Mộc Khải đi vào nhà trưởng làng và nói:
"Đã giải quyết xong hết rồi, mọi người mau ra ngoài đi!"
Trưởng làng Xuân Bá từ từ mở cửa ra, ông đưa mắt đảo quanh một vòng ở bên ngoài không thấy cương thi xuất hiện nữa. Lúc này ông mới yên tâm gọi dân làng ra ngoài.
"Được rồi, tất cả mọi người mau ra ngoài đi, cương thi đã bị bắt rồi!"
Tất cả mọi người vẫn còn run sợ trước cảnh tượng hồi nãy, mọi người đưa mắt nhìn nhau rồi chầm chậm bước ra ngoài. Minh Thư cũng đi ra ngoài sân cùng với mọi người, cô đảo mắt nhìn thấy cương thi đã bị pháp sư Mộc Khải trói lại bằng sợi chỉ đỏ và dán bùa vào trán đứng im bất động. Cô khẽ nghĩ thầm trong lòng.
"Hừ các ngươi được lắm! Coi như các ngươi cũng có chút thực lực!"
Trưởng làng thấy cương thi đã bị trói lại, ông mừng rỡ chạy ra ngoài đưa nước mát cho Mộc Khải uống.
"Nào pháp sư mau uống nước đi, vất vả cho pháp sư rồi!"
Mộc Khải đón nhận ly nước rồi uống một hơi hết sạch, từ trong góc tường có một bóng người bước đi lảo đảo về phía Xuân Bá.
"Gào..."
"Cẩn thận!"
Bốp
"Gào gào"
Trong góc tường có một cương thi bước ra, nhìn thấy Xuân Bá thì mắt sáng rực chạy ào tới định vồ lấy Xuân Bá. Mộc Khải nhanh chóng dùng kiếm gỗ đào chém cho nó một nhát, cương thi bị kiếm gỗ đào chém liền trọng thương lùi về phía sau vài bước. Xuân Bá giật hết cả mình, ông ớn lạnh nói.
"Cảm ơn pháp sư đã cứu lão già này một mạng, haiz, ở đâu lại xuất hiện thêm một con cương thi nữa vậy?"
Mộc Khải ra hiệu cho Mộc An dùng sợi chỉ đỏ quấn chặt lấy con cương thi, nhưng Mộc An chưa kịp lại gần thì cương thi nhanh chóng đứng dậy bỏ chạy. Mộc An đuổi theo cương thi đi về hướng dãy núi, Mộc Khải khẽ thở dài.
"Con cương thi này là do Lan Y mới cắn ông ấy hồi nãy ở trước cổng nhà trưởng làng đó, haiz đúng thật là ma quỷ càng ngày càng lộng hành tác oai tác quái rồi!"
Minh Thư nhìn thấy Mộc An đuổi theo cương thi thì cô cũng xin phép đi về nhà sớm, Mộc Khải nhìn cô bằng ánh mắt hoài nghi. Cô chỉ mỉm cười thân thiện với ông ta, nếu như Mộc Khải đánh hơi ra được thì làm được gì cô chứ? Cô là con người mà, đâu phải là ma quỷ gì đâu mà sợ, nếu như ông ta biết điều thì đừng cố gắng tò mò về chuyện của cô nữa. Bằng không cô sẽ không biết mình sẽ làm ra những việc kinh thiên động địa như thế nào đâu, tới lúc đó có lẽ cái mạng già của ông ta cũng khó mà giữ lại được.
"Mọi người ở lại vui vẻ ạ! Con xin phép được về nhà trước!"
Minh Thư lễ phép cúi chào, Xuân Hạc nói:
"Em không ở lại chơi nữa sao?"
Minh Thư lắc đầu:
"Không anh, em về sớm nghỉ ngơi để mai đi làm sớm nữa!"
Xuân Hạc tiễn cô ra cửa:
"Vậy thôi em về nhà nghỉ ngơi sớm đi! Mai anh mang đồ ăn sáng qua cho em!"
Minh Thư xua tay:
"Không cần đâu anh! Em tự nấu đồ ăn sáng được mà, phiền anh quá!"
Xuân Hạc nắm lấy tay cô:
"Anh không có cảm thấy phiền gì hết, được nấu cho em ăn là anh cảm thấy rất hạnh phúc rồi!"
Minh Thư bất đắc dĩ gật đầu:
"Thôi được rồi, tùy anh vậy! Em về nhà đây!"
Xuân Hạc vui vẻ:
"Được được, em về cẩn thận nhé!"
Minh Thư nói xong thì bỏ đi về nhà, Xuân Hạc đứng nhìn cô từ từ đi khuất xa, cậu mỉm cười hạnh phúc. Xuân Hạc rất là thích Minh Thư, cậu đã yêu cô ngày từ cái nhìn đầu tiên, chỉ là cậu không dám thổ lộ tình cảm của mình cho cô biết mà thôi. Nhất định một ngày nào đó cậu sẽ tỏ tình với cô, nếu như không sớm bày tỏ lòng mình thì sau này cậu sẽ cảm thấy hối tiếc đoạn tình cảm này lắm.
Minh Thư đi theo hướng cương thi và Mộc An, cô vừa đi vừa đăm chiêu suy nghĩ, chỉ sơ suất một tí thôi mà cương thi có thể xuất hiện ra nhiều đến như vậy. Cô không biết nên vui hay buồn nữa, vốn dĩ cô tạo ra cương thi chỉ muốn đối phó với Yến Loan mà thôi. Chứ cô không hề có ý định muốn hãm hại người dân vô tội, cô lấy la bàn ra đi tìm tung tích của con cương thi hồi nãy. Cây kim la bàn chỉ về hướng đông nam, cô nhanh chóng đi về hướng đó với mục tiêu duy nhất là thủ tiêu con cương thi đó đi.
Vừa chạy đến nơi thì trước mắt cô hiện lên cảnh tượng Mộc An đang dùng linh phù đốt cháy con cương thi tan thành tro bụi, cô không thể tin được chỉ trong một thời gian ngắn mà Mộc An có thể tiêu diệt cương thi nhanh chóng đến như vậy sao. Đúng là quá khủng bố rồi, cô đứng nấp ở một gốc cây gần đấy quan sát hành động của Mộc An. Nhìn khuôn mặt của cậu khi giết chết cương thi vô cùng lạnh lùng và tàn nhẫn, khí thế mạnh mẽ áp bức mọi thứ xung quanh. Đây chính là thực lực thật sự của Mộc An sao? Minh Thư thầm nghĩ.
"Không ngờ hắn ta lại mạnh như vậy! Hừ, coi như ngươi có chút bản lĩnh!"
Khi quan sát xong thì cô quay về làng, coi như không có ai phát hiện ra cô ở đấy, vừa đi cô vừa tức giận tất cả mọi chuyện rắc rối này đều do bọn Tiểu Hồ gây ra. Một lát nữa cô quay trở về sào huyệt thì bọn chúng sẽ biết tay cô, trong lúc đó Mộc An tiêu diệt cương thi xong thì cậu cũng mệt lả người. Công nhận con cương thi này mạnh bạo thật, nó vờn cậu muốn ná thở, tuy giết được nó nhưng cũng khiến cậu tiêu hao không ít sức lực. Mộc An liếc nhìn qua phía gốc cây, thấy lá vẫn còn lay động, cậu thầm nghĩ.
"Vừa nãy ở đây có người tới sao?"
Nhưng cậu cũng chẳng buồn suy nghĩ nữa, bây giờ cậu phải quay trở về báo cáo cho sư phụ biết thành quả của mình. Về đến nhà trưởng làng Xuân Bá, Mộc An cúi chào Mộc Khải.
"Thưa sư phụ, đệ tử quay về rồi ạ! Đệ tử vừa mới tiêu diệt xong con cương thi đó xong!"
Mộc Khải vỗ vai cậu:
"Làm tốt lắm! Con mau đi đốt xác bà Lan Y này đi!"
Mộc An tuân lệnh bước lại gần Lan Y, cậu cầm lá bùa lên niệm chú, lá bùa bốc lửa, cậu ném lá bùa vào người Lan Y. Lửa cháy lớn, thiêu xác bà ta trong nháy mắt, xác của bà ta đã cháy đen thành tro. Mộc Khải nói với dân làng.
"Ai là người nhà của Lan Y thì mau hốt tro cốt rãi xuống sông, để cho linh hồn người đó sớm đi đầu thai. Hôm nay làng chúng ta xuất hiện cương thi, điều này có điểm bất thường, tôi sẽ ở làng vài ngày nữa để điều tra sự việc. Nên mọi người yên tâm, ai về nhà nấy đóng cửa lại không ra ngoài vào ban đêm, tránh cho gặp những thứ quỷ dị rước hoạ vào thân!"
Mọi người nghe pháp sư nói xong thì ai cũng gật đầu tán thành, sau đó mọi người giải tán về nhà của mình. Xuân Bá run rẩy hỏi.
"Chuyện này đúng là có điểm kỳ quái, tại sao đang yên đang lành lại xuất hiện cương thi?"
Mộc Khải trầm ngâm suy nghĩ:
"Có lẽ là có kẻ luyện thi nên mới xảy ra cớ sự này! Hoặc cũng có thể do bọn trộm mộ, đào lên được một quan tài cổ xưa lâu năm chứa nhiều oán khí tích thụ thành cương thi!"
Xuân Bá sợ hãi:
"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Mộc Khải suy nghĩ:
"Phải đi tìm con cương thi đầu đàn chứ sao! Nếu không tìm được nó thì dân làng sẽ gặp nguy hiểm, con cương thi đầu đàn rất mạnh khó mà tiêu diệt được. Những con cương thi thường đã rất khó giết rồi, chứ nói chi là con cương thi đầu đàn, bởi vậy muốn tiêu diệt được nó thì tốn rất nhiều sức lực và bùa chú. Tôi sẽ ở đây vài ngày để tìm ra cho bằng được con cương thi đầu đàn!"
Xuân Bá mừng rỡ:
"Vậy phải nhờ vào pháp sư rồi!"
Mộc Khải xua tay:
"Không có gì, đây là trách nhiệm của một pháp sư nên làm mà! Hôm nay đến đây được rồi mau nghỉ ngơi thôi, để sức ngày mai đi điều tra tiếp!"
"Được!"
Xuân Bá niềm nở dẫn Mộc Khải và Mộc An vào trong nhà nghỉ ngơi, ông cũng lui ra và đi về phòng của mình ngủ sớm luôn. Mọi chuyện hôm nay xảy ra quá sức tưởng tượng của ông ta rồi, hi vọng cương thi sẽ bị tiêu diệt, trả lại yên bình vốn có cho dân làng Hành Sơn.
Trong lúc đó ở phía bên Minh Thư, cô đã đi về tới sào huyệt, khuôn mặt cô lạnh lùng như sát thủ. Cô tức giận đùng đùng quát lớn.
"Tiểu Hồ đâu mau cút ra đây!"
Tiểu Hồ nghe thấy giọng của chủ nhân thì cậu sợ hết hồn.
"Tôi đây ạ!"
Minh Thư dùng tay tát một cái thật mạnh vào mặt của Tiểu Hồ.
Bốp
"Ui da, sao chủ nhân đánh tôi?"
Khuôn mặt của cô trở nên tàn ác hơn:
"Ha, ta mới là người phải hỏi ngươi câu này đó! Tại sao trong làng lại xuất hiện cương thi hả?"
Tiểu Hồ giật bắn người:
"Sao...sao cơ ạ? Trong làng xuất hiện cương thi?"
Minh Thư cười lạnh lùng:
"Ngươi định giả ngu với ta à? Mau nói, các ngươi đã làm ra cái chuyện gì vậy hả? Các ngươi đang gây ra rắc rối cho ta đó! Cái đám Mộc Khải đang bắt đầu nghi ngờ ta, bọn họ đang bắt tay vào điều tra chuyện này. Ta nghĩ cái đầu của ngươi ở trên cổ ngươi hơi bị lâu rồi đó!"
Tiểu Hồ xanh tái mặt mày quỳ xuống cầu xin:
"Nô tài vô dụng, xin chủ nhân hãy trách phạt tôi đi. Người phạt tôi như thế nào cũng được, nhưng tôi cầu xin người đừng giết tôi!"
Minh Thư hung ác nâng cằm của Tiểu Hồ lên, cô nhìn cậu bằng cặp mắt ăn tươi nuốt sống.
"Hừ, ta cũng không định giết chết con cáo tinh nhà ngươi đâu! Nhưng ta sẽ nhắc lại một lần cuối cùng cho ngươi nhớ, lần sau ta giao nhiệm vụ nào thì cũng phải hoàn thành cho thật tốt. Đừng khiến ta thất vọng giống như ngày hôm nay, nếu không hoàn thành tốt, cho dù ngươi có cầu xin ta đến chết thì ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi một cách dễ dàng như ngày hôm nay đâu. Nghe rõ chưa?"
Tiểu Hồ ớn lạnh run rẩy nói:
"Đã nghe rõ ạ! Lần sau tôi sẽ cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao, không để chủ nhân thất vọng nữa đâu ạ!"
Minh Thư cười lạnh:
"Được rồi, hôm nay ta tạm tha cho ngươi!"