"Chẳng phải em nói tuyệt đối không đến à?"
Một tiếng sau, khi tôi ôm gối đứng trước cửa nhà Hôn Hiểu, anh đã hỏi như vậy.
"Chuột chạy ra phòng khách," Tôi nói khẽ một câu, thẹn thùng nhìn nụ cười hài hước của anh.
Cũng không biết con chuột đó có phải thành tinh rồi không, lại có thể vượtqua được bẫy, chạy tản bộ ở phòng khách, xém chút dọa tôi chết, mặc kệcái gì lễ nghĩa liêm sỉ, vội vàng trốn sang nhà Hôn Hiểu.
Đâytuyệt đối là hành động thất sách, vì từ đó, quyền kiểm soát nằm trongtay Hôn Hiểu, anh bắt đầu trắng trợn khiêu chiến giới hạn kiên nhẫn củatôi.
Đầu tiên, áo ngủ càng ngày càng ít, nếu không phải tôi phản đối mạnh mẽ, chắc anh ấy cũng cởi nốt cả quần lót 4 góc.
Ngoài ra, anh ấy còn nói công khai rằng ngủ trần có lợi cho sức khỏe, khuyếnkhích tôi cũng làm theo, thậm chí còn xuất hiện tình trạng động thủ,cũng may mà móng tay tôi có lực uy hiếp, nếu không, chút trong sạch duynhất còn lại cũng không bảo đảm được.
Hơn nữa, anh ấy còn ôm chặt tôi khi ngủ, tay ôm eo, chân kẹp chân tôi, khiến tôi không thể cử động, quả là chịu cực hình.
Nhưng, tôi như cá nằm trên thớt, còn cách nào, lẽ nào lại muốn về nhà ở cùng con chuột béo đó?
Nói con chuột xuất quỷ nhập thần, ban ngày chết cũng không xuất hiện, buổitối đợi tôi ngủ rồi mới bắt đầu chạy lung tung. Hại tôi mấy ngày đềuphải ở nhà Hôn Hiểu, chịu cực hình.
Nhẫn nại cũng có mức độ, núi lửa cuối cùng cũng phun, hôm đó, tôi treo hai mắt gấu trúc, đầy sát khí chạy ra ngoài, mua miếng bánh gatô to, thêm lọ thuốc chuột độc nhất thế giới.
Lần này, nếu nó còn không chết, tôi sẽ ăn cái bánh ga tô độc này!
Cầm đồ trên tay, chạy về phía nhà, lại gặp bà Lưu ở cùng tầng.
"Tiểu Chúc, nhà cháu sinh nhật ai à?" Bà Lưu thấy tôi cầm bánh gatô liền hỏi.
"Không có, diệt chuột ạ."
"Chuột?"
"Vâng, một con to, hàng ngày buổi tối đều làm loạn trong nhà cháu."
Bà Lưu "oái" một tiếng: "Không phải chứ, tầng cao như vậy, chuột sao cóthể trèo lên, hơn nữa, có trèo lên được, sao chỉ tới nhà cháu?"
Tôi sững sờ, đúng rồi, chưa bao giờ nghe thấy tòa nhà tôi có chuột nhỉ, sao lại đến nhà tôi?
"Đúng rồi, Tiểu Chúc," Bà Lưu tiếp tục hỏi: "Cầu chì nhà cháu sao dễ bị hỏng vậy? Sửa xong rồi chứ?"
"Cầu chì?" Tôi nghi hoặc: "Cầu chì nhà cháu không có hỏng."
"Ớ? Tối thứ năm tuần trước, cô đi đổ rác, thấy Trang tiên sinh đóng côngtắc nguồn điện, hỏi cậu ấy, cậu ấy nói đổi cầu chì cho cháu, lẽ nào làcô nghe nhầm?"
Thứ 5 tuần trước, phim kinh dị, chuột, còn có Trang Hôn Hiểu.
Tôi chớp mắt, sự tình xem ra không đơn giản đây.