh nói xong không cần chờ Lam Kết Y dẫn đường đã đi ra trước, nhân lúc hỏi Lam Vũ đã khởi động tinh thần lực quan sát đã thấy được Lam gia chủ, ông đang ở ngôi nhà chính trong khu nhà ngắm nhìn tranh vẽ của một người phụ nữ, chắc có lẽ là mẹ của Lam Kết Y.
Lam Kết Y thấy thế tuy có chút không thích ứng, đây là nhà hắn sao? Nhưng cũng không nói nhiều, đi theo Lam Vũ. Tới chính viện Lam Vũ thấy Lam gia chủ đang thần thờ nhìn bức tranh, thấy cũng tội mà thôi cũng kệ, chuyện này liên quan gì tới mình, nhưng mà anh cũng rõ là hoài niệm với quá khứ chẳng phải là điều tốt đẹp gì:
- Khụ,khụ! - Ho vài tiếng nhắc nhở là có người tới.
Vừa lúc ấy Lam Kết Y cũng tới.
- A, ngươi tỉnh rồi. Có thương tổn gì không? - Lam gia chủ thấy anh liền hỏi.
Lam Vũ tròn mắt, không hổ là cha con, hỏi giống nhau value:
- Không vấn đề gì. Ta đến đây để nói vài điều trước khi ta rời nơi này.
- Người phải rời đi? - Hai cha con đồng thanh.
- Phải, ta có việc phải hoàn thành trước khi trở về quê hương mình, nói thật ra ta không phải là người của thế giới này. Như đã hứa ta sẽ giúp Kết Y tấn cấp Thiên Linh cảnh trong vòng 10 năm, tuy rằng ta không biết độ khó của nó như thế nào, cũng không biết quá trình ra sao nhưng ta hứa thì sẽ làm được, cùng lắm thì hơi trễ một xíu chứ không thất hứa. - Lam Vũ nói rõ ràng, anh chẳng hề biết việc tu luyện là như thế nào, trước giờ cảnh giới và thực lực của anh là do vận hành 1 số đường lối trong Hắc Ám Tinh Thần Quyển, hướng dẫn khá rõ ràng, không có gì thâm ảo, kiểu như 1 bài toán phần mềm, anh chỉ cần theo tư duy logic giải ra rồi lập trình thôi. So với việc đọc mấy cuốn bí kíp, công pháp ở Tam Thiên Giới này khiến anh đau đầu, cái gì gọi là Đạo, cái gì Đạo Tâm rồi các lý thuyết thâm ảo các kiểu con đà điểu... anh éo hiểu đâu, cũng chả thèm bỏ công sức ra hiểu, vớ vẩn, vì tư duy 2 thế giới khác nhau, nên anh chẳng tin Đạo, không tin luôn cả thuyết ngũ hành tinh tú nhật nguyệt gì đấy của thế giới này, thế thì làm sao mà chỉ dẫn con người ta.
Giải thích rõ ràng về tư tưởng của Lam Vũ, nước lửa chỉ là do các nguyên tố cấu tạo thành, sao trời thì chỉ là các hành tinh trôi nổi trong vũ trụ phát sáng nhờ mặt trời chứ có khác gì nhau đâu, mặt trăng chẳng qua là một cái vệ tinh nho nhỏ của một số hành tinh mà thôi, có khác gì với mấy ngôi sao đấy đâu, nó to hơn sáng hơn chẳng qua là do nó gần hành tinh này hơn các ngôi sao khác thôi, làm gì mà đẳng cấp của nó hơn với các ngôi sao kia được, thế mà sếp hạng người ta luôn tôn sùng mặt trời rồi mới tới mặt trăng, các ngôi sao hàng chót, có khi mấy ngôi sao xa xăm kia còn to hơn cả mặt trời và mặt trăng của các ngươi đấy. Đã không tin thì lười đi biện giải, Galileo Galilei là một tấm gương sáng, ông là người đầu tiên đưa ra thuyết nhật tâm, thuyết cho rằng mặt trời là trung tâm của hệ mặt trời chứ không phải trái đất như quan niệm thời đó, tư tưởng đó là tư tưởng đi trước thời đại. Nhưng ông nói ra, cố gắng phổ biến thì cả xã hội có ai tin đâu, còn cho là bị điên và bị xã hội ghẻ lạnh, mãi tới 400 năm sau khoa học phát triển người ta mới biết được ông đúng, nhưng lúc đấy ổng chết mịa rồi thì có vinh danh cũng có được gì đâu. Nói chung là một người sinh ra và lớn lên trong khoa học kỹ thuật anh không hề tin mấy cái học thuyết của thế giới này, tuy nhiên nói như vậy chứ cũng có rất nhiều tri thức ở thế giới này có giá trị lớn mà thế giới khoa học chẳng thể nào phát hiện ra được, tỉ dụ như các khai phá lực lượng trên cơ thể con người, hấp thu những thứ xung quanh, đưa con người lên một tầm cao mới. Cái gì cũng có lý do của nó, vì thế giới này tồn tại rất nhiều điều kỳ diệu nên sinh vật sống nơi đây mới tập trung khai thác bản thân, coi bản thân là một vũ trụ nhỏ, tăng lực lượng, trí não và cả hình thái sinh mệnh nữa, ngày càng tiến hóa cao hơn, theo anh bọn họ tăng cảnh giới chẳng qua là tiến hóa bản thân mình thôi mà bỏ qua kỹ thuật công nghệ. Còn ở trái đất, những điều siêu nhiên tuy vẫn còn tồn tại nhưng đã gần như tuyệt chủng, con người vì sinh tồn và tham vọng bọn họ không ngừng khai phá tri thức về thế giới xung quanh, vì không thể tiến hóa bản thân nên đành đi theo một con đường khác là dựa vào máy móc ngoại lực để trợ giúp bản thân đạt được những điều mong muốn... Từ hoàn cảnh phát triển dẫn đến 2 con đường, 2 tư tưởng, 2 nền văn minh khác nhau hoàn toàn, mỗi bên đều có cái hay của bản thân, nhưng chắc chắn 2 thế giới này chẳng thể nào tiếp xúc với nhau. Trái đất không thể nào cho người qua thế giới này được trừ 1 số trường hợp như mình, còn bên kia đã là một hình thái sinh mệnh khác, đối với bọn họ trái đất chỉ là một vùng đất nhỏ bé, còn chẳng bằng một cái hạ vực của bọn họ, tài nguyên thì éo có một cái mắm tôm gì, cho cũng không thèm chiếm, ai có vô tình đi ngang qua cũng chẳng buồn ngó một cái đã đi mất.
- Ngươi đi đâu? - Lam Kết Y hỏi.
- Mộc Tiên Lục, tuy ta không biết đường nhưng tự tin có thể đi được. Ta cho cô 2 lựa chọn, một là bây giờ ta đưa hết tài nguyên ta có được trong tay cho cô, cô tu luyện hết ít nhất cũng bằng cha cô bây giờ, nếu lúc đó vẫn chưa thăng cấp Thiên Linh, sau khi ta quay lại sẽ giúp cô, ta tin lúc đó ta có thể làm được đơn gản. Hai là đi theo ta, hì hì. Tài nguyên ta cung cấp chắc chắn sẽ không thiếu, tuy nhiên cả 2 lựa chọn vẫn dựa vào chính cô, ta chắc chắn không chỉ điểm cô trong tu luyện được. - Lựa chọn thứ 2 anh đưa ra cũng 1 phần vì bản thân mình, kiểu như đi phượt với hot girl vẫn sướng hơn lang thang một mình, bạn thôi...bạn thôi. Vả lại qua trận chiến anh cũng đoán rằng thân phận bán yêu gì đó của cô nàng chắc chắn bị người người đuổi giết, không thể sinh sống lộ mặt với thiên hạ được, sau này phải sống chui sống nhũi nếu không anh tin Lam gia cũng không bảo vệ được nàng, thế thì theo mình cũng được.
Lam Kết Y và Lam gia chủ nghe vậy thì đều giật mình. Lam gia chủ thì không ngờ giữa con gái mình và đối phương lại tồn tại một giao dịch như vậy, con gái mình phải trả giá cái gì để hắn hứa sẽ giúp con gái mình thì cao thủ tuyệt thế cấp Thiên Linh chứ, đừng nói là mình, sợ Linh Thụ Tông kia cũng không dám đảm bao ai có thể thăng cấp Thiên Linh. Còn Lam Kết Y giật mình sửng sờ vì đối phương đưa ra 2 lựa chọn đó, khiến nàng thật phân vân khó chọn, nàng luôn hướng bản thân tới tầm cao hơn, điều đó làm nàng khát vọng được đột phá cảnh giới hơn ai hết, nàng đương nhiên nhận ra lựa chọn thứ 2 tốt hơn vì nàng không muốn chờ đợi ai, nhất là chờ đợi cảnh giới của bản thân. Nhưng nàng không muốn rời xa cha mình, chính nàng cũng ngạc nhiên về điều này, trước kia sinh hoạt 27 năm nàng đều rất ít khi gặp cha, nàng cũng chẳng có cảm giác nhớ nhung gì, cha đi đâu làm gì nàng cũng chả quan tâm nhưng không hiểu sao bây giờ lại có cảm giác không nỡ, chính điều đó khiến nàng băn khoăn không quyết.
Lam gia chủ nhìn thử xem biểu hiện của gái, thấy con gái đăm chiêu phân vân ông liền cắn răng:
- Y nhi, con đi theo vị công tử này đi. Chắc con cũng hiểu tình hình bây giờ, nếu con còn tiếp tục ở đây ta không chắc sẽ bảo vệ được con và Lam gia, nếu phải lựa chọn tuy ta rất đau lòng nhưng ta sẽ chọn Lam gia, ông nội con đã đưa chức gia chủ này cho ta, ta không thể phụ ông nội con và tổ tiên được. - Ông cố nói lời đả kích, tuy nhiên đó vẫn là sự thật ông muốn nói, ở lại thì phải trốn, chẳng thà lựa chọn con đường tuy không biết khó khăn bao nhiêu nhưng ít nhất là tự do và có tiền đồ trong tương lai hơn. Hơn nữa, nếu nàng ở lại thì Lam gia sẽ mất ổn định.
- Nhưng... - Cha nói đúng ý mình, nàng cảm thấy có chút vui sướng trong lòng nhưng nàng vẫn không nỡ.
- Không nhưng nhị gì cả, vài ngày sau ta tuyên bố con bị trục xuất ra khỏi Lam gia, sau này liệu việc mà làm. Con gái ta sau này xin giao cho cậu, nhớ đừng để nó chịu ủy khuất, nếu không cho dù cậu có là ai đi nữa thì tôi cũng không tha đâu. - Trợn mắt lên uy hiếp.
Hơ...Lam Vũ tròn mắt, gì thế? Cái này sao giống trong phim bố vợ chuẩn bị gả con gái vậy? Có lầm không? Nhưng Lam Vũ đương nhiên không phản bác, người ta là cha của một cô gái, có lẽ trước khi cho con gái đi xa với người khác đều sẽ nói những câu tương tự, anh cũng không rõ lắm, nhưng mà kệ, điều này chả ảnh hưởng gì với mình, đôi khi anh thật là vô tâm, chẳng buồn suy nghĩ người khác nghĩ gì về bản thân mình.
Lam Kết Y, lắc đầu nhẹ, chắc là đang đấu tranh, ai đứng trước một quyết định mạo hiểm thay đổi cuộc đời mình cũng đều như vậy thôi:
- Ta không biết! Cho ta thời gian suy nghĩ. - Nói xong bỏ đi ra ngoài.
Lam Vũ nhún vai nhìn Lam gia chủ:
- Bác trai à! Yên tâm đi, ta đảm bảo nếu con gái bác đi với ta thì ta sẽ đảm bảo an toàn cho cô ấy. Này Lam Kết Y, 3 ngày nhé, 3 ngày sau ta rời đi, chiếc nhẫn này cho nàng, trong đó là tất cả tài sản của ta. - Nói với Lam gia chủ một câu rồi ném chiếc nhẫn không gian anh lượm được trong Điện Bóng Tối ra ngoài cho Lam Kết Y, dù 3 hôm sau nàng quyết định ở lại thì ít nhất vẫn còn chiếc nhẫn này giúp nàng tu luyện, thiếu sót anh bù sau. Mặc dù là nàng không hoàn thành được giao dịch nhưng dù sao anh vẫn phá được phong ấn nên anh quyết định hoàn thành lời hứa, thời gian của mình ở thế giới này không biết là bao lâu, có một người bạn tạo 1 kỷ niệm cũng tốt.
Lam Kết Y chụp lấy chiếc nhẫn rồi tiếp tục đi về phòng của mình.... Lam gia chủ thấy thế cũng hơi yên tâm, hỏi Lam Vũ:
- Cậu tên gì? Bao nhiêu tuổi? Quê hương ở đâu? - Giao con gái cho một chàng trai lạ mà không biết điều gì về anh ta thì ông không yên tâm, nên hỏi có gì sau này mình còn biết cái mà mò.
Lam Vũ mỉm cười tự tin đáp:
- Ở thế giới này thì bác là người đầu tiên biết tên của thật của ta nhé. Phạm Lam Vũ, ta nghĩ chắc mình chỉ 17 tuổi thôi, haha. Quê hương của ta có nói ra chắc chẳng ai biết, hmm, nơi đó được mọi người gọi là Trái Đất, về phần ở đâu thì ta cũng không thể nào miêu tả rồi. - Anh nghĩ là trả lời khá đầu đủ câu hỏi rồi, lão đại tuổi trong tư tưởng của anh vẫn dừng lại 17 mà thôi, anh vẫn chưa có lớn đâu đấy, vẫn thích thể hiện, chơi trội, thích diễn trò nhưng không thái quá như lão nhị, thích thể hiện sức mạnh nhưng không biến thái như lão tam và cuối cùng không giống nhất là anh chẳng muốn giết bất kỳ ai cả nhưng cũng lây nhiễm 1 ít vô cảm của lão tứ, anh cũng chẳng ngụy biện về vấn đề giết người của mình, tuy không muốn nhưng chỉ cần ai chọc tới mình thì sẽ không biết chuyện gì xảy ra đâu, vì Mỹ Hương và tự do của bản thân anh cần phải mạnh mẽ lên, không tránh khỏi giết người rồi... Người không vì bản thân mình mà phấn đấu thì làm gì có tư cách mà lo lắng quan tâm cho người khác chứ. Các bạn nghĩ xem liệu một chàng trai luôn suy nghĩ và nói mình thích một cô gái mà suốt ngày chỉ biết chơi, học hành lẹt tẹt không nổi bật, tương lai thì không rõ ràng thì sau này nếu có may mắn được cô nàng chấp nhận thì sao chứ? Bảo cô gái ấy cùng anh cực khổ lam lũ kiếm ăn à? Các cô gái thường sẽ từ chối hết các thể loại thành phần con trai thế này. Bởi vì tương lai anh không thể cho cô ấy hạnh phúc, không cho cô ấy 1 cuộc sống tốt thì anh chẳng có tư cách gì để nói rằng anh yêu cô ấy cả. Bởi vậy đừng cứ ở đó ăn nằm rồi nói con gái người ta sống thực dụng, anh có thể nghèo bây giờ, có thể không đẹp xứng như cô ấy nhưng tuyệt đối anh không thể là người không có ước mơ, không có mục đích sống, không có nghị lực, không có can đảm. Yêu một người là cho người đó hạnh phúc, bình yên chứ không phải là lo âu và mệt nhọc. Đừng bảo sến súa, đừng bảo cao thượng, không nói là anh phải nhường cô ấy cho người cô ấy thích, sao phải nhường? Nhưng nhất định không thể để cô gái ấy sau này phải hối hận vì đã chọn anh, đơn giản thế thôi. Có thể anh không làm được nhưng tuyệt đối không thể không làm.... Lam Vũ là người có tư tưởng như vậy đó, ai biết giờ Mỹ Hương đang ở nơi nào đó có vui vẻ không? Hạnh phúc không? Có thằng nào đang theo đuổi không? Nhưng anh không muốn bản thân mình gặp lại cô ấy mà mình phải kém hơn cô ấy, thế giới này không phải thế giới của tiền bạc mà là thế giới của sức mạnh, nếu anh yếu hơn cô ấy hoặc yếu hơn thế lực đang nắm giữ cuộc đời của cô ấy thì sao anh có thể cho cô ấy tự do, sao có thể bảo vệ cô ấy? Càng không nói tới mang cô ấy về lại quê hương sống một cuộc sống yên bình, chỉ có người mạnh(ở thế giới kia là giàu có) mới có quyền tự do hưởng sự yên bình mà thôi, người yếu thì bị kẻ mạnh chi phối ép buộc, kẻ nghèo bị người giàu sai khiến, không thì phải tất bật miếng cơm manh áo bệnh tật, làm sao yên bình. Bởi vậy anh dù không muốn nhưng tất cả đều phải làm, đều phải cố gắng, không phải nói suông là được.
===3 ngày sau.
Lam Vũ đứng trước cửa căn viện nhìn một hồi, xem ra có lẽ cô nàng muốn ở lại với cha mình, cũng không sao. Đang định rời đi thì thấy Lam Kết Y từ trong nhà chạy ra. Lam Vũ ngẩn ngơ nuốt nước miếng, éc, trời đất ơi, dễ thương quá. Lam Kết Y thay đổi cách ăn mặc của một tiểu thư đại gia tộc thành một cô gái năng động, mái tóc dài bồng bềnh nay cắt ngắn đi một chút thành tóc đuôi ngựa trẻ trung, váy truyền thống của tiểu thư đài các thành một bộ quần áo bó sát nhưng khá thoải mái khiến cô nàng trông giống như những cô gái thể thao ở thế kỷ 21 vậy, tất nhiên nàng thay đổi vậy để cho di chuyển đường dài không vướng víu nhưng trong mắt Lam Vũ người thích sự đơn giản và có lúc nào cũng có tư tưởng sau này phải về lại trái đất sinh sống nàng thật sự rất dễ thương, không kém phần xinh đẹp.
- Đợi ta với, ta quyết định rồi, ta sẽ theo ngươi! Dù sao giờ ta cũng chẳng có nơi nào để đi. - Nàng nói với vẻ quyết tâm sâu sắc. Cha nàng đã rời đi hôm qua, ông cũng đã thông báo trục xuất nàng để bảo toàn cho gia tộc. Lam Vũ nghe vậy thì mỉm cười:
- Tốt, bạn đồng hành. Sau này ta sẽ dạy cho cô nhiều thứ thú vị lắm.