“Lão đại.” Trong xe an tĩnh một hồi, Cát Tiểu Thiên đột nhiên vô cùng trực tiếp hỏi một câu: “Sao anh lại coi trọng em?”
Diêu Diệu đánh đèn chuyển hướng sang bên đường rồi dừng xe lại: “Tiểu Thiên Nhi, anh cảm thấy trong lòng em đang có chuyện.”
Trong lòng Cát Tiểu Thiên quả thật có chuyện, nhưng những chuyện này vẫn chưa tới lúc có thể nói cho Diêu Diệu biết, lại nói lời kia của mình cũng không phải là do bực bội điều gì mà thành, “Em thì có thể có chuyện gì chứ, không phải anh nên trả lời vấn đề em hỏi trước à?”
Diêu Diệu không truy hỏi nữa, tuy nhiên cũng không mở miệng trả lời.
Cát Tiểu Thiên nở nụ cười, mang theo chút tự giễu: “Để em đoán, là bởi vì em không giống những người xung quanh luôn theo đuổi anh đúng không?”
Diêu Diệu thở dài, cởi dây an toàn quay người nhìn Cát Tiểu Thiên, sao đang yên đang lành trong lòng cậu ấy lại nổi lên chuyện gì không thoải mái chứ? Không thoải mái hơn nữa chính là đến giờ mình vẫn chưa có quyền được biết nguyên nhân khiến cậu ấy không thoải mái.
Một tay Diêu Diệu đặt lên tay Cát Tiểu Thiên, “Có phải em thấy anh vô lý lắm không?”
Cát Tiểu Thiên muốn lắc đầu lại bị Diêu Diệu ngăn lại.
“Ừ, đúng là ban đầu anh đối với em có hứng thú là vì cái bộ dạng hận không thể trốn xa anh tám trượng đó của em, nhưng điều khiến anh chú ý tới em nhất khi đó lại là vì đôi lễ vật mà em tặng Lê Việt.”
Diêu Diệu nghiêm túc mà giải thích như vậy, Cát Tiểu Thiên biết mình không nên cười, nhưng hắn lại không nhịn nổi, “Sao anh phải giải thích nhiều thế?”
“Đừng có cười, nghiêm túc một chút đi!” Diêu Diệu làm bộ banh mặt, “Đây là vấn đề có trình tự trước sau.”
“Ồ.” Cát Tiểu Thiên mím môi ngước mắt nhìn Diêu Diệu.
Diêu Diệu nặn nặn mặt Cát Tiểu Thiên: “Ồ cái gì một chút thành ý cũng không có!”
“Làm sao mới coi như là có thành ý?”
Diêu Diệu chỉ chỉ mặt mình.
Cát Tiểu Thiên một mặt lão đại em hiểu rồi, đưa tay ra nắm chặt lấy.
“Ai, em cứ bắt nạt anh đi.” Diêu Diệu một lần nữa khởi động xe, như báo cáo mà đếm một, hai, ba, bốn, năm trong đầu, trông Tiểu Thiên Nhi như vậy hẳn là đã quên mất chuyện kia rồi.
Quen cửa quen nẻo, xe lái đến đầu ngõ nhà Cát Tiểu Thiên, Cát Tiểu Thiên vừa chuẩn bị xuống xe thì bị Diêu Diệu ngăn lại: “Tiểu Thiên Nhi, đừng nghe mấy cái chòm sao kia phân tích vớ vẩn.”
Cát Tiểu Thiên suy nghĩ một lúc mới phản ứng được ý tứ trong lời này, “Hừm, anh không phải là đào hoa, chỉ là tên câu nhân thôi.” Nói xong thì lập tức chạy đi, còn vừa chạy vừa một bên vẫy vẫy tay tạm biệt Diêu Diệu.
“Tiểu tử thối!” Diêu Diệu nói thầm một câu, nếu không phải ngõ nhà Cát Tiểu Thiên thực sự không thể đi xe vào, y đã đuổi theo luôn rồi.
Một đường chạy về nhà, Cát Tiểu Thiên cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì, đi một vòng trong phòng xong mới vỗ ót một cái, để quên xe đạp ở công ty rồi!
Cùng lúc đó, Diêu Diệu đang lái xe qua một cửa hàng dân tự giúp mình thuê xe đạp cũng phát hiện ra vấn đề này.
Cuối tuần không có việc gì khác phải làm, vì vậy Cát Tiểu Thiên cũng không gấp lắm, ngày mai đến công ty lấy xe trước rồi đến chỗ ba mẹ là được.
Nhưng Diêu Diệu thì cho rằng, thời gian cũng chưa muộn lắm, trực tiếp quay ngược đầu xe chạy vội về phía công ty.
Hơn nửa canh giờ sau, Diêu Diệu đạp xe đạp của Cát Tiểu Thiên vào sân nhà hắn. Tuy rằng đèn trong phòng Cát Tiểu Thiên vẫn còn sáng, nhưng rèm cửa sổ đều đã được thả xuống, dù sao cũng là nhà trệt, buổi tối không có rèm cửa sổ thì đâu có khác gì triển lãm miễn phí chứ.
Diêu Diệu rón rén thả xe đạp xuống, chỉ lo bây giờ chẳng may có cửa nhà nào mở ra, chắc chắn sẽ tưởng y là thằng ăn trộm xe đạp mất.
Tuy rằng không bị người ta nhìn thấy, nhưng thời điểm Diêu tổng đang cao thượng mà làm việc tốt không lưu danh thả xe ra, chân chống không giẫm chắc chắn, y vừa chân trước ra sân, chân sau xe đã loảng xoảng một tiếng đổ xuống đất.
Cát Tiểu Thiên ở trong phòng nghe thấy động tĩnh, rất cảnh giác tiến đến phía trước cửa sổ, từ khe hở trên rèm cửa nhìn ra bên ngoài, sợ là có kẻ trộm đi vào trong sân, nhưng vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy xe đạp của mình.
Sửng sốt mấy giây xong, với lấy khóa phòng chạy ra ngoài, nhưng căn bản không để tâm tới việc khóa cửa lại.
Một đường vọt tới đầu ngõ, xe của Diêu Diệu đang ở đây.
Lúc lùi xe ra nhìn thấy Cát Tiểu Thiên từ trong gương chiếu hậu Diêu Diệu vốn đã cảm thấy thật không tiện, sao lại bị phát hiện nhanh như vậy chứ?
Nhưng Cát Tiểu Thiên vẫn cứ vọt tới trước mặt, liều mạng chặn ở sau đuôi xe, Diêu Diệu cuống lên, dù gì cũng là xe hơi, tốc độ có chậm đi nữa thì cũng không thể không biết nặng nhẹ như thế chứ!
Đạp lên phanh xe xong, Diêu Diệu khí thế hùng hổ mở cửa xuống xe: “Em làm cái gì đấy? Nhỡ bị đụng thì sao?”
Nhưng vừa đến trước mặt người kia thì trợn tròn mắt, Cát Tiểu Thiên cắn môi, vành mắt hồng hồng, nhìn y chằm chằm.
“Làm sao thế?”
Cát Tiểu Thiên hít hít mũi: “Cũng không phải mùng 5 tháng 3, học đâu ra cái kiểu làm việc tốt không lưu danh thế hả?”
“Chỉ là lúc lên xe nhớ ra xe của em vẫn còn ở công ty, sợ hai ngày nay em phải dùng, dù sao thì anh lái xe nên cũng không phiền lắm.” Diêu Diệu cảm thấy năng lực biểu đạt ngôn ngữ của mình sao có chút mất mất sự uyển chuyển.
“Hôm nay anh không về nhà không sao chứ?” Cát Tiểu Thiên duỗi tay ra nắm chặt tay Diêu Diệu.
“Anh ở có một mình thôi, có…” Mới nói được phân nửa, Diêu Diệu mới phản ứng được, trực tiếp nắm lại tay Cát Tiểu Thiên, sau đó dùng sức lắc đầu.
Cát Tiểu Thiên rút tay về, “Vậy anh tìm chỗ đỗ xe đi.” Nói xong quay đầu bước nhanh trở về.
Diêu Diệu ngồi vào trong xe nhắm mắt lại một lúc, hiện tại y đang rất hưng phấn.