Khi Giảm Lan mở cửa xe bước vào, bên trong chỉ có Giảm Trọng Sơn và hai cảnh vệ. Trong xe nồng nặc mùi thuốc, ánh sáng tối mờ, Giảm Lan đứng ngược sáng, nhìn ông lão nằm trên giường bệnh đơn sơ, mũi cảm thấy đau nhức.
Cô phát hiện ra rằng ông nội cô đã bảy mươi tuổi rồi, tóc đã bạc trắng và người cũng gầy đi rồi. Không còn là người ông nội đã vác cô trên vai cho cô cưỡi ngựa khi còn nhỏ.
"Giảm Lan sao cháu?"
"Vâng," nhận ra lúc mình nói đầy giọng mũi, Giảm Lan hắng giọng nói, cười, "Vâng, ông nội ơi cháu đây."
Giảm Trọng Sơn mở to mắt ho khan hai tiếng, với sự giúp đỡ của cảnh vệ ngồi dậy, nghiêng người dựa vào vách xe. Ông quan sát Giảm Lan, vẻ uy nghiêm và hung hãn tích tụ trong lông mày mấy chục năm biến thành một nụ cười, "Tóc dài hơn chút rồi."
Giảm Lan nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhìn được, hốc mắt đau xót, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt. Cô hít hít mũi, không biết phải nói cái gì.
Nhưng Giảm Trọng Sơn lại cười rộ, "Ôi chao, công chúa nhỏ của chúng ta sao lại khóc nhè rồi? Ông nội nhớ là hồi cháu bảy tuổi, hay tám tuổi không phải đã thề không bao giờ khóc nhè sao?"
Giảm Lan dùng tay lau mặt, khàn giọng nói, "Cháu không khóc nhè."
"Được được được, là do ông nội nhìn nhầm." Giảm Trọng Sơn vẫy tay, "Nào, lại đây ngồi với ông."
Giảm Lan nghe lời bước qua, cầm lấy bàn tay gầy gò của Giảm Trọng Sơn.
Giảm Trọng Sơn lại ho khan hai tiếng, nhìn chằm chằm gương mặt Giảm Lan một lúc, giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi, "Ba của con không cần hai người chúng ta, cũng không cần nhà họ Giảm."
Ông dường như chỉ sau một đêm đã già đi vài tuổi, dưới vẻ oai phong quanh năm khoác trên người bộ quân phục, cuối cùng cũng lộ ra vẻ mệt mỏi của một người già.
Giảm Trọng Sơn nhìn Giảm Lan bằng ánh mặt hiền hòa, cũng không nói bất kỳ lời nói vòng vo hay khéo léo không cần thiết nào, "Ông đã già rồi, sống chẳng được bao lâu nữa, đợi đến lúc ông đi, nhà họ Giảm cũng chỉ còn mình cháu."
Giảm Lan nói giọng khàn khàn, "Chỉ còn một mình cháu cũng không sao, cháu chịu được."
"Ừ." Giảm Trọng Sơn giơ tay sờ mái đầu tóc ngắn đâm vào tay, trong ánh mắt hàm chứa áy náy, "Cháu gái nhà người khác có ai mà không được cưng chiều trong lòng bàn tay mà lớn lên? Cũng chỉ có Giảm Lan nhà chúng ta, từ khi còn nhỏ đã không thích chơi búp bê, không chơi trò gia đình, món đồ chơi yêu thích lại là khẩu súng mô phỏng, trò chơi yêu thích lại là đánh nhau với đám con trai. Chưa từng mặc đồ xinh đẹp chưa từng đeo giày cao gót, không tết bím tóc đẹp, cũng chưa từng mặc váy nhỏ màu hồng nhạt, cháu đã trưởng thành như thế."
Lắc đầu, Giảm Lan vừa khóc vừa cười nhìn Giảm Trọng Sơn, "Cháu không cảm thấy tiếc nuối điều gì cả, cháu đã trưởng thành rất vui vẻ, thật đấy ạ."
Giảm Trọng Sơn dùng lòng bàn tay thô ráp lau nước mắt cho cô, "Trước khi ông nội rời khỏi quân khu đã khám có bệnh ở phổi, ông không nói cho ai khác."
Sự lạnh lẽo tràn vào đằng sau lưng, thấm vào trong xương tủy Giảm Lan đỏ mắt gật đầu —— cô hiểu, ít nhất trước khi cô đứng lên, Giảm Trọng Sơn không thể ngã quỵ, cho dù có bệnh nặng cũng không được nói.
"Vào thời điểm đó, trong quân khu đang có những dòng chảy ngầm dâng trào, rất khó phân biệt giữa kẻ trung thành và kẻ phản bội. Sau đó, giáo sư Bạch đệ trình báo cáo về việc mở rộng khu D. Nó giống như một hòn đá khổng lồ ném xuống hồ. Trong khoảnh khắc ấy, suy nghĩ của vô số người trở nên hỗn loạn.
Nước chảy ngày càng đục, sau đó, ông kiên trì để mấy đứa vào khu D mang lõi khu vực trung tâm về nghiên cứu, nghĩ rằng, thế giới này chung quy vẫn còn hy vọng.
Nhưng ông quả thật đã già rồi, khi biết tiểu đội của Du Long tiến vào khu D một người cũng chẳng giữ được, ông mới nhận ra, ngay khi bản thân mình còn chưa ý thức được, tâm của những người xung quanh đều đã thay đổi."
Giảm Lan đã bình tĩnh lại, như là quay về khi còn nhỏ, kể lại theo lời của Giảm Trọng Sơn, "Sau đó ông quyết định rời khỏi quân khu?"
"Đúng vậy. Ông nhận ra, quân khu rất khó để quay trở lại, nó bệnh tật và thối rữa, cho nên ông muốn phá rồi thành lập lại." Giảm Trọng Sơn ho khan vài tiếng, tiếp tục nói, "Khi đó vừa lúc ba của con cũng đưa ra ý tưởng này, sau khi ông suy nghĩ đã đồng ý —— thành lập một căn cứ mới, cũng hoàn thành hai việc quan trọng nhất vào lúc này: Ngăn sự mở rộng của khu D và tiếp tục nghiên cứu khoa học cần thiết, cho nên mới có đào tẩu, có căn cứ tạm thời."
"Chỉ là ông không ngờ, con trai của mình, lại có tiền đồ đến vậy."
Nói tới đây, mạch máu xanh ở một bên cổ của Giảm Trọng Sơn phồng lên, ông ho mấy tiếng, nắm chặt tay Giảm Lan, cổ họng run lên, nhưng ông không thể phát âm được một chữ hoàn chỉnh.
Bên ngoài xe, Bạch Hoành Vân đang nói chuyện của Lăng Thần.
"Trước khi con đi đã nhắc nhở mẹ, dường như Giảm Vân có vấn đề. Cho nên ngay khi người của Liệp Báo được cử ra khỏi căn cứ, tổ hai của đội dự bị cũng lần lượt bị cử đi, mẹ cùng lão Lăng liền chú ý hơn. Sau đó, Giảm Vân sắp xếp một nhiệm vụ để cử tổ hai ra ngoài, rồi lại lần lý do vì bảo vệ sự an toàn của căn cứ tạm thời mà cắt đứt mọi thông tin liên lạc ở bên ngoài, lúc ấy mẹ cùng lão Lăng đều cảm thấy tình hình trở nên không ổn."
Lăng Định Nam gật đầu, "Tụi ba ở phòng nghiên cứu khoa học tổ chức một cuộc họp ngắn gọn, thảo luận, cuối cùng quyết định nếu tình hình không ổn thì sẽ bỏ căn cứ tạm thời. Dù sao chạy một lần là chạy, chạy hai lần cũng vẫn là chạy. Mọi người đều quen thuộc với quá trình này."
"Đúng như thế đấy," Bạch Hoành Vân cười nói, "Hơn nữa, hệ thống phòng thủ của căn cứ tạm thời là do bọn mẹ xây dựng, việc sử dụng những gì bọn mẹ xây dựng để giam cầm không phải là một cách cách làm lý trí. Cũng có thể là vì Giảm Vân đơn giản là chưa bao giờ nghĩ bọn mẹ sẽ rời đi."
Cô thở dài, "Nhưung Giảm Vân thật sự cứ như một kẻ điên cực kỳ lý trí."
Lăng Thần hỏi một điểm đáng ngờ, "Cho nên vì sao lúc này căn cứ tạm thời lại vội vàng phong tỏa?"
"Rất đơn giản. Giảm Vân dẫn bầy sói Thánh Tài vào nhà, nếu muốn lấy được công nghệ dung hợp gen của đối phương thì sẽ phải không ngần ngại dùng quyền lực làm mồi nhử. Không ngờ, trước khi Giảm Vân có thể điều khiển công nghệ tổng hợp gen và giết chết Thánh Tài, Thánh Tài đã từng bước ăn mòn quân khu và sẽ sớm tấn công ông ta. Tình huống này buộc Giảm Vân phải tìm ra một biện pháp hữu hiệu. "
Lăng Thần nhíu mày, "Công nghệ tổng hợp gen cũng như lõi khu vực trung tâm Giảm Vân đều không muốn buông tay, vì vậy ông ta đã chọn cách kiểm soát hoàn toàn lõi khu vực trung tâm trong thời gian ngắn nhất. Với sức mạnh này, không ai có thể là kẻ thù của ông ta?"
"Gần như là như thế." Bạch Hoành Vân bật cười đầy mỉa mai, "Cũng không biết bây giờ ông ta có hối hận vì lúc trước đã tự tay dẫn lực lượng của Thánh Tài vào quân khu, chủ động mở ra cuộc chiến tranh đoạt quyền lợi, đấu đá lẫn nhau kia không."
"Ông ta không hối hận đâu." Lăng Thần nói chắc chắn, hắn bước lên xe cầm máy đọc xuống đưa cho Bạch Hoành Vân cùng Lăng Định Nam, "Đây là lí do Du Long thiếu chút nữa chết hết."
Tốc độ đọc của hai người rất nhanh, không bao lâu đã đọc xong toàn bộ rồi. Lăng Định Nam đóng máy đọc lại, "Trong thời gian sớm như vậy mà ông ta đã bí mật tiến hành nghiên cứu về dung hợp gen. Mục đích của ông ta là gì?"
Lăng Thần lắc đầu, "Bao gồm Giảm Lan, bọn con đều không biết."
Bạch Hoành Vân nhìn chằm chằm bãi cỏ trên mặt đấy một luc, cất máy đọc, "Để mẹ dẫn còn đi thăm lão tướng quân trước."
Sau một chẳng đường dài, cuối cùng họ cũng dừng lại trước căn cứ của Phù Du, vừa xuống xe, Giảm Trọng Sơn đã nhanh chóng được đưa vào phòng y tế.
Nằm ở trên giường bệnh, Giảm Trọng Sơn có chút bất đắc dĩ, "Ông cũng không phải sắp chết——"
"Ông đừng nói gì hết." Giảm Lan mặt mày lạnh lẽo, thái độ đáng sợ như có thể đóng băng ngàn dặm trong một hơi thở, cô nói tiếp, "Những chuyện ông lo lắng cháu đều sẽ làm tốt, những gì bây giờ ông cần làm đó là chữa bệnh và nghỉ ngơi."
Hốc mắt lại ươn ướt, Giảm Lan đứng thẳng tắp như ngọn giáo, nhìn ông già trên giường bệnh, "Ông vẫn chưa được tận mắt nhìn thấy cháu trở thành tướng quân, đừng tùy tiện nói mình có chết hay không."
Giảm Trọng Sơn thấy cảm xúc của Giảm Lan đã bình tĩnh lại, lông mày cau chặt cuối cùng cũng giãn ra, động tác của ông thong thả nằm xuống, hai tay cùng đặt lên trên bụng, "Được được được, tiểu tướng quân tương lai của chúng có thể yên tâm đi xử lý công việc rồi."
Giảm Lan trợn mắt, "Xin ông được thêm chữ tiểu phía trước chức vụ ạ, chẳng ra cái gì cả."
Xua xua tay, Giảm Trọng Sơn cười nói, "Được rồi được rồi, đại tướng quân tương lai có thể đi rồi đó."
Giảm Lan tùy ý hành lễ, xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Khi đến góc cầu thang, Giảm Lan trốn vào, dựa vào tường khóc một lúc rồi đứng thẳng dậy, lau sạch dấu vết trên mặt.
Còn rất nhiều chuyện đang chờ cô.
Bởi vì căn cứ của Phù Du quá nhỏ, không thể tiếp nhận những người từ khu vực thứ năm đến, Lăng Thần quyết định dựng trại bên ngoài căn cứ. Giáo sư Lữ và giáo sư Lôi cũng đã chi rất nhiều tiền cho một thiết bị ngụy trang vô hình mới chỉ cần nó được bật lên, ngay cả khi radar quét nó, trên thiết bị sẽ chỉ hiển thị một khu rừng.
Sau khi mọi người đã ổn định xong, Lăng Thần bận rộn đến mức lòng bàn chân như có gió. Sắp xếp người bị thương, đếm số người sống sót, ghi nhận số người hy sinh, tổ chức lại đội ngũ, tích hợp vật tư... Trong căn cứ Phù Du rộng lớn như vậy, ngoại trừ Giảm Trọng Sơn, hắn là người có quân hàm cao nhất, không có manh mối lớn nhỏ, chuyện gi gỉ gi gi nào mà không đưa cho hắn.
Sau khi tiễn quản lý quân nhu và mấy đội trưởng ra ngoài, Lăng Thần ngồi tựa lưng vào ghế, đưa tay nhéo nhéo lông mày. Hắn đã không được ngủ nhiều ngày liên tục, cáu kỉnh đến mức chỉ cần một giây là nổi giận, nhưng cố tình mỗi chuyện bên dưới lại quá mức hỗn loạn, vết thương của lão tướng quân đã bị nhiễm trùng và tình trạng phổi của ông ngày càng tồi tệ. Hắn cũng ngại khi đem những chuyện lông gà vỏ tỏi nhỏ nhặt đó đi làm phiền, chỉ có thể tự mình gánh lấy, rồi sai khiến Giảm Lan, Giang Mộc, Ngô Tử Ngạn cùng những người khác đi khắp nơi.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Lăng Thần đè xuống ngọn lửa cuồng nộ trong lòng, lúc ngước mắt lên, chút ngọn lửa cho lòng cũng tiêu tán sạch. Hắn cười, "Bé con đấy ư?"
Diệp Tiêu cầm trường đao, nhẹ nhàng đi đến trước mặt Lăng Thần, cúi xuống hôn hắn một cái, nhìn hắn, "Đội trưởng, anh có quầng thâm mắt kìa."
Tim Lăng Thần vô cớ đập thình thích, "Vậy bây giờ đội trưởng có còn đẹp trai không?"
Diệp Tiêu nghiêm túc trả lời, "Đẹp trai lắm ạ."
Lăng Thần lại lần nữa khôi phục bình tĩnh, hắn ôm người vào trong lòng, chóp mũi kề bên gáy Diệp Tiêu hít vào một hơi thật sâu, cảm thấy mỹ mãn, "Ông đây nhớ em đến phát điên."
Diệp Tiêu dựa vào trong lòng hắn không nhúc nhích, ngoan ngoãn để hắn ôm, thỏ thẻ nói, "Em cũng nhớ đội trưởng lắm."
Những lời này chọc chuẩn xác đến mức Lăng Thần cảm giác phần mềm mại nhất trong lòng mình như bị kim chân, đau xót tê dại. Hắn hôn lên vành tai Diệp Tiêu, "Xin lỗi, mấy ngày nay không có thời gian ở bên em."
Diệp Tiêu lắc đầu, "Em cũng đâu thể ở bên anh."
"Đúng thế." Lăng Thần biết mấy ngày nay cậu đều ở cùng mấy người bên Phù Du, nghĩ hổi thì hắn hỏi, "Tình hình bên đấy thế nào? Có ổn không?"
"Không ổn ạ." Diệp Tiêu trầm giọng, "Sáng hôm nay, em với A Cửu đã cùng nhau tiễn Nhập Thất và Nhập Bát đi."
Lăng Thần ôm chặt người.
"Bât giờ Phù Du chỉ còn năm người, A Cửu, Nhập Nhất, Đại Hạ, A Khuyết, còn có Nhập Ngũ." Cậu xoay người, hai tay vòng qua cổ Lăng Thần, cằm gác lên trên vai Lăng Thần, theo bản năng mà cọ cọ, nhỏ giọng nói, "Em thấy hơi buồn."
Lăng Thần giống như dỗ dành con nít, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu.
Bình tĩnh lại, Diệp Tiêu nhớ tới văn phòng mình thấy bên ngoài, có chút quen tai, "Đội trưởng, người vừa mới tới ngoài văn phòng là quản lý quân nhu sao?"
Để thuận tiện, hai ngày trước, một căn phòng tạm thời được tìm thấy trong căn cứ của Phù Du để dùng làm văn phòng cho Lăng Thần, tay nắm cửa đã bị hỏng.
"Đúng vậy, họ đặc biệt tới đây để nói với tôi, thuốc không dùng được lâu, chúng ta có đủ thực phẩm bổ sung, nhưng đạn và những thứ khác cũng thiếu. Bây giờ vẫn là tháng 8, nhiệt độ vẫn chưa giảm, đợi tới lúc nhiệt độ giảm xuống, quần áo cũng sẽ thiếu."
Diệp Tiêu cũng lo lắng theo, "Vậy phải làm sao bây giờ ạ?"
Lăng Thần hôn giữa mày cậu, "Đội trưởng chuẩn bị dẫn người cướp đồ, em muốn đi cùng không?"
"Em muốn ạ!"
"Ừ, được."