*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Non sông bát ngát, nhân gian tráng lệ, đây là con đường trong cảnh nội Đại Lương ta, khắp nơi đều là trái tim ta.
Cho nên, tuyệt không vĩnh biệt.
Sau ngày Tết.
Thời điểm trong năm, Lâm Thù nhân dịp gia yến cùng đương kim bệ hạ một phen mật đàm. Dựa theo lời thị tòng nói thì bên trong cửa thanh âm ầm ầm huyên náo, tiếng vật nặng rơi xuống đất, đồ sứ vỡ vụn không ngừng bên tai, nhưng lại không có thanh âm bệ hạ khiển trách Lâm Thiếu tướng quân, chỉ là lúc đi ra sắc mặt bệ hạ vô cùng ‘đẹp mắt’, ngay cả Hoàng trưởng tử rất được cưng chiều cũng bị trách mắng một phen. Lương đế mãi đến lúc nhìn thấy ‘Tô tiên sinh’ mới hòa hoãn một chút, nhưng sau khi bệ hạ cùng ‘Tô tiên sinh’ nói chuyện với nhau mấy câu thì lại tức giận, sắc mặt lạnh nhạt, vẫy y tụ bỏ đi.
Đêm đó, Lương đế nghỉ trong cung Hoàng hậu, ánh nến sáng rực một đêm. Ngày thứ hai, hắn lại triệu ‘Tô tiên sinh’ vào cung lần nữa, qua một canh giờ mới khôi phục khí độ nhã nhặn trước kia, sắc mặt ôn thuận trở lại.
~*~
Với Thù Diễm hai người mà nói thì đây chẳng qua chỉ là một đoạn nhạc đệm, ngoại nhân không đáng kể, người tri tình cũng sẽ không tin những chuyện nhàn ngôn toái ngữ. Nhưng vì hiện nay hai người sắp sửa xuất kinh, người ở các phương nhận được tin tức đều lui tới, chen chúc vào Lâm phủ, thật khiến cho người ta nhức đầu.
Mục Nghê Hoàng từ Nam biên xa xôi tiến kinh, cùng Mục Thanh đoàn tụ năm mới. Trong ngày Tết, nàng chính là khách quen của Lâm phủ. Lúc này, nàng lại tặng một phần đại lễ, tất cả đều là dược liệu, nói rằng ‘sợ huynh trưởng hành tẩu giang hồ bị chém’, khiến Lận Thần cùng Cảnh Diễm cười nửa ngày. Nhưng cuối cùng, tất cả đều không được mang đi, bởi vì Lận Thiếu các chủ chẳng hề khách khí mà nói thẳng:
“Đây là xem thường Lang Gia Các ta sao?”
Tiêu Cảnh Duệ thay mặt Lỵ Dương Trưởng công chúa, Ngôn tiểu hầu gia nhậm chức trong quân đội hôm nay cũng đến viếng, những thứ trao tặng đều là binh khí hợp ý. Lâm Thù ý thức kín đáo đưa cho Tiêu Cảnh Diễm. Cảnh Diễm bĩu môi, chọn lấy một dùi đẽo, những thứ còn thừa lại thì tặng cho Phi Lưu và Liệt Chiến Anh.
Phu phụ Hạ Đông Nhiếp Phong chính là những kẻ hồ đồ lỗ mãng nhất. Họ cho rằng Cung Vũ là ‘người trong lòng’ của Cảnh Diễm, nên mang theo hảo cầm tới tặng cho ‘đệ muội’, Lâm Thù hận đến mức muốn đem bọn họ tống cổ ra ngoài. Đợi người rời khỏi, hắn vẫn còn bị Cảnh Diễm cười trêu chọc, “Mau mở cửa sổ thông khí, mùi giấm trong nhà nồng nặc quá!”
Lão Lâm soái cùng Tấn Dương Công chúa mỗi ngày đều tặng lễ vật đến, linh tinh lặt vặt, thứ gì cũng có. Lão Lâm soái còn kèm thêm lời dặn dò tha thiết, khiến cho Lâm Thù ngược lại ngượng ngùng, bèn thử đi thăm dò mẫu thân, ai ngờ bị Tấn Dương Công chúa nắm lỗ tai nói, “Chớ có cho rằng mình là người thông minh nhất thiên hạ. Con đã đợi Cảnh Diễm suốt mười ba năm, chúng ta còn nhìn không ra? Vậy không bằng chúng ta thật sự bắt buộc con thú tiểu thư Liễu gia thôi…”
“… Mẫu thân tha mạng!”
Tĩnh thái phi mỗi ngày đều làm thức ăn ngon đưa tới phủ, cũng không tiếp tục nhiều lời. Bà vốn là người thông tuệ nhất, chỉ mong mỏi Thù Diễm hai người sống tốt mà thôi.
Thái hậu nương nương tặng bảo kiếm bảo mã, còn rất cao hứng khi trong triều đình hiển quý của mình xuất được hai thiếu hiệp.
Về phần đương kim bệ hạ…
Ngày hai người rời đi, khí trời vẫn còn se lạnh, Tiêu Cảnh Vũ đưa họ xuất cung. Thời điểm sắp chia tay, Lương đế từ trong ngực móc ra lò sưởi tay, nhét vào trong tay ấu đệ. Lò sưởi tay hơi nóng, nhưng Tiêu Cảnh Diễm lại cảm giác được nhiệt độ của hoàng huynh tỏa ra từ phía trên.
Lương đế cẩn thận nhìn Tiêu Cảnh Diễm một lúc, sau đó khép lại đôi mắt, nói ra tám chữ:
“Lên đường bình an, sớm ngày về nhà.”
Giống như huynh trưởng trong gia đình bình thường, ấu đệ du ngoạn bình thường.
Non sông bát ngát, nhân gian tráng lệ, đây là con đường trong cảnh nội Đại Lương ta, khắp nơi đều là trái tim ta.