Cái éo gì vậy nè? Hình như là bọn họ đang nói tới lão già biến thái kia cùng với tên lão đại? Mà sao tên lão đại chỉ có tầm 1m2 nhỉ, hắn cũng cao tới 1m7 cơ mà? Ơ nhưng đã qua mấy ngàn năm rồi mà? Lẽ nào mình lại bị thời không loạn lưu đưa về quá khứ?... Hàng chục câu hỏi liên tiếp xuất hiện trong đầu Lam Vũ, mặc dù không biết được câu trả lời chính xác nhưng cũng có thể đoán đại khái, thầm chấp nhận những giả thuyết đó.
- Rượu đây! Rượu đây! Đem về này tiểu tử. - Ông chủ tiệm rượu mang 1 vò rượu nhỏ tới.
Lam Vũ cầm lấy rồi mang về... Hôm đó về nhà Đại Ngưu uống hết cả vò, rồi dặn dò Lam Vũ rất nhiều thứ, nào là tự chăm sóc...đối nhân xử thế...tránh gây sự....nhẫn nhịn...tiêu sài...v.v. Không tìm được cái gì nữa mới thôi dặn. Có lẽ sau khi Lam Vũ đi học xa thì ông và gia đình sẽ thấy thiếu một điều gì đó..........
Sáng ngày hôm sau, cả nhà Đại Ngưu dậy rất sớm để chuẩn bị hành trang cho Đại Ngưu và Lam Vũ lên thị trấn đăng ký đi học, vì đây là lần đầu tiên nên Đại Ngưu phải đi theo để chỉ dẫn. Sau khi chuẩn bị xong thì cả nhà ra tới ngoài đồng để tiễn, Tiểu Kim thì khóc quá trời, cô bé không muốn xa ca ca của mình.
- Tiểu Kim đừng khóc, ca ca đi học rồi sẽ được nghỉ, được nghỉ thì sẽ về chơi với Tiểu Kim được chứ?
- Oaa...oaa, nhưng mà Tiểu Kim không muốn xa Tiểu Bạch ca.
- Ca ca lớn rồi, ca ca phải đi học, sau này Tiểu Kim lớn bằng ca ca thì Tiểu Kim cũng sẽ phải đi học nè, khi đó chúng ta vẫn sẽ gặp nhau thường xuyên mà.
...................
- Tiểu Bạch ca nhớ đó nghe, nếu nói dối thì Tiểu Kim sẽ không vui.
- Tiểu Kim này, ca ca con có tên rồi, sau này đừng gọi là Tiểu Bạch nữa nghe chưa? - Vợ Đại Ngưu nói.
- Vậy...con phải gọi như thế nào?
- Gọi là đại ca hoặc là Vĩ ca. - Bà nhắc nhở. Cũng đúng thôi, ở nơi này đứa trẻ nào lớn hơn 10 tuổi đều gọi bằng tên thật của mình, dần sẽ quên đi cái tên thuở nhỏ, đối với bọn họ cái tên chính là chí hướng cuộc sống, thế nên không thể gọi bừa.
- Nhưng con thích gọi là Tiểu Bạch ca. - Cô bé nói ra điều mình thích hơn.
- Tiểu Kim thích thì cứ gọi là như vậy cũng được, gọi là Cửu ca cũng được. Thôi ta đi nhé, ở nhà nhớ vâng lời cha mẹ đó nghe chưa! - Lam Vũ vỗ đầu cô bé, mỉm cười. Đối với gia đình này tuy ngoài mặt Lam Vũ rất hòa thuận nhưng trong lòng thì vẫn chưa thể, không phải là do anh cố chấp hay thiếu tình người mà anh không thể nào tự nhiên được, một vấn đề khó hiểu. Thế nhưng đối với cô em gái bé nhỏ này cũng rất thương.
- Dạ, Cửu ca!
- Haha.... - Cả nhà cười.
Thế là Lam Vũ lên đường đi...học. Trên đường đi thì Đại Ngưu lại nhắc thêm 1 lần nữa một ít kiến thức và kinh nghiệm khi đi xa, còn Lam Vũ...đầu vẫn gật nhưng mà trong lòng thì nghĩ về đi học...là học cái gì? Lại như cấp 1,2,3 sao? Hai người một lớn một nhỏ đi trên con đường mòn, mỗi người có mang theo một chút thức ăn và quần áo. Trên đường mòn cũng có không ít người đi, tầm cũng phải chục người, thế nhưng lại rất yên tĩnh, không ai nói điều gì quá to để người khác chú ý cả. Bỗng dưng *bịch* một tiếng, nghe như tiếng té...
Mọi người cùng liếc qua một cái, thì ra là một cô bé tầm 10 tuổi, thấy thế thì mọi người cũng khôn quan tâm nữa, tiếp tục làm việc của mình, con nít thì chạy lung tung té là bình thường. Riêng Lam Vũ thì chần chừ một lúc, nhận ra hình cơ thể cô bé hơi thiếu sức sống, chắc là do đói quá. Lam Vũ tiến tới đỡ cô bé dậy, cảm giác linh hồn của Lam Vũ hiện tại đang có chút xúc động lạ:
- Này..này, cô n...cô.. có sao không? - Lam Vũ có chút ngập ngừng, vì không biết xưng hô thế nào. Trước giờ trong làng chỉ chơi với mấy đứa hàng xóm nên không biết xưng hô một cô gái đồng tuổi như thế nào, gọi cô nương thì thì có chút không hợp lý, người ta còn nhỏ mà.
Cô bé kia từ từ mới bớt choáng, có lẽ chạy đường xa mà thiếu ăn nên mới không có sức như vậy, cô nàng ngước mặt lên nhìn Lam Vũ một cái rồi nhỏ giọng như thế cũng không còn bao nhiêu sức:
- Cảm ơn cô! Ta..có thể cho ta xin chút đồ ăn không?
Bỗng dưng Lam Vũ té bật ngữa nằm lăn đùng ra đất. Thầm hô to:"Ngất".
- A, ngươi làm sao thế! - Cô nàng thấy lạ thì liền hỏi có vẻ rất quan tâm.
Còn Đại Ngưu đứng ở bên cạnh thì ôm bụng cười to:
- Hahahaha...hahahaha.. chết ta mất! Buồn cười quá, hahaha.
Lam Vũ mới từ từ phủi bụi đứng dậy mặt đầy ý vị:
- Ta..ta là nam nhi! Cô đừng hiểu.. hiểu lầm. - Ai đời sống biết bao nhiêu năm rồi mà bị nhận nhầm thành con gái chưa chứ hả?
- Hả! Ngươi...là nam nhi? Sao ta không thấy giống chỗ nào. - Ngạc nhiên, tuy là nói rất lưu loát nhưng mà mặt mày cô bé càng tái nhợt hơn.
- Thôi cô ăn đi đã, rồi nói tiếp. - Lấy tay nãi đựng thức ăn của mình đưa cả cho cô bé, vì khi giây phút anh nhìn thấy mặt cô bé thì anh đã thấy quen, hình như gặp ở đâu rồi đấy mà tạm thời chưa nhớ ra mình đã gặp cô bé nào mà 10 tuổi có khuôn mặt giống thế này.
Cô bé kia cầm lấy chút lương khô kia ăn ngấu nghiến, có lẽ cũng phải mấy ngày rồi cô bé chưa được ăn, Lam Vũ cũng cảm thấy khó hiểu. Nhìn bộ đồ cô bé mặc thì chắc chắn là con nhà giàu, nhưng con nhà giàu nào lại chạy lang thang một mình, mà còn để đói nữa, đôi chân đã phồng rộp ửng đỏ của cô bé chứng tỏ cô đã chạy rất lâu, lẽ nào có ai đuổi à? Ăn rất..nhanh a.
Chừng 1 lúc sau là cô bé đã ăn sạch cả tay nải chưa lương khô...để lại cho Lam Vũ một chút khó tin, thức ăn đó là để cho 2 người bọn anh ăn cả ngày, lẽ nào con gái ở nơi đây ăn được nhiều như vậy sao? Ăn xong một hơi, cô bé xoa bụng một cái rồi cười rất hồn nhiên:
- Mỹ nữ thiếu nhi, cảm ơn ngươi cho ta ăn. Giờ ta phải về nhà thăm cha mẹ gấp, tạm biệt ngươi, tương lai có duyên gặp lại, ân tình một bữa ăn này ngày đó ta sẽ trả lại gấp bội cho ngươi, hì hì. - Thật không thể tin được rằng một cô bé vừa mới ăn no xong xoa bụng một cái lại chạy đi ngay.
- Này, khoan đã? Tại sao lại gọi ta là.... - Chưa kịp hỏi thì con bé đã chạy luôn không thèm quay đầu lại. Thầm nghĩ lạ thật, sao lại hiểu lầm mình là con gái chứ, bộ giống lắm à? Mỹ nữ thiếu niên là cái khái niệm gì? Đùa nhau à? Nghĩ ra một đống thắc mắc kia thì cô bé cũng mất dạng rồi. Quay ra nhìn Đại Ngưu vẫn còn cười không khép miệng được thì Lam Vũ mới hỏi:
- Sao cô bé kia lại hiểu lầm con là nữ nhi?
- Haha, trước ở với con từ nhỏ ta đương nhiên biết con là một nam nhi chân chính nên ta cũng không thấy điều gì lạ, mãi tới hôm nay tiểu cô nương kia nói ta mới để ý thấy con thật là giống một tiểu nữ hài, hahaha.
Lam Vũ nhăn mặt, lần này đúng là mất mặt nghe, đường đường là một đại nam nhân tài năng thông thiên mà bị người ta coi thành một tiểu cô nương là thế nào? Thấy biểu cảm của Lam Vũ, Đại Ngưu cười ha hả:
- Con xem lại mình đi, mái tóc dài mượt mà, da trắng nõn nà, khuôn mặt lại có chút tinh xảo, giọng nói lại có chút nhẹ nhàng. Ta nói nếu con mà lớn tầm 16, 17 chắc người cha này cũng phải mê mẩn.
- Cái What the f***? - Nhịn không được chửi tục một câu.
- Con mới nói cái gì? - Ông không hiểu đứa con nuôi của mình đang nói gì. Tất nhiên sao ông ta biết tiếng anh được, hahaha.
- Không thể nào! Ta..ta làm sao mà giống con gái được. - Vốn là từ FA tiến hóa thành nên Lam Vũ từ ngày xưa đến bây giờ trừ lúc đi chơi với Mỹ Hương thì chưa bao giờ tự mình soi gương cả, thế nên cũng không biết mình lớn lên như thế nào, nhưng mà nhớ lại hình ảnh của Hư Không chủ thì cũng đoán được phần nào. Thôi rồi, có lẽ mình vì gã linh hồn của gã Hư Không chủ kia nên mới dần biến đổi như thế, có lẽ nên đẩy nhanh tu luyện Vạn Mộc Thiên Xuân để trở về bình thường thôi. Ngày xưa mình ở Trái Đất cũng chưa có biến thái như vậy a, đẹp thì ai chả thích mà đẹp như con gái thì cũng hơi quá đáng.
- Rất giống đó, hahaha. Về sau kiếm cái mặt nạ đeo là vừa, không khéo mấy thiếu gia công tử thấy con lại không nhịn được đè ra thì ta sẽ cười chết con mất, hahaha.
Ngơ cái mặt ra, đúng, nếu nó xảy ra chắc bọn thiếu gia công tử kia hồn liền rời khỏi xác mất. Lúc đó mình không chắc kiềm chế được bản thân đâu, một khi đã lún vào đó thì thật khó cho mình trở lại yên bình như ngày hôm nay. Lam Vũ cũng tự biết là mình không thể nào yên bình cả cuộc đời, mình còn phải đi tìm Mỹ Hương, mình không thể nào thiếu tranh đấu được, được tranh đấu, được đứng trên tất cả mọi người chính là khát vọng của mình, nhưng Lam Vũ sẽ cố gắng giữ một chút yên bình khó có được này trước năm "18 tuổi".
- Dạ, chúng ta đi thôi, trễ giờ rồi. - Vấn đề này cứ tính sau, về sau phải buộc tóc lên lại cho giống nam nhi một chút.
Vừa nói đi một cái thì tự dưng đâu ra có một đám người lớn cưỡi ngựa cầm kiếm hùng hổ lao tới, Đại Ngưu thấy vậy liền sợ hãi kéo Lam Vũ nép vào lề. Sau đó bọn họ dừng trước mặt Lam Vũ hô quát:
- Vừa rồi các ngươi có thấy một tên lùn mang bộ đồ màu đen chạy ngang qua đây không? - Một tên chỉ kiếm vào mặt 2 người họ.
Đại Ngưu thấy bọn người trong giang hồ thì sợ hết lớn, định trả lời theo sự thật là không thấy thì Lam Vũ lại nói trước:
- Chúng ta lúc nãy thấy có một đứa nhỏ mặc đồ đen chạy về hướng bên kia, ta thấy thật lạ, hắn lại có thể chạy nhanh hơn cả cha ta nên có gọi hắn lại chơi, chỉ ta một chút mà hắn không chịu quay lại chơi với ta, hức. - Lam Vũ biểu cảm rất là ủy khuất, tí nữa có nước mắt trào ra, chỉ qua hướng bên phải mình.
Bọn họ liền cảm thấy một trân xấu hổ nhẹ, không ngờ mình đường đường lại một đại hiệp chốn giang hồ mà lại có ngày chĩa kiếm vào một tiểu cô nương đáng yêu như vậy, đã vậy còn dọa con người ta suýt khóc. Bọn họ liền không còn mặt mũi nào hỏi nữa, biết đường cái tên tặc nhân kia chạy là tốt rồi, thế là bọn họ quất ngựa chạy theo hướng Lam Vũ chỉ, mà không hỏi thêm điều gì nữa. Thấy vậy Đại Ngưu há hốc mồm, con trai mình hôm nay bị gì thế, nói nó giống nữ nhi thì nó làm nữ nhi thật à? Đang định hỏi gì thì Lam Vũ lại ngắt:
- Đi thôi, mình trễ rồi! - Vừa rồi nghe đám người kia hỏi, cộng thêm những gì đã gặp qua trước đây, Lam Vũ có thể khẳng định được về một người rồi, thì ra là vậy, hèn gì lúc trước mình cứ thấy là lạ, bảo sao lại xuất sắc như thế, hôm nay mình coi như là trả một món nợ, haizz.
Lam Vũ chạy đi trước, vấn đề này liền quan tới những thứ khác, Đại Ngưu không cần phải biết a. Thật ra Đại Ngưu cũng không có suy nghĩ nhiều như Lam Vũ, ông thấy con mình có chút khác lạ, nhưng không để trong lòng. Cuối cùng cũng tới thị trấn, do đồ ăn đã bị tiểu cô nương nọ ăn hết nên 2 cha con liền vào quán ăn mà gọi... Sau đó tìm chỗ nghỉ ngơi chờ vài ngày sau văn quán khai giảng thì đăng ký cho Lam Vũ đi học. Vừa đến văn quán thì phải xếp hàng, đăng ký:
- Hôm nay là ngày khai giảng của Nhân Nghĩa văn quán chúng ta, khi các ngươi đạt 10 tuổi thì các ngươi có quyền đăng ký vào học: Cầm, kỳ, thi, họa, văn thư sử sách. Chỉ cần các ngươi chăm chỉ, chúng ta đảm bảo rằng các ngươi sẽ thành tài, sẽ được trọng dụng ở các ngôi thành lớn hoặc có cơ hội trở thành một tài tử(tài nữ) vang danh thiên hạ. Nhân Nghĩa văn quán chúng ta có những kiến thức từ căn bản cho tới....(quảng cáo thôi, bỏ qua nhé)..... Xin đa tạ các vị đã nghe, còn bây giờ ai đăng ký vào văn quán thì đi về phía bên trái qua Tân Sinh Đường, còn học đồ cũ thì qua phía bên phải để phân công lớp học, xin hết. - Nói một tràng dài rồi thì cha "MC" cũng ngưng.
Đại Ngưu vỗ vai Lam Vũ:
- Đi, theo ta qua Tân Sinh Đường ghi danh.
Lam Vũ Gật đầu đi theo, người tới Tân Sinh Đường cũng rất đông, cũng phải hơn cả trăm người bao gồm cả học sinh và phụ huynh, trên đường đi gặp rất nhiều loại người, từ những đứa trẻ nhà nghèo ăn mặc khá rách rưới cho tới nhà giàu ăn mặc sang trọng, đa số đều không ngoại lệ ngước nhìn Lam Vũ một cái, có nhiều người còn nhìn chằm chằm, đương nhiên là vì Lam Vũ có một mái tóc quá nổi đi, nói bạc thì không phải, hoàn toàn là trắng tinh, tóm lại với cái nhìn như một "tiểu mỹ nhân" khiến cho mọi người dành thêm chút thời gian nữa. Với ngoại hình hiện tại mọi người hiểu lầm cũng là điều dễ hiểu, bởi vì con gái với con trai ở tầm tuổi này cũng không có quá nhiều khác biệt, cơ thể chưa phát triển hoàn chỉnh nên mọi người mới hiểu lầm, nhưng mà đa số vẫn là do cái tướng lớn lên quá "biến thái", Lam Vũ cũng xấu hổ hẳn ra mặt, làm mặt anh có chút đỏ. Thầm than:
- Giờ thì anh đã hiểu cảm giác của em rồi, Mỹ Hương à! Chắc vài năm nữa lớn lên sẽ giống ngày xưa thôi. - Hèn gì ngày trước cứ gặp mình là hay đỏ mặt, dễ xấu hổ, nhất định là do cái môi trường này nuôi lớn lên.
Cuối cùng cũng đăng ký thành công, sau đó thì Đại Ngưu cũng dẫn Lam Vũ về chỗ trọ mới thuê ăn uống ngủ nghỉ.v.v. Hôm sau, ông dẫn Lam Vũ đi đăng ký thủ tục nội trú, nhà ông không phải giàu, không quá nghèo nhưng mà đủ ăn, làm gì có tiền mà mua nhà trên này cho Lam Vũ. Gã quản sự nội trú hỏi Lam Vũ về thông tin cá nhân để cho phòng phù hợp:
- Tên?
- Hạ Cửu Vĩ. - Lam Vũ đáp.
- Tuổi?
- 10.
- Giới?
- Nam.
- Hả? Ngươi mà là nam á?
- Đúng vậy! Ngài có vấn đề gì sao? - hỏi.
- À, kh..không! Chỉ có chút bất ngờ thôi. - Trong đầu hắn thầm mắng Lam Vũ 18 lần, ngươi là tiểu nam hài mà sao hình dáng giống một tiểu cô nương như vậy? Ngươi nói ta không có vấn đề mới lạ, nếu không phải thấy ngươi ăn mặc có chút tầm thường thì ta đã nghĩ ngay tới trường hợp tiểu thư bướng bỉnh nhà giàu có cố tình sang đây làm khó dễ ta.
- Vậy là xong rồi hả?
- Còn nữa, nhà ở đâu?
Cái này thì Lam Vũ cứng họng, thật sự sống 10 năm ở ngôi làng đó rồi nhưng chỉ biết nó là cái làng chứ không biết đó là làng gì! Đại Ngưu thấy thế liền trả lời thay:
- Chúng tôi ở làng Vũ Đại.
- Thì ra là làng Vũ Đại cách đây 100km hả? Rồi xong, các ngươi có thể về, ngày mai tới đây lấy thẻ phòng nội trú.
Đại Ngưu nghe thế liền đa tạ rồi dắt theo Lam Vũ đang thất thần kia, đúng vậy, đang thất thần. Giờ anh mới biết cái làng mình sống hồi đó giờ tên là Vũ Đại. WTF Vũ Đại? Không thể nào? Để tí nữa về hỏi cha nuôi xem làng này có Chí Phèo, Bá Kiến, Thị Nở không?....
Sáng hôm sau Lam Vũ theo Đại Ngưu vào lấy thẻ phòng, rồi Đại Ngưu tiễn anh vào tới tận phòng, sau đó liền về, dù sao cũng xa nhà gần cả tuần rồi, không thể để lão Tam lo lắng cho gia đình mình mãi được. Đại Ngưu vừa đi thì Lam Vũ mang theo 1 tay nãi chứa 2 bộ quần áo đi vào căn phòng được giao, Lam Vũ vừa vào thì bắt gặp ngay ánh mắt có chút ngại ngùng cũng phấn khích của bọn cùng phòng. Biết ngay mà.........
Một nhóc vừa mới xếp chăn xong liền lại hỏi:
- Tiểu muội, nàng tới tìm ai? - Hắn vừa lao lên hỏi trước thì cảm thấy đắc ý lắm.
Mấy nhóc kia chậm hơn thì thầm mắng mình ngu, không lanh lợi dành được cơ hội này. Lam Vũ thì càng cảm thấy có chút buồn cười cùng bất đắc dĩ, lại cũng không muốn giao tiếp với bọn này làm gì, không bọn nó lại bảo mình gay. Chỉ thầm hô:"tụi mày chờ đấy, đợi anh lớn lên anh hốt hết gái của tụi mày", rồi đưa cái thẻ phòng lên cho tụi nó coi, quăng đồ lên giường mình... Vẫn thấy bọn hắn ngơ ngác thì Lam Vũ chốt luôn:
- Ta là nam nhi! Tránh xa ra một chút.
================================
Có lẽ chương nay đã giải mã một số câu hỏi của quý vị, khà khà.