Nhân lúc Cát Tiểu Thiên chiên cơm, Diêu Diệu đi tắm rửa sạch sẽ trước, thay quần áo ở nhà, sau đó vận quai hàm ăn hết hai bát cơm lớn.
Bản thân Cát Tiểu Thiên thì không muốn ăn gì, hiện tại một chút vận động tiêu hao hắn cũng không có, đã sớm quên mất cảm giác đói bụng là như thế nào rồi. Nhưng nhìn Diêu Diệu ăn ngon như vậy, bất tri bất giác cũng ăn hơn nửa bát.
“No rồi?” Thấy Cát Tiểu Thiên đặt đũa xuống, Diêu Diệu nhíu mày, không thấy ngon miệng thì y cũng hiểu được, nhưng hai ngày nay Tiểu Thiên Nhi thực sự ăn quá ít.
“No rồi, nếu em ăn một mình chắc cũng chỉ có thể nuốt được hai đũa thôi.” Cát Tiểu Thiên tự mình thấy rất hài lòng, quả thực đã vượt mức hoàn thành nhiệm vụ rồi. “Cứ để em tập nấu ăn một chút đi, sau này chúng ta cũng không cần ăn ở ngoài nữa.” Cát Tiểu Thiên cảm thấy đây là một ý nghĩ phi thường tràn đầy tính tích cực.
“Vậy anh nói với lão Phùng một tiếng bảo cậu ta đến dạy em nhé?” Diêu Diệu có tính toán của chính mình, nếu như Phùng Gia Bình có thể tới đây giúp việc này, ít nhất mỗi ngày Cát Tiểu Thiên cũng có thể ăn có dinh dưỡng hơn một chút, được chừng nào hay chừng đấy.
Đề nghị của Diêu Diệu Cát Tiểu Thiên đương nhiên không thể đáp ứng, thế nhưng lúc này lúc kia thỉnh giáo Phùng Gia Bình vẫn là không thể tránh khỏi, thường xuyên qua lại, chẳng cần Diêu Diệu đề cập đến, Lê Việt cũng đã mang người tới nhà, hắn nói dạy học qua điện thoại quá vất vả.
Với tính cách của Cát Tiểu Thiên thì tất nhiên không muốn gây thêm phiền phức cho người khác, nhưng miệng lưỡi Lê Việt nằm ở trình độ nào chứ, “Tiểu Thiên Nhi, cậu có biết đã bao lâu lão Phùng không cố gắng nấu cơm ở nhà rồi không? Cậu đây là đang cho ảnh một cơ hội trở về với gia đình đấy!”
“Em đừng có vô lý thế, là ai hồi trước soi gương thấy mình mập xong nghiêm cấm anh xuống bếp hả?” Tuy Phùng Gia Bình đang chặt xương heo trong bếp, hắn vẫn tai nghe tám phương.
“Anh cứ chăm chỉ làm việc đi, đừng có ba lòng hai dạ, nhỡ hỏng ra đấy thì nhận làm sư phụ của Tiểu Thiên Nhi có thấy xấu hổ không?” Dù sao Lê Việt cũng luôn vô lý.
“Đừng chỉ nói mỗi anh, em nhặt rau hẹ xong chưa?”
Trưa nay định làm bánh nhồi nướng, sau lão Phùng lại làm thêm cả cháo xương heo cho Tiểu Thiên Nhi.
Cát Tiểu Thiên cảm thấy cách ở chung của Lê Việt và Phùng Gia Bình cực kỳ tốt, nhưng khi đặt lên người hắn và Diêu Diệu thì lại như thiếu một cái gì đó.
Nghĩ, tay cũng dừng, Lê Việt liếc mắt nhìn, đoạt đi một cây rau hẹ nửa ngày cũng chưa nhặt xong từ trong tay hắn, “Cậu qua bếp quan sát đi, chỗ này để tôi.”
Đi vào nhà bếp, Phùng Gia Bình đang bắt đầu cho nước vào nhào bột, nồi cháo xương heo thì được đặt trên bếp đun nhỏ lửa không cần quan tâm tới, buổi dạy thực hành hôm nay có thể chính thức bắt đầu rồi.
Cát Tiểu Thiên là người thực dụng, vì vậy học làm cơm hắn cũng học đến thiết thực vô cùng, còn hôm nay tại sao lại là bánh nhồi, bởi vì hôm qua Diêu Diệu nói y muốn ăn.
Làm bánh nhồi, thì nhào bột là một công đoạn quan trọng, Phùng Gia Bình căn cứ theo kinh nghiệm của mình xử lý chỗ bột mì, tuy rằng có màu đen đen nhưng hương vị rất ngon và tốt cho sức khỏe.
Loại bột này cũng không phải làm gì nhiều, vừa đủ để nướng bánh nhồi.
Nhưng đối với Cát Tiểu Thiên mà nói, lần đầu tiên nhào bột, tuy rằng Phùng Gia Bình cứ làm một bước là hắn lại học theo một bước, nhưng bột nhào của hai bên trông lại chẳng có gì giống nhau.
“Của tôi còn dùng được không?”
“Được, chỉ là cậu nhào chưa kỹ thôi.” Phùng Gia Bình nói rồi nhào thêm hai lần, bột nhào hai bên liền biến thành sinh đôi.
Cát Tiểu Thiên nảy sinh hoài nghi đối với đôi tay của mình.
May mắn thay, những bước sau đó đều tương đối thuận lợi, đặc biệt là khi bọc bánh và nướng bánh, Tiểu Thiên Nhi xử lý cũng không tệ, Phùng Gia Bình đắc ý lắm, nói thẳng: “Đúng là danh sư xuất cao đồ mà!”
Bởi vì là thành quả lao động của chính mình, cho nên lượng cơm Tiểu Thiên Nhi ăn vào bữa trưa hôm nay rõ ràng được cải thiện, một bát cháo cùng hai chiếc bánh nhồi, đấy là vì không dám dày vò dạ dày, chứ không còn có thể ăn thêm một bát cháo nữa.
Ba người ăn cơm xong, sau khi Lê Việt giúp dọn dẹp nhà bếp thì cùng Phùng Gia Bình rút lui, hôm nay là thứ sáu, quán bar phải mở cửa sớm mấy tiếng, hai người họ phải trở lại trông.
Dạo này Cát Tiểu Thiên hồi phục cũng không tồi, tuy rằng không dám làm gì nặng, nhưng cũng không đến nỗi chỉ di chuyển cơ thể một chút là đã thấy đau, cho nên sau khi ngủ trưa được nửa giờ, Tiểu Thiên Nhi đi ra ngồi ngoài ban công.
Buổi chiều Diêu Diệu không gọi điện thoại về, Cát Tiểu Thiên đoán chừng y sẽ về sớm, nhưng hắn lại không ngờ rằng, Diêu Diệu không thấy về, mà Tiếu Tiếu lại đến, hơn nữa còn dẫn theo một ông lão lạ mặt.
Cát Tiểu Thiên đoán, vị này chỉ sợ là ba Diêu Diệu ông nội của Tiếu Tiếu.
Diêu Ức Khải vừa vào cửa đã muốn ôm Cát Tiểu Thiên, bị ba Diêu (tác giả nhầm là ‘ba Cát’) kéo lại, “Xương sườn chú đang bị thương con đừng có lộn xộn!” Năm đó ông cụ chiến đấu trong quân đội, biết rõ gãy xương sườn rất khó lành.
Diêu Ức Khải lập tức thu tay về đặt sát vào li quần làm tư thế đứng nghiêm trong quân đội, “Anh Tiểu Thiên Nhi, anh không sao chứ?”
“Không sao, chỉ là vẫn không thể đi chơi bóng với em được.” Cát Tiểu Thiên đưa hai người vào nhà, ba Diêu thoạt nhìn khiến người ta có cảm giác rất ngột ngạt, nhưng Cát Tiểu Thiên lại bất ngờ cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái.
Nhắc tới chơi bóng, sắc mặt Diêu Ức Khải khó coi lắm, nó biết đang đề cập đến chính là lời hứa với hắn khi chơi bóng xong lần đó, trong lòng vẫn luôn khó chịu vô cùng, nếu không phải trước đó chơi bóng với mình quá mệt mỏi, thì đã không ảnh hưởng tới phản ứng khi lái xe rồi.