Thẩm Minh đứng đơ người ra, cậu không thể tin được trên đời này lại có một cô gái xinh đẹp kiều diễm đến như vậy. Cậu đang mãi mê chìm đắm vào gương mặt xinh đẹp của cô gái ấy, bỗng nhiên cô gái nở một nụ cười e thẹn rồi dựa vào ngực của Thẩm Minh mà nũng nịu.
"Tướng công à! Sao bây giờ chàng mới đến! Thiếp chờ chàng đến nỗi buồn ngủ rồi đây này!"
Thẩm Minh trong lòng như muốn nổ tung ra, trời ơi lần đầu tiên trong đời cậu gặp được một người con gái xinh đẹp tuyệt trần như thế. Thẩm Minh há hốc mồm nói.
"Cô...cô vừa nói cái gì? Tướng công á?"
Yến Loan nháy mắt:
"Đúng vậy! Chúng ta vừa mới tổ chức hôn lễ xong! Chàng không nhớ gì hả?"
Thẩm Minh giật mình:
"Đừng...đừng có nói cô chính là cái xác nằm trong quan tài đó nha!"
Yến Loan bỗng nhiên cười lạnh lẽo, xung quanh người cô tỏa ra hàn khí lạnh buốt.
"Hahaha...bất ngờ không?"
Thẩm Minh bắt đầu có chút sợ hãi với vẻ đẹp ma mị này rồi, cậu lùi về sau vài bước.
"Cô...cô là quỷ hả?"
Yến Loan mỉm cười hình bán nguyệt, cô bước đến gần cậu giơ bàn tay đầy móng dài đỏ sắc nhọn ra vén áo của cậu lên. Thẩm Minh hét toáng lên.
"Cô...cô định làm gì tôi? Chết rồi mà vẫn còn biến thái như vậy!"
Yến Loan vén áo Thẩm Minh lên thấy không có vết sẹo, khuôn mặt của cô biến sắc, cô lẩm bẩm.
"Không phải chàng, người này không phải là chàng!"
Thẩm Minh thấy cô lơ là thì cậu ta vội mở cửa ra bỏ chạy, vừa chạy gấp rút nên đã đụng trúng nữ hầu làm cậu té ngã xuống đất.
"Ui da, làm gì đi đứng lù lù như ma như quỷ vậy trời!"
Thẩm Minh xoa xoa cái mông mới chạm đất của mình, nữ hầu nghe cậu nói xong thì khuôn mặt càng trở nên u ám hơn. Nữ hầu nhoẻn miệng cười rách toạc đến tận mang tai, máu tươi không ngừng chảy xuống dưới cổ, dưới áo, máu chảy loang lổ khắp nơi. Thẩm Minh thấy vậy liền sợ hét lên.
"Á á á á...có ma có ma!"
Nữ hầu nắm lấy cổ cậu kéo đi vào căn phòng tân hôn vừa nãy, cô ta quăng cậu xuống đất rồi chắp tay cung kính nói với nữ quỷ.
"Thưa tiểu thư, nô tì đã đem hắn quay lại rồi ạ! Mời người dùng bữa tối!"
Yến Loan ngồi khoanh chân ở trên ghế, cô lấy tay nghịch mái tóc của Thẩm Minh rồi cười lạnh.
"Giờ thì tin trên đời này có ma quỷ chưa? Hahaha..."
Thẩm Minh sợ mềm nhũn cả chân, cậu không đứng dậy nổi để bỏ chạy nữa. Yến Loan bóp chặt cổ Thẩm Minh khiến cho cậu ta không thở được, cậu cố gắng cựa quậy vùng vẫy nhưng càng giãy giụa thì càng khó thở hơn. Nữ quỷ bẻ gãy cổ Thẩm Minh, sau đó cô ta ăn hết tinh phách và linh hồn của cậu rồi khẽ liếm mép.
"Chậc, mùi vị của tên này không tồi!"
Nữ quỷ ra lệnh cho nữ hầu treo cái xác của Thẩm Minh lên cây đa gần miếu, rồi nở một nụ cười man rợ.
"Hahaha..."
Sáng hôm sau Thẩm Vân không thấy con trai mình về nhà, bà lật đật chạy ra ngôi miếu tìm kiếm con trai. Vừa đến nơi suýt chút nữa bà đã lăn ra ngất xĩu.
"Trời đất ơi, Thẩm Minh! Con trai tôi sao chết thảm đến thế này!"
Trưởng làng và người dân cũng có mặt chứng kiến cái xác chết của Thẩm Minh bị treo cổ ở trên cây đa, ai ai cũng sợ hãi thì thầm bàn tán.
"Haiz, lại có thêm một người chết! Chuyện này không biết khi nào mới chấm dứt đây!"
Người dân lấy cái xác của Thẩm Minh từ trên cây xuống, Thẩm Vân ôm xác của con trai khóc như muốn chết đi sống lại.
"Huhu con ơi, sao con lại bỏ mẹ mà đi!"
Trưởng làng Xuân Bá bước đến vỗ vai an ủi Thẩm Vân.
"Tôi xin chia buồn cùng gia đình bà, tôi rất lấy làm tiếc khi Thẩm Minh đã ra đi!"
Thẩm Vân hất tay Xuân Bá ra, khuôn mặt bà ta giận dữ hét lớn.
"Tất cả là tại ông! Tôi đã cầu xin ông hãy cứu con tôi, tha cho nó 1 con đường sống! Nhưng ông nhất quyết bắt nó kết hôn với một con quỷ! Bây giờ con tôi bị con quỷ đó hại chết rồi đó, ông vừa lòng hả dạ chưa? Huhuhu... con trai của mẹ!"
Trưởng làng Xuân Bá cũng rất đau khổ:
"Tôi xin lỗi, tôi thật vô dụng khi không giúp đỡ được cho mọi người! Tôi cũng hết cách rồi, một người vì mọi người, một người hy sinh cho mọi người được sống!"
Thẩm Vân tức giận chỉ tay vào mặt Xuân Bá:
"Ông thật độc ác, rồi ông sẽ gặp quả báo! Thằng con trai út của ông sớm muộn gì cũng sẽ chết dưới tay con quỷ này, tôi sẽ chống mắt lên xem ông đau khổ khi thằng con trai yêu quý chết trước mặt ông!"
Trưởng làng Xuân Bá nhăn mặt:
"Này Thẩm Vân, bà ăn nói hồ đồ quá nha! Nếu tôi không làm vậy thì dân làng cũng sẽ làm vậy thôi, tại sao bà lại ăn nói ác mồm ác miệng như thế chứ!"
Thẩm Vân tức tưởi khóc lóc ôm lấy xác của Thẩm Minh.
"Huhuhu...số con tôi thật khổ!"
Mọi người khiêng xác của Thẩm Minh đi mai táng rồi chôn gần mảnh đất nhà Thẩm Vân, ai cũng lấy làm tiếc và xót thương cho bà. Cứ tới ngày trăng rằm lại có một người chết, người dân nơi đây luôn sống trong lo sợ ăn không ngon ngủ không yên.
Trở về thực tại...
Thẩm Vân đang thắp lồng đèn trước cửa nhà, từ lúc con trai bà ta chết cách đây đã được một năm thì bà ta cũng dần ít nói. Nhưng hôm nay bà ta thấy trưởng làng Xuân Bá đang lo lắng, bước đi vội vã đi lướt qua nhà bà. Thì trong lòng Thẩm Vân cảm thấy có điều gì đó không may sắp xảy ra, bà mở cửa nhà chạy theo Xuân Bá.
"Này Xuân Bá! Ông đi đâu mà vội vàng vậy?"
Trưởng làng Xuân Bá thấy có người gọi tên mình thì bỗng nhiên giật mình hoảng hốt, ông quay lại nhìn thì thấy Thẩm Vân đang đuổi theo mình. Xuân Bá đặt dấu chấm hỏi.
"Bà chạy theo tôi làm gì vậy Thẩm Vân? Có chuyện gì à?"
Thẩm Vân thở hồng hộc nói:
"Tôi thấy ông lo lắng, hồi hộp, nên mới chạy theo hỏi!"
Xuân Bá có chút giật mình, ông gãi gãi đầu:
"Không có gì đâu, bà mau vào nhà đi!"
Thẩm Vân đứng chống nạnh nói:
"Hôm qua không biết nữ quỷ đó đã chọn trúng chàng trai nào rồi! Nếu có chọn thì chắc trưởng làng cũng là người biết điều đó nhỉ?"
Xuân Bá có hơi kích động, chân mày khẽ chau lại:
"Bà đang nghi ngờ tôi?"
Thẩm Vân cười nhếch mép:
"Một năm trôi qua sau cái chết của con trai tôi, thì tôi vẫn rất căm hận ông đó Xuân Bá! Nếu tôi đoán không lầm thì chắc đêm qua nữ quỷ đó tìm đến con trai út nhà ông đúng không?"
Xuân Bá giả bộ cười lớn:
"Hahaha...tại sao bà lại nghĩ đó là con tôi?"
Thẩm Vân liếc xéo ông:
"Vì nếu như là người khác thì tối nay ông đã lôi đầu con người ta đến cái miếu hoang đó rồi, còn bây giờ trông ông sợ sệt hoang mang thế kia! Tôi đoán chắc 100% con trai út của ông đã được chọn!"
Xuân Bá đến lúc này không thể nào bình tĩnh được nữa, ông bắt đầu toát hết mồ hôi hột.
"Bà đừng có nói năng tầm bậy...đêm qua không có ai được chọn! Mấy đứa con trai trong làng chỉ mới 21 tuổi thôi, chưa đủ tuổi để nữ quỷ đó chọn! Con trai tôi cũng chỉ có 21 tuổi, nên bà đừng có vu khống cho Xuân Hạc nhà tôi!"
Thẩm Vân đứng giằng co với Xuân Bá một lúc lâu, bà ta đã thấm mệt và không còn sức để cãi nhau với Xuân Bá nữa.
"Có hay không thì ông tự biết, nếu dân làng này gặp họa là lỗi của ông đó trưởng làng!"
Thẩm Vân bực bội quay về nhà, Xuân Bá đứng ở ngoài đường mà trong lòng ông nặng trĩu. Không biết nữ quỷ đó sẽ làm hại dân làng như thế nào đây, nếu như biết tin con trai của ông đã bỏ trốn.