Nói tới năm đó, Nhậm Chi Quang là tài tử nổi tiếng khoa Trung, dángngười cũng khá, đeo kính, nho nhã lịch sự. Chí Chí à, cũng có thể đượccoi là đại mỹ nữ nổi danh...... đương nhiên trong tình trạng không đánhnhau.
Hai người là nam tài nữ sắc danh xứng với thực, mọi người ngưỡng mộ.
Nhưng đột nhiên có một ngày, không có bất kỳ dấu hiệu nào, hai người liềnchia tay, chuyện này trở thành chuyện lớn thứ 8 không lý giải ở trườngtôi.
Sau đó, với cố gắng không mệt mỏi của tôi, cuối cùng cũng rõ chân tướng sự việc.
Hóa ra, tối hôm đó, hai người đang đi dạo trong rừng cây nhỏ, lại gặp ngayđám lưu manh, nhìn thấy Chí Chí, muốn trêu ghẹo. Nhậm Chi Quang vốn muốn anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng bình thường thời gian luyện tập của anh tacũng dành cho việc đọc thuộc thơ ca của Từ Chí Ma, vì vậy tên lưu manhchỉ hua tay một cái liền đánh cậu ta phủ lên lùm cỏ, áng mây thực chưamang đi, lại tặng cậu ta hai mắt đen tròn miễn phí.
Chí Chí tậnmắt nhìn thấy người yêu bị làm nhục, rp bộc phát, nội lực cao, lượng máu dâng đầy, trị số phòng ngự đột nhiên tăng, trong giây lát giết kẻ địch.
Chí Chí nói qua loa, nhưng theo tôi biết từ nguồn khác, hiệntrường có lẽ rất thảm, nghe nói một trong những hòn đá xui xẻo, bác sĩkhẳng định từ sau anh ta có lẽ không thể cử động được...... nghe nói,chỉ là nghe nói.
Cho dù thế nào, Nhậm Chi Quang cảm thấy được bạn gái cứu, thật vô cùng nhục nhã, từ đó tránh không gặp mặt Chí Chí.
Hai người mỗi người một ngả.
Câu chuyện kết thúc từ đó.
Nhưng tình đầu rơi vào kết cục như vậy, Chí Chí bắt đầu chán ngán thất vọng,cho tới hôm nay cũng không có tâm trạng nào rơi xuống biển tình.
Vì vậy tôi nói, Hoa Thành anh quá tự tin rồi.
Đang nhớ lại quá khứ, đột nhiên cảm thấy lưng như có kim chích, phản ứng bản năng quay đầu, lại thấy Lâm Hôn Hiểu đang đứng sau tôi.
Lúc này mới nhớ ra, vừa nhận điện thoại của Hoa Thành, bị dọa tới nỗi đầu óctrống rỗng, quên không chuẩn bị cơm trưa cho Lâm Hôn Hiểu, cũng khôngnói với cậu ta một tiếng liền vội vàng chạy ra ngoài.
Chắc không phải anh ta đói nhưng không tìm thấy tôi, liền đến nhà hàng ăn cơm. Nhưng lại tới chỗ này, thật khéo.
Tôi nhíu chặt mày, rồi nhẹ nhàng quay đầu nhìn một cái, đúng lúc gặp ánhmắt lạnh lùng của Lâm Hôn Hiểu, dọa tôi vội vàng quay đầu.
Không ngờ, toàn bộ đều rơi vào mắt Hoa Thành, anh gọi nhân viên thanh toán,sau đó dùng cằm chỉ chỉ Lâm Hôn Hiêu, trên mặt thầm hàm ý cười: "Chúctiểu thư, vốn dĩ tôi nên đưa cô về nhà, nhưng...... anh ta chắc sẽ không đồng ý, vậy thì, lần sau nói chuyện." Nói xong liền quay người, chuẩnbị rời đi.
Rốt cuộc là do anh gây ra mà! Lại đi như thế, đàn ông không có trách nhiệm, Chí Chí thích anh mới lạ! Anh đợi đó, tôi khiếnanh như ý nguyện thì tôi không họ Chúc!
"Cô nói gì?" Hoa Thành đột nhiên quay đầu lại.
Tôi lập tức mỉm cười: "Tôi nói cảm ơn anh mời cơm."
"Không cần cảm ơn, Chúc tiểu thư, tạm biệt."
Cho tới khi xe Hoa Thành rời đi hẳn, tôi mới ra sức vỗ ngực, thở ra một hơi bị kìm nén.
Trời ạ, tên Hoa Thành này, là người hay là quỷ, lại nghe thấy lời trong lòng mình, vừa nãy xém chút bị dọa tới tè ra quần.
Một họa tinh vừa đi, họa tinh khác lập tức ngồi cạnh tôi.
"Anh ta là ai?" sắc mặt Lâm Hôn Hiểu xem ra không tốt lắm.
Nhưng đoán chừng sắc mặt tôi cũng bị dọa tới đi đâu rồi, chẳng còn hơi sứcđâu để ý cậu ta, chỉ muốn vội vàng về nhà tĩnh dưỡng, liền hua hua tay:"Cậu ăn xong chưa, ăn xong thì cùng về."
Cậu ta vốn định nói gì, nhưng trước đám đông chắc cũng không dám nổi giận, đành nhẫn nhịn.
Trên đường tôi đều trong trạng thái hết hồn, cậu ta thì trong trạng thái lặng lẽ suy nghĩ, vì vậy hai người chẳng ai nói gì.
Cho tới khi đợi thang máy, Lâm Hôn Hiểu nhìn con số màu đỏ không ngừng thay đổi, hỏi lại lần nữa: "Anh ta là ai?"
"Anh ta," Tôi thở dài: "Ôi, nói ra dài lắm."
"Dài bao nhiêu? Một ngày một đêm có thể nói xong không?"
Tôi nghi hoặc: "Cậu làm gì mà truy vấn anh ta là ai?"
Lâm Hôn Hiểu quay đầu nhìn tôi, nghiêm túc hỏi: "Cô thích anh ta?