Đêm
Đêm khuya
Giơ tay không nhìn thấy năm ngón
Đêm như vậy, từ cổ tới nay có hai loại công dụng, một để giết người, hai để H
Nhưng giết người là phạm pháp, hơn nữa, không cẩn thận sẽ giết chính mình.
Nhưng, H thì ổn, lại không phạm pháp, hơn nữa, trong tình hình thông thường sẽ không H đến bản thân.
Trong căn phòng tĩnh mịch tối đen, chỉ nghe thấy thở dốc và lời đối thoại của đôi nam nữ.
"Thảo Nhĩ."
"Dạ."
"Bở tay ra."
"Không... em sợ."
"Nếu em không bỏ ra, anh sẽ không thể tiếp tục."
"Nhưng, Hôn Hiểu, em ... thực sự rất sợ."
"Yên tâm, anh sẽ chịu trách nhiệm."
"Thật không? Anh sẽ chịu trách nhiệm?"
"Thật, vì vậy, bỏ tay ra."
"......"
"Đúng, chính thế, bỏ ra từ từ, đừng căng thẳng."
"Hôn Hiểu, đừng! Không phải chỗ đó! Đừng chạm chỗ đó!"
"Thảo Nhĩ, tin anh, nên chạm chỗ nào, trời sinh đàn ông sẽ biết."
"......"
"Hôn Hiểu, anh... anh được chưa. Nhanh lên, em ... em khó chịu quá!"
"Đừng động đậy! Anh xong ngay lập tức! Đừng động đậy!"
"Em ... em thực sự không chịu nổi rồi ...a...."
"Chịu đựng chút, kết thúc ngay đây."
"Không được, cứu mạng, em không xong rồi!"
"Đừng động đậy!... phù, xong rồi!"
Lời nói vừa thốt ra, đèn nhà vệ sinh sáng, Chúc Thảo Nhĩ vội vàng đẩy Hôn Hiểu ra.
Sau đó, chạy ra ngoài, thấp giọng oán trách: "Để anh sửa đèn, tốn bao thời gian, suýt chút ngột chết em rồi."
"Anh có cách không?" Hôn Hiểu liếc mắt cô một cái: "Em cứ khư khư cái đèn, bảo bỏ tay ra, lại không nghe, anh làm thế nào được"
"Đây là đèn cổ, rất đắt, em sợ anh làm hỏng."
"Nói từ sớm, anh sẽ chịu trách nhiệm —- làm hỏng thì mua cho em cái khác làđược. Còn phải nhớ, đàn ông trời sinh đã biết làm thế nào sửa thiết bịđiện, không cần em đứng bên khoa chân múa tay, nói anh biết nên chạm chỗ nào, không nên chạm chỗ nào... được rồi, anh đói bụng, nhanh đi vào bếp làm bát mỳ."
"Ăn, ăn, ăn, cả ngày chỉ biết ăn, mập chết anh đi!"
"Yên tâm, anh ăn nhiều hơn nữa cũng gầy hơn em."
"Trang Hôn Hiểu, anh nói gì?"
"Sao, không phục, có bản lãnh thì bây giờ cởi hết quần áo, anh và em so xem."
"......"
Đêm khuya H hoàn mỹ hạ màn.