Xuân Hạc với Xuân Bá nhìn nhau mà đứng hình, cuối cùng bọn họ cũng hiểu ra vì sao Tiểu Hồ cứ nhất quyết bắt hai cha con họ ở tiệm thuốc đến sáng mới được về. Thì ra là Minh Thư đã biết trước phong ấn đã bị phá hủy, và nữ quỷ đó sẽ tìm đến nhà trưởng làng để trả thù. Cho nên Minh Thư mới bảo Tiểu Hồ đi đón hai cha con qua tiệm thuốc lánh nạn, Xuân Bá cảm động không thôi, vừa nãy ông còn nghi ngờ và trách móc Tiểu Hồ nữa. Bây giờ ông đã hiểu ra mọi chuyện, ông đứng dậy đi đến bên cạnh Tiểu Hồ cầm tay cậu và nói với giọng biết ơn.
"Tiểu Hồ, cảm ơn cậu đã giúp đỡ hai cha con tôi! Nếu như không có cậu, thì chắc hai cha con tôi đã trở thành xác chết rồi!"
Tiểu Hồ khoái chí nhướn mày:
"Vậy mà hồi nãy có ai còn bán tính bán nghi lòng tốt của tôi đó! Nhưng mà người ông nên cảm ơn là bà chủ của tôi, chứ tôi cũng không có rảnh mà đi giúp hai cha con ông đâu! Hừ!"
Xuân Bá gượng cười xấu hổ:
"Tôi thật xin lỗi vì hồi nãy có trách móc Minh Thư, nhưng mà tại sao cô ấy lại biết được phong ấn sẽ bị phá hủy? Minh Thư là pháp sư sao?"
Tiểu Hồ tính nói nhưng lại thôi, bởi vì chủ nhân của cậu ra lệnh không được tiết lộ bất cứ thông tin gì của cô ấy. Cho nên Tiểu Hồ không dám nói ra thân phận thật của cô, cậu cứ đánh trống lãng nhìn sang chỗ khác.
"Ôi, cái bàn này sao lại bẩn thế nhỉ? Phải đi lau bàn thôi!"
Tiểu Hồ nhanh chân bốn cẳng bỏ chạy ra phòng khách để lau bàn, để lại Xuân Bá đang còn đứng ngơ ngác ở đó. Xuân Bá thấy Tiểu Hồ bỏ đi thì ông đứng nhìn ngây ngốc.
"Hả? Là sao? Rốt cuộc Minh Thư có phải là pháp sư không vậy?"
Mộc Khải từ từ bước đến, ông đặt tay lên vai Xuân Bá rồi nói.
"Tôi dám chắc cô ta là pháp sư đó!"
Xuân Hạc lắc đầu:
"Không thể nào có chuyện đó được! Ba hãy tin con, con chơi chung với Minh Thư được bốn năm nay rồi. Con thấy cô ấy cũng giống như người bình thường mà, cô ấy còn là một vị thầy thuốc giỏi nữa. Làm sao có thể là pháp sư được, chắc chắn là pháp sư Mộc Khải đã đoán sai rồi!"
Xuân Bá thấy con trai mình nói cũng có lý, từ lúc Minh Khang đem Minh Thư về làng cho đến nay cũng ngót nghét được bốn năm. Ông thấy Minh Thư cũng giống như mọi người thôi mà, đâu có khác cái gì đâu, chỉ khác một chỗ là cô biết bốc thuốc chữa bệnh. Điều đó giúp ích cho dân làng rất nhiều, ngoài ra thì ông không thấy Minh Thư giống pháp sư chỗ nào cả.
"Ừm con nói cũng có lý!"
Xuân Bá quay sang nói với Mộc Khải:
"Tôi nghĩ là pháp sư đoán nhầm rồi, Minh Thư sao có thể là pháp sư được chứ!"
Mộc Khải cũng mệt không muốn tranh cãi vấn đề này nữa, nên ông cũng gật đầu cho qua, còn phán đoán của ông là chưa bao giờ sai cả. Từ khi ông gặp Minh Thư là ông đã có một loại cảm giác khó nói nên lời rồi, ông cảm giác như cô ta đang che giấu thực lực. Nhưng tất cả chỉ là phỏng đoán cho đến ngày hôm nay ông tận mắt chứng kiến trận pháp ở trước tiệm thuốc của cô ta, thì ông mới dám chắc chắn cô ta cũng là pháp sư trừ tà. Chỉ là ông không ngờ cô ta lại có thực lực cao đến như vậy, trận pháp mà Minh Thư bố trí là trận pháp mạnh nhất của môn phái Huyền Thuật Linh. Tất cả yêu ma quỷ quái tà linh nào mà bước vào trận pháp thì sẽ bị thu phục và phong ấn vĩnh viễn, những người thi triển được trận pháp này ở Huyền Thuật Linh đếm trên đầu ngón tay. Ngay cả ông cũng chưa học được cách bố trí trận pháp này, ông chỉ biết trận pháp dựa trên lý thuyết còn thực hành thì ông chưa làm được.
Mộc Khải đang rất ngạc nhiên, ông không biết tại sao Minh Thư lại biết trận pháp bí truyền của môn phái mình. Hoặc cũng có thể trận pháp này đã có từ trước, mà Minh Thư không biết nên đã xây dựng tiệm thuốc ở đây thì sao? Rất nhiều câu hỏi được đặt ra ở trong đầu của ông.
"Rốt cuộc Minh Thư có lai lịch như thế nào?"
Xuân Bá cười nói:
"À Minh Thư ấy hả? Cô ta là con gái cưng của Minh Khang đó, nhà ông ta có một đứa con gái duy nhất thôi!"
Mộc Khải cảm thấy có gì đó không đúng, nếu như cô ta là một người bình thường thì khi ông gặp đã không cảm thấy ớn lạnh sống lưng rồi. Ngay từ khi gặp Minh Thư thì ông đã có ấn tượng mạnh mẽ với cô, bởi vì ánh mắt lúc đó của cô nhìn Mộc Khải giống như ăn tươi nuốt sống, thù ghét không thôi. Cô ghét ông ngay từ khi mới tỉnh dậy, lại bị ông và đồ đệ ông truy đuổi, cho nên ánh nhìn đầu tiên mà ông chạm mặt với cô là ánh nhìn thù ghét. Nên ông mới có cảm giác ớn lạnh sống lưng ngay từ lần gặp đầu tiên, Mộc Khải đặt ra hàng ngàn câu hỏi trong đầu không biết Minh Thư có phải là pháp sư hay không. Nhưng điều đó cũng không còn quan trọng nữa, điều quan trọng bây giờ là ông phải suy nghĩ cách đối phó với nữ quỷ kia. Chắc chắn ngày mai sẽ có nhiều người chết, Mộc Khải nói với Xuân Bá.
"Chúng ta phải chuẩn bị kế hoạch để đi bắt nữ quỷ kia, ngày mai sẽ có người chết làm cho dân làng hoang mang lo sợ. Cho nên nhờ trưởng làng trấn an mọi người giúp tôi!"
Xuân Bá gật đầu:
"Được! Chuyện đó cứ để tôi lo!"
Về phía Yến Loan, cô đi sâu vào làng, đang đi thì bỗng nhiên nhìn thấy một đám người đang tụ tập ăn nhậu say xỉn. Tổng cộng vừa vặn có năm người, Yến Loan nở nụ cười khoái chí.
"Hahaha...đúng là ông trời không phụ lòng người, ta đang tính tìm thêm năm người để giết thì bọn chúng lại tự dâng đến tận miệng. Các người đừng có trách ta, có trách thì trách bản thân các ngươi đi nhậu đêm có ngày gặp quỷ!"
Yến Loan đến gần bọn họ, ai cũng nhậu xỉn quắc cần câu, nằm ngủ vắt chân ở bãi cỏ. Cô lại gần người thanh niên thứ nhất, pha giết người này quá đơn giản bởi vì bọn họ đã ngủ say. Yến Loan dùng tay thọc xuyên qua tim của người thanh niên đó, máu chảy ào ạt ra, người đó giãy đành đạch rồi tắt thở mà chết. Cô cười nhếch môi rồi ăn sạch linh hồn hắn, đến người thứ hai thì cô dùng tay đâm xuyên qua bụng hắn. Móc hết nội tạng ra ngoài, người đó đau đớn vặn vẹo, máu chảy ra không ngừng, cuối cùng tắt thở chết. Đến người thứ ba thì cô dùng tóc xiết cổ hắn, xiết chặt đến nỗi hắn trợn trắng mắt, thè lưỡi ra vì khó thở. Tóc của cô siết chặt đến nỗi cổ hắn bị đứt lìa ra, máu chảy lênh láng mà chết. Người thứ tư thì cô bẻ gãy tay chân, thất khiếu chảy máu mà chết. Đến người thứ năm thì cô xâm nhập vào giấc mơ của hắn, trong mơ hắn đang ngồi nhậu với đám bạn của hắn.
Cô tặc lưỡi nhìn hắn:
"Nhậu ở ngoài còn chưa đã hay sao mà trong mơ lại còn nhậu tiếp!"
Trong mơ hắn đang ngồi nhậu thì bỗng nhiên bạn bè hắn người nào cũng biến thành hình dáng đáng sợ, người thì bị thủng tim, người bị thủng ruột, người bị mất đầu, người gãy tay chân đang ngồi cười đùa với hắn. Hắn sợ hãi hét toáng lên rồi đứng dậy định bỏ chạy, thì bỗng nhiên hắn thấy một cô gái xuất hiện mặc đồ hỷ phục đang đứng ở đó mỉm cười với hắn. Người thanh niên đó cảm thấy hôm nay mình gặp quỷ rồi, hắn sợ hãi liền ngồi xuống niệm Phật. Yến Loan bước đến gần hắn, cô nở nụ cười ghê rợn.
"Bạn bè ngươi đã chết! Ngươi cũng không thoát được đâu, hahaha..."
Hắn vẫn ngồi kiết già tập trung niệm Phật, mồ hôi trên trán hắn lấm tấm rơi, bây giờ hắn chỉ có niềm tin mãnh liệt với đức Phật. Hắn tin đức Phật sẽ mở lòng từ bi mà cứu hắn, con người ta khi đến giai đoạn sinh tử thì có một niềm tin mãnh liệt với một vị Phật hoặc vị Thánh nào đó. Họ đều dốc hết sức để niệm danh hiệu vị Phật hoặc Thánh để được cứu vớt, niềm tin mạnh mẽ nhất tâm niệm Phật. Yến Loan thấy hắn đang niệm cái gì đó lầm bầm trong miệng thì cô bước tới định giết chết hắn, bỗng nhiên người hắn phát ra ánh hào quang màu vàng rực sáng chói. Ánh sáng toả ra khắp mười phương, khiến cho cô không thể nào tới lại gần được, niềm tin nhất tâm niệm Phật của hắn đã làm chư Phật cảm động. Ngài đã xuất hiện để cứu hắn thoát khỏi ma quỷ, ánh sáng của ngài đã lan toả khắp mười phương, ma quỷ nhìn thấy liền khiếp sợ mà bỏ chạy. Yến Loan nhìn thấy đức Phật hiện ra với hình tướng vô cùng trang nghiêm và to lớn, hào quang toả ra sáng chói khiến cô không thể chịu nổi trước uy nghiêm này.
Yến Loan bỏ chạy ra khỏi giấc mơ của người thanh niên thứ năm, cô không thể tin được hắn lại tôn sùng đạo của mình như vậy. Nhất tâm niệm Phật, Phật liền gia hộ, cô không thể nào giết chết hắn được. Yến Loan vô cùng tức giận, cô đứng ở đó nhìn thân thể của hắn đang nằm ngủ nhưng vẫn toả ra hào quang sáng rực. Bởi vì trong giấc mơ hắn đã được gặp Phật và Phật đang bảo vệ hắn khỏi ma quỷ xâm hại. Yến Loan tức giận đùng đùng, chỉ còn một người nữa thôi là cô đã thăng cấp lên làm quỷ la sát rồi. Mồi ngon dâng đến miệng mà còn không được ăn, cô rất là tức giận, nếu biết hắn sẽ niệm Phật thì ngay từ đầu cô đã giết hắn. Chứ không ngu ngốc mà giết hắn trong giấc mơ, hắn là một người có tâm trí tuệ, chắc hẳn hắn là một Phật tử. Cho nên khi gặp ma quỷ điều đầu tiên nghĩ đến là không hoảng sợ, mà nhất tâm niệm Phật thì Phật sẽ gia hộ bảo vệ. Lần này đúng là cô đã sơ suất tính toán sai lầm rồi, Yến Loan tặc lưỡi nói.
"May cho ngươi được Phật bảo hộ, không thì ta đã giết ngươi rồi. Đồ khốn kiếp!"
Yến Loan nói xong thì bỏ đi, để lại người thanh niên đó đang ngủ say ở bãi cỏ cùng với bốn cái xác chết. Gió thổi xào xạc, mùi xác chết nồng đậm bốc lên trong gió, một mùi chết chóc.