Mọi người nghe nói xong thì ai nấy đều gật đầu đồng ý, vì trong thâm tâm của mọi người đều biết rằng truyền thuyết là có thật. Và chàng trai trẻ này chính là kiếp sau của tân lang đã chết của nữ quỷ kia, cũng giống như pháp sư Mộc Khải đã từng nói. Bốn năm sau sẽ có người cứu tinh đến giúp dân làng thoát nạn khỏi cảnh bị nữ quỷ giết hại, và người cứu tinh đó không ai khác chính là Nguyên Trung, người tình kiếp trước của nữ quỷ.
Nếu như nữ quỷ đã nói đến như vậy rồi thì ai mà không dám đồng ý chứ? Dân làng đều vui mừng muốn khóc vì cuối cùng làng Hành Sơn đã không phải sống trong sợ hãi, ngày đêm nơm nớp lo sợ nữa. Có lẽ làng Hành Sơn đã đến lúc được yên bình trở lại rồi, mọi người đều chấp nhận lời đề nghị của Yến Loan.
Trưởng làng Xuân Bá thay mặt dân làng đứng ra nói:
"Thôi được rồi! Nếu như cô đã muốn thoả hiệp sống yên bình với dân làng, vậy thì chúng tôi cũng sẽ không làm phiền đến hai người nữa. Nhưng cô phải hứa rằng chuyện này sẽ chấm dứt tại đây, và cô sẽ không bao giờ làm hại đến người dân trong làng nữa. Cô có làm được không?"
Yến Loan gật đầu:
"Được, ta đồng ý!"
Xuân Bá thở phào nhẹ nhõm:
"Thành giao, kể từ bây giờ, nước sông không phạm nước giếng! Cô có cuộc sống của cô, còn chúng tôi có cuộc sống của chúng tôi. Mong cô hãy nhớ lời hứa này, nếu cô còn quấy phá dân làng thì pháp sư Mộc Khải sẽ phong ấn cô lại thêm một lần nữa. Mong là cô hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi đưa ra quyết định!"
Yến Loan kiên quyết:
"Được, tôi hứa!"
Pháp sư Mộc Khải tươi cười:
"Vậy là mọi chuyện được giải quyết trong hoà bình rồi nha! Mọi người có ai còn thắc mắc gì nữa không?"
Ai nấy đều lắc đầu, dường như mọi người đều đã thừa nhận hiệp ước hoà bình này rồi. Mộc Khải nói tiếp.
"Không còn ai có ý kiến nữa, vậy thì chúng ta giải tán thôi, ai về nhà nấy! Từ nay trở đi mọi người cứ sống bình thường không có gì phải lo sợ nữa cả, sóng gió đã qua rồi!"
Dân làng vừa mừng vừa lo, không biết chuyện này giải quyết như vậy có hiệu quả không nữa. Lỡ may nữ quỷ này phá vỡ hiệp ước thì sao? Ai nấy đều mang cho mình những nỗi sợ, lo lắng bất an cho riêng mình. Nhưng mọi người nhìn thấy trên gương mặt nữ quỷ đó đang rất hạnh phúc với Nguyên Trung, thì suy nghĩ của mọi người đã khác đi rất nhiều so với ban đầu. Lúc đầu, mọi người cứ tưởng nữ quỷ xấu xa độc ác đó sẽ không bao giờ có lòng thương xót một ai. Và trông cô ta rất xấu xí ghê rợn, ai nấy đều phải khiếp sợ.
Nhưng giờ đây ánh nhìn của mọi người đã khác đi rất nhiều, nữ quỷ không những xinh đẹp mà còn có ánh nhìn si tình đến như vậy. Cô ta đã thay đổi thật rồi, chẳng lẽ câu chuyện dân gian đồn thổi về nữ quỷ là thật ư? Cô ta đã tìm thấy được tân lang của đời mình rồi sao? Đúng là không thể tin được, mọi chuyện cứ như là một giấc mơ vậy. Nếu như mọi chuyện đã được giải quyết êm đẹp đến vậy thì mọi người cũng yên tâm ra về rồi, kể từ giây phút này, ngôi làng Hành Sơn ngày đêm nơm nớp lo sợ về nữ quỷ nay đã được xoá sạch.
Giờ đây, dân làng có thể sống một cuộc đời bình an mà không phải sợ hãi gì nữa hết, tối đó dân làng mở tiệc ăn mừng. Ai nấy cũng đều tươi cười rạng rỡ, Xuân Bá nâng ly rượu chúc mừng.
"Mọi người ơi, chúng ta hãy nâng ly chúc mừng cho buổi tiệc ngày hôm nay đi nào! Kể từ giây phút này, dân làng chúng ta đã yên bình trở lại rồi. Cạn ly!"
"Cạn ly!"
Mọi người vui vẻ mở tiệc ăn mừng, trên gương mặt của người dân đều nở nụ cười hạnh phúc. Nữ quỷ từng khiến cho dân làng khiếp sợ một thời, nay đã không còn nữa, cô ta đã thoả hiệp mong muốn hoà bình và sẽ không làm hại bất kỳ ai. Xuân Bá cạn ly với Mộc Khải.
"Tôi xin kính ly rượu này với pháp sư Mộc Khải! Cũng may nhờ có pháp sư cho nên mọi chuyện mới được giải quyết nhanh chóng như vậy, mà số người thiệt hại cũng không có nhiều. Mọi thứ đều diễn ra rất tốt đẹp, nào pháp sư, hãy nâng ly lên uống với tôi một ly đi. Một, hai, ba, cạn ly!"
Mộc Khải nở nụ cười tươi tắn:
"Được, hôm nay là ngày vui mà! Chúng ta hãy uống rượu chúc mừng thôi, cạn ly!"
Buổi tối dân làng mở tiệc linh đình, ăn nhậu suốt thâu đêm, một buổi tối đầy ấm cúng và vui vẻ. Còn về phía Yến Loan, sau khi cô đã thoả hiệp xong với dân làng thì cô và Nguyên Trung cũng đi vào trong nhà. Yến Loan sai gia đinh đi nấu vài món ăn ngon lên cho Nguyên Trung ăn.
"Người đâu, mau đi nấu đồ ăn tối đi!"
"Vâng!"
Nguyên Trung vẫn còn ngứa ngáy tay chân vì cách xưng hô đầy quê mùa của Yến Loan, anh đứng dậy chống nạnh nói.
"Không được rồi, cô nói chuyện kiểu này là quá quê mùa và cổ hủ rồi! Tôi phải dạy cô lại cách xưng hô mới được, tiện thể tôi sẽ dạy cô luôn chữ viết của thời đại này luôn cho cô hiểu!"
Yến Loan hai mắt tròn xoe nhìn anh:
"Hả? Là sao?"
Nguyên Trung nhìn cô:
"Là dạy cô học đó! Đồ ngốc!"
Yến Loan bĩu môi:
"Hứ, chàng nói thiếp là đồ ngốc sao? Thiếp dỗi!"
Nguyên Trung bó tay với cô, con gái đúng là thật bướng bỉnh, anh nhìn cô rồi nói chuyện nhẹ nhàng.
"Tôi không cố ý nói cô ngu ngốc đâu, nhưng mà với người làm giáo viên như tôi thì tôi không thể mặc kệ cô mù chữ như vậy được! Chữ viết hiện tại đã thay đổi rất nhiều rồi, không còn giống như ngày xưa nữa đâu. Vì thế cô phải học hỏi chữ viết của thời đại này, cô có hiểu không hả Yến Loan?"
Yến Loan nghe anh giải thích một lèo như vậy thì cô cũng miễn cưỡng chấp nhận, thật ra cô cũng không thích học tập lắm. Học hành chỉ làm cô thêm đau đầu mà thôi, nhưng mà biết sao được, Nguyên Trung đã kiên quyết như vậy thì cô cũng đành nghe theo lời của anh thôi.
"Ừ, vậy chàng dạy thiếp học đi!"
Nguyên Trung đi lấy sách vở bút viết, sau đó anh để quyển vở lên trên bàn rồi ôn tồn chỉ dạy tận tình.
"Cô nhìn cho kỹ đây! Đầu tiên chúng ta sẽ bắt đầu học từ bảng chữ cái đơn giản, cô đọc theo tôi nè..."
"Ừm, ừm!"
Yến Loan rất chăm chú ngồi nghe giảng, cô vừa học vừa nhìn anh say đắm, càng nhìn càng thấy anh đẹp trai và cuốn hút đến kỳ lạ. Phải chăng đây chính là nét đẹp của tri thức? Cô không ngờ sau một trăm năm gặp lại mà anh vẫn như cũ, vẫn là chàng thư sinh học giỏi như ngày nào. Cô luôn bị những chàng trai có vẻ đẹp tri thức thu hút, bởi vì nhìn họ có một vẻ đẹp vô cùng quyến rũ đến khó có thể nói thành lời.
Hai người ngồi học bài với nhau rất lâu cho đến tận đêm khuya, nhìn bọn họ vô cùng hạnh phúc, một người ngồi giảng, một người ngồi nghe. Nếu như anh là một thầy giáo vô cùng nghiêm khắc, vậy thì cô sẽ là một nữ ma đầu học sinh nghịch ngợm. Nhiều lúc anh đang dạy học mà tâm trí của cô cứ như ở trên mây khiến cho anh vô cùng khó chịu, cô đã bị anh dùng thước đánh vào tay mấy lần để cho cô tỉnh táo tập trung học bài.
Sau vài tiếng học bài thì Yến Loan vô cùng mệt mỏi và rã rời, cô thều thào.
"Thầy ơi, em xin thầy cho em nghỉ ngơi một lát được không? Em học muốn nổ cái não rồi nè!"
Nguyên Trung nghiêm túc:
"Được rồi, tôi cho phép em nghỉ ngơi mười lăm phút! Công nhận em học cũng có chút tiến bộ, vừa mới học được một buổi đã biết cách nói chuyện rồi!"
Yến Loan nằm mệt nhoài xuống đất, cô nói:
"Thầy quá khen rồi! Một trăm năm trước em cũng từng là tiểu thư con của thương nhân nổi tiếng đó nha, cầm kỳ thi hoạ em đều có đủ, chẳng thiếu thứ gì! Em học rất là nhanh đó, cho nên thầy hãy khen em đi hihi!"
Nguyên Trung xoa đầu cô:
"Được, được! Em là nhất, em giỏi nhất! Em thật xuất sắc, thầy cho em mười điểm!"
Yến Loan nở nụ cười thật tươi:
"Hihihi, em yêu thầy! Em ước gì chúng ta sẽ hạnh phúc như thế này mãi mãi thì tốt biết mấy!"
Nguyên Trung đỏ mặt:
"Trò này, sao em dám trêu thầy hả? Có tin thầy phạt em không?"
Yến Loan ánh mắt long lanh:
"Thầy định phạt em như thế nào ạ?"
Nguyên Trung đỏ mặt tía tai, anh lắp bắp nói:
"Thầy...thầy phạt em chép từ vựng 100 lần!"
Yến Loan sốc nặng:
"Hả? Cái gì? Chép phạt 100 lần ư?"
Nguyên Trung ngại ngùng:
"Ừm, chép đi em! Chép cho nhớ bài!"
Yến Loan nũng nịu:
"Không được đâu thầy ơi, chép kiểu đó chắc tay em liệt mất, huhu!"
Nguyên Trung thở dài:
"Vậy thì giảm xuống còn 50 lần, được chưa?"
Yến Loan khóc thét:
"Không được đâu, huhu! Thầy thật là độc ác, tại sao thầy lại bắt vợ yêu của thầy chép phạt như vậy chứ! Thầy hết yêu em rồi hả?"
Anh bối rối:
"Ơ kìa, tôi có yêu cô đâu?"
Ánh mắt của cô đẫm lệ:
"Em là vợ của anh mà, anh không yêu em sao?"
Nguyên Trung ngại ngùng lúng túng:
"Yến Loan, cô đừng có chọc tôi nữa mà! Chuyện yêu đương không phải nói yêu là yêu được đâu, tôi cần phải thêm thời gian mới biết được cảm xúc của tôi đối với cô là như thế nào! Bây giờ, nếu nói tôi yêu cô thì thật là giả tạo. Bởi vì, tôi chưa hề yêu cô, mong cô hãy hiểu cho cảm xúc của tôi lúc này!"
Yến Loan gật đầu:
"Em hiểu mà, cho nên anh không cần phải lo lắng đâu! Nguyên Trung, em sẽ khiến cho anh yêu em!"
Nguyên Trung đỏ mặt nói:
"Ừm, vậy chuyện đó để sau này hẵng tính! Bây giờ cũng trễ rồi, cô dọn dẹp sách vở đi, ngày mai rồi học tiếp! Tôi thấy cô học cũng giỏi đó, mới học có một buổi thôi mà đã tiếp thu kiến thức nhanh như vậy rồi. Chắc hẳn ngày xưa cô cũng là một học bá ha!"
Yến Loan cười tươi:
"Em cũng không dám chắc, nhưng ngày xưa em học một hiểu mười đó, hahaha...anh thấy em ghê chưa?"
Nguyên Trung giơ ngón cái lên:
"Tốt lắm! Cứ thế phát huy nhé cô gái, bây giờ chúng ta đi ngủ thôi, tôi buồn ngủ rồi!"
Cô mỉm cười:
"Được, anh ngủ ngon nha anh yêu!"
Anh nghe cô chúc ngủ ngon mà anh cảm thấy hạnh phúc đến lạ, chẳng lẽ đây chính là cảm xúc rung động ư?