Giang Xán Xán đang đi trên đường và đang suy nghĩ nghiêm túc về thực đơn bữa trưa ngày hôm nay, đột nhiên gã nghe thấy ai đó gọi mình từ phía sau: "Đại tá Giang!"
Nghe được thanh âm này, trong lòng Giang Xán Xán thắt lại, muốn bỏ chạy, nhưng người đến còn nhanh hơn gã, vừa nói xong đã có một bàn tay vỗ nhẹ vào vai, sau đó giáo sư Quách cười lớn. "Đại tá Giang, cậu đi ăn trưa một mình à?"
Giang Xán Xán xoay người, miễn cưỡng duy trì nụ cười trên mặt, "Đúng vậy, ăn cơm một mình thôi ạ."
Quách Tiên chắp tay sau lưng, khoác trên người chiếc áo phòng thí nghiệm mới toanh, rất có tinh thần, "Hai ba ngày nay cậu đều đi ăn cơm một mình mà không đi ăn cùng với chỉ huy Lăng nhỉ."
Trái tim nhỏ của Giang Xán Xán run run—— giáo sư Quách đây cũng đi ngồi với gã hai ba ngày rồi.
Khi tình hình vừa ổn định, Giảm Trọng Sơn đã tiến tới phụ trách công việc, như kim đâm vào biển, xoa dịu sự hỗn loạn. Cách đây không lâu, Giảm Trọng Sơn trực tiếp nhập viện vì lý do tuổi già bệnh tật, bắt đầu dần dần giao toàn bộ quyền lực trong tay cho Lăng Thần. Nhưng hiện tại, nhìn thoáng qua, các quản lý cấp cao quân khu đều thấy bọn họ đều là gai nhọn, Lăng Thần chỉ có thể trấn áp bọn họ.
Lăng Thần vừa bận một cái, Giang Mộc liên quan cũng bận đến trời đất tối mù, Giảm Trọng Sơn còn cố ý dặn dò Giảm Lan phải đi theo họ học, không được lười biếng, vì thế chỉ còn lại một mình Giang Xán Xán độc lai độc vãng. Về phần Diệp Tiêu, Lăng Thần ở chỗ nào cậu liền ở chỗ đó, phạm vi không vượt quá 20 mét.
Giang Xán Xán trả lời ngắn gọn, "Vâng, do bọn họ bận quá."
Giáo sư Quách vẫn cười ha hả, "Đại tá Giang lại không bận lắm nhỉ," ông liền chuyển chủ đề, "Vậy bản báo cáo 40000 chữ đại tá Giang còn nợ Viện Nghiên cứu chúng tôi thế nào rồi?"
Hai mắt Giang Xán Xán tối sầm, không thể tưởng tượng được cảnh lúc trước mình còn vỗ đùi tự ôm bản báo cáo dùng thử 40000 chữ! Ngu ngốc tới nhường này? Gã nhăn mặt, làu bàu trả lời, "Chắc chắn sẽ giao chắc chắn sẽ giao mà!"
Giáo sư Quách đạt được thành tích thúc giục mỗi ngày, vừa lòng dừng lại, "Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi, đại tá Giang vất vả rồi."
Đợi giáo sư Quách quay người trở về, Giang Xán Xán chắc chắn đây không phải tình cờ gặp mà là giáo sư Quách cố ý đến kiếm gã!
Đúng là một câu chuyện bi thảm.
Trong phòng ăn, Giang Xán Xán bưng một khay đầy thức ăn ngó trái ngó phải, hai mắt chợt sáng lên, nhắm ngay mục tiêu, bước nhanh đến đó.
Đặt khay đồ ăn xuống bàn, Giang Xán Xán nhanh chóng ngồi xuống, nụ cười tươi tắn chào hỏi đội trưởng Liệp Báo, "Sẹo ca đã lâu không gặp!"
Tần Lĩnh để đũa xuống, gương mặt nghiêm túc, "Nửa tiếng trước, Ngô Tử Ngạn nhắc tôi không được tiếp cận cậu trong phạm vi ba mét."
Giang Xán Xán hung hăng cắn một miếng bánh bao, nghĩa chính từ nghiêm, "Tình đồng chí giữa chúng ta không thể bị người khác khiêu khích!"
"Tình đồng chí Không tồn tại." Tần Lĩnh uống một ngụm canh, cầm trong tay chiếc bánh bao cuối cùng còn sót lại trên đĩa, quay người rời đi, chỉ để lại một bóng lưng tàn nhẫn kiên quyết.
Giang Xán Xán tỏ vẻ cực kì tức giận!
Nhưng hắn vừa mới ăn được một nửa, Trương Nghĩa cùng Dương Tiêu một trước một sau bước vào phòng ăn. Vẻ mặt Giang Xán Xán sáng ngời, vẫy vẫy tay, "Chỗ này, chỗ này nè!" Chỉ kém nhảy lên để thu hút sự chú ý.
Dương Tiêu cùng Trương Nghĩa vừa nghe thấy liền bị dọa sợ. Hai người liếc nhau, đều có thể đọc được mấy câu đầy phức tạp trong mắt đối phương "Vận khí phải bất ổn đến nhường nào mới có thể gặp ở đây đây!" "Thời vận không tốt vận rủi quấn thân, cần phải tìm thời gian đi chùa miếu thắp hương mới được!" Tâm trạng rất không ổn.
Hai người bước từng bước một đến đối diện Giang Xán Xán, Giang Xán Xán vô cùng nhiệt tình, "Bánh bao ngày hôm nay rất ngon, thịt bò hâm cũng ngon lắm, hai người ăn thử đi, Xán gia tui siêu rì com men!"
Dương Tiêu cùng Trương Nghĩa liên tục gật đầu, "Bây giờ tụi tôi đi——"
"Khoan đã, đâu cần gấp như vậy," Vẻ mặt Giang Xán Xán cực kì quan tâm đàn em, "Dạo gần đây có bận không?"
"Bận lắm ạ!" Dương Tiêu vội vàng đáp, "Chỉ huy Lăng bố trí rất nhiều chuyện, tôi nhận nhiệm vụ hai ngày nữa là phải dẫn đội ra ngoài!"
Trương Nghĩa cũng vội nói tiếp, "Tôi cũng thế, bên quận 2 có tìm được một căn cứ phụ của Thánh Tài, chỉ huy Lăng để tôi với Dương Tiêu phối hợp với nhau, đội một đội hai của đội dự bị Cục Hai được điều động cùng nhau!"
Câu nói "Hai người có rảnh giúp Xán gia tui viết mấy ngàn chữ báo cáo của" Giang Xán Xán ấp ủ mấy lần liền vẫn chưa nói ra. Ngay lúc gã đang chần chờ, Dương Tiêu cùng Trương Nghĩa liếc nhìn nhau một cái, nhanh chân chạy mất.
Giang Xán Xán căm phẫn cắn nửa cái bánh bao.
Đợi tới khi gã ăn xong, héo queo chạy đến cửa văn phòng Lăng Thần, mở cửa đi vào. Giang Mộc cùng đang cùng Giảm Lan bên trong đang thấp giọng trò chuyện, còn Lăng Thần...... Lăng Thần đang chữa bài thi của Diệp Tiêu
Khoảng thời gian trước, Lăng Thần nhận ra bé con nhắn hắn mới 18 tuổi lẻ chín tháng, các bạn đồng trang lứa còn đang ở trường đi học.
Với tâm lý "Nhà người khác có bé con nhà tôi cũng phải có, nhà người khác không có bé con nhà tôi cũng phải có", Lăng Thần hỏi Diệp Tiêu có muốn đi học không, nhưng Diệp Tiêu không có hứng thú với việc đi học
Lăng Thần từ trước đến nay đều nghe theo ý Diệp Tiêu nên không nhắc đến chuyện này nữa, thay vào đó hắn xắn tay áo bắt đầu giảng dạy kiến thức lý thuyết cho Diệp Tiêu mỗi ngày, đồng thời thỉnh thoảng còn làm bài kiểm tra ngẫu nhiên.
Giang Xán Xán đặt bữa trưa đã đóng hộp lên bàn, cúi người thấp giọng hỏi Giang Mộc, "Thần ca có làm được không đấy? Lỡ như dạy bạn nhỏ sai thì sao?"
Giang Mộc nhìn chằm chằm vào tài liệu, nhẹ giọng trả lời: "Nếu anh đi xem danh sách vinh danh của Học viện Quân sự số 1 trong những năm qua, chắc chắn có thể tìm được hồ sơ về thành tích văn hóa của Thần ca."
Giang Xán Xán tò mò.
"Thần ca khi còn đi học luôn đứng đầu lớp, nhưng lúc đó anh ấy phải lo việc huấn luyện và nhiệm vụ của Cục Hai nên không thường xuyên xuất hiện ở trường."
Giang Xán Xán bị sốc, làm một người có thành tích chiến đấu cá nhân cùng thành tích hoạt động luôn đứng thứ hai nhưng thành tích văn hóa luôn đứng chót, thật sự không thể hiểu sự tồn tại biến thái của Lăng Thần!
Hắn nghiêng đầu Lăng Thần đang cúi đầu chữa bài thi, bỗng nhiên cảm thấy trên người chỉ huy nhà mình mang theo ánh sáng vinh quang của học thần, bàn tang đang cầm bút cũng tỏa ra ánh sáng nhạt.
Sau khi chiêm ngưỡng xong, Giang Xán Xán nhanh nhẹn ngồi chen vào giữa Giang Mộc cùng Giảm Lan, "Hai người đang bận gì đấy?"
Giảm Lan không nói gì, Giang Mộc nhìn Giang Xán Xán một cái, cũng không nói gì.
Độ mặt dày của Giang Xán Xán một chín một mèo với Lăng Thần, đều có thể so với bước tường thành, lải nhải nói, "Xán gia tui hôm nay là vô tình gặp được giáo sư Quách." Hai chữ vô tình được nhấn mạnh cực kỳ.
Giang Mộc đảo mắt từ phía màn hình sang mặt Giang Xán Xán, trong giọng nói mang theo ý cười nhạt, "Lại bị thúc giục bản báo cáo à?"
"Đúng vậy! Đây là lần phục kích thứ mấy rồi? Sao bọn họ có thể rảnh như vậy chứ hả? Ngay cả trước khi đi vệ sinh Xán gia anh cũng phải xem xem trong nhà vệ sinh có thể bỗng nhiên có giáo sư Quách nhảy ra, sau đó hét một câu—— bản báo cáo dùng thử 40000 chữ thế nào rồi!"
Giang Xán Xán xụi lơ, chỉ kém nằm sấp xuống đất ôm đùi Giang Mộc không buông, đôi mắt trông mong, "Tiểu Mộc em sẽ không thấy chết mà không cứu có đúng hay không?"
Giang Mộc vẫn là không đành lòng, "Ừ" một tiếng.
Giang Xán Xán hoan hô, lại nhìn về phía Giảm Lan, mặt mày mong đợi, "Người anh em, em cũng sẽ không thấy chết mà không cứu có đúng hay không?"
Giảm Lan lộ ra nụ cười mến thương, ngẩng đầu hất cằm, "Gọi ba đi."
Giang Xán Xán thậm chí còn không dừng lại, vô cùng nhanh nhẹn gọi tiếng "Ba" cực kỳ lớn.
Giảm Lan nhướng mày, "Được, em nhận thầu 10000 từ!"
Giang Xán Xán chắp hai tay giơ lên đầu, "Ca ngợi tình thân vĩ đại!"
Lúc này, mí mắt giật giật, Giang Xán Xán đột nhiên có dự cảm không lành, gã giữ nguyên tư thế chắp tay giơ qua đỉnh đầu, cẩn thận nghiêng đầu nhìn Giang Mộc.
Giang Mộc đang cầm bút điện tử, vừa viết vừa vẽ trên màn hình, góc nghiêng lạnh lẽo.
"Tôi rút lại câu trả lời trước đó, tôi từ chối."