Ngay lúc này, Lăng Thần cuối cùng cũng sâu sắc nhận ra, khoảng cách thế hệ giữa ông chú 27 tuổi như mình và cậu nhóc 18 tuổi lẻ 3 tháng như Diệp Tiêu là rất lớn.
Sầu chết mất.
Diệp Tiêu quấn lại băng vải lên cổ tay phải, hơi do dự hỏi: "Anh cảm thấy....Không ngầu sao?"
Đối mặt với đôi mắt đầy mong chờ câu trả lời của Diệp Tiêu, Lăng Thần còn có thể làm sao bây giờ? Thế là vị chỉ huy trẻ tuổi nhất Cục Hai trả lời một cách đầy thành khẩn, không hề giống như trả lời có lệ: "Rất ngầu, nó sẽ khiến cho quân địch cảm thấy khiếp sợ."
Được Lăng Thần khẳng định, mọi sự thấp thỏm trong lòng Diệp Tiêu liền tiêu tan. Cậu cúi đầu cầm phần đuôi của băng vải cột lại, bởi vì chỉ có thể sử dụng một tay nên nút thắt trông rất xấu.
Lăng Thần không nhịn nổi nữa, duỗi tay kéo tay Diệp Tiêu lại, đặt trên đùi mình, tháo cái thắt nút xấu xí kia ra, rồi thắt lại cho cậu một nút thắt nơ bướm tiêu chuẩn.
Diệp Tiêu nâng cổ tay lên lật qua lật lại, kinh ngạc nói: "Nút thắt của anh trông đẹp hơn nút thắt của em nhiều!"
Lăng Thần 'tsk' một tiếng, hắn cảm thấy đầu óc của mình có vẻ cũng hỏng rồi —- Hắn vậy mà lại cảm thấy vui vẻ khi được cậu nhóc này khen thắt nơ bướm đẹp.
Trong buồng lái, Giang Xán Xán nghe được cuộc trò chuyện từ trên nóc xe truyền tới, cười đến run cả người, hai tay cầm lái cũng run lên cầm cập. Nhưng phải nhịn lại, đã vậy còn phải hạ giọng xuống để cho hai người có cái lỗ tai thính trên kia không nghe được, thật là vất vả.
"Hahaha cười chết Xán gia rồi, ha ha ha ha!" Anh cố gắng đè giọng xuống dùng giọng mũi để nói chuyện, tiếng phát ra giống như bị hóc xương đầu cá vậy: "Thần ca nhà chúng ta ở quân khu cuồng vọng nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng gặp được người có thể trị hắn! Hahaha, Xán gia tôi đây đang cực kì vui vẻ!"
Giang Mộc đang phân tích phương hướng trên bản đồ 3D, nghiêng đầu liếc anh một cái: "Xán gia, vậy chắc anh rất muốn bị Thần ca vặn đầu xuống rồi chà đạp trên mặt đất đúng không?"
Thanh âm vui sướng của Giang Xán Xán vang lên: "Bọn họ đang ở trên nóc xe mà, không biết được đâu ha —- ha —-" Ngay sau đó, máy truyền tin của anh nhảy ra cái tên "Lăng Thần" với dòng tin nhắn [Thật xin lỗi, anh biết rồi.] Tiếng "Ha" còn lại của Giang Xán Xán mắc kẹt trong họng, khuôn mặt tươi cười cũng trở nên cứng đờ.
Giang Xán Xán: Mẹ nó, có còn là người không vậy, tai thần à? Nói như vậy mà cũng có thể nghe thấy!
Tai thần:
Cv:Thuận phong nhĩ
Raw: 顺风耳
Có nghĩa là người có tai có thể nghe thấy âm thanh mà gió thổi. (Baidu)
Trên nóc xe, Lăng Thần tắt máy truyền tin, nhìn về phía xa, đàn thằn lằn đất đã hoàn toàn bị cắt đuôi, tới cả bóng dáng cũng không thấy. Bốn phương đều là chân trời bao la, xe bọc thép chạy một đường về phía trước, không gặp một chút cản trở nào. Lăng Thần dùng tay trái gõ lên nóc xe hai cái, sau đó, tốc độ của chiếc chiến mã liền dần dần chậm lại.
Diệp Tiêu cầm thanh đao bằng tay trái, cau mày lo lắng hỏi: "Anh bắn nhiều phát súng như vậy, tay có ổn không?"
"..." Lăng Thần lúc này mới nhớ ra, vì không muốn để người này đi, hằng ngày mình vẫn luôn giả vờ còn bị thương.
Nhưng vẫn chưa muộn, vẫn còn cứu vãn được.
Vì vậy, lúc Giang Xán Xán giao lại vị trí tài xế cho Giang Mộc, thò đầu ra nhìn lên nóc xe, thứ đầu tiên đập vào mắt anh là hình ảnh chỉ huy Lăng nhà mình tay trái ôm tay phải, nhíu mày mím môi tỏ vẻ yếu đuối.
Vẻ mặt Giang Xán Xán trở nên kỳ lạ —- Mẹ nó, với cái kỹ năng diễn xuất này, có ai sẽ tin sao? Sao không chảy mồ hôi lạnh? Sao mặt mày không tái nhợt gì hết vậy? Động tác khô khan, không có chi tiết nhỏ để hỗ trợ!
Vậy mà lại có người thật sự tin.
Diệp Tiêu không thèm để ý đến thanh đao tuỳ thân không rời một khắc còn chưa đứng vững, vội vàng duỗi tay đỡ lấy Lăng Thần, trong mắt tràn đầy lo lắng, gấp gáp hỏi: "Anh làm sao vậy? Tay bị tê sao? Có nghiêm trọng không? Sức giật rất lớn, đã vậy còn không có giá đỡ...."
Giang Xán Xán trầm mặc, nếu như ký ức của anh đúng, thì mười sáu tuổi Lăng Thần đã được gọi là "Vua bắn tỉa", cả ngày xách theo cây súng bắn tỉa hạng nặng chạy nhanh như bay đi tìm người thi đấu cùng, ai thua thì phải giúp người thắng giặt vớ một tháng. Theo nguồn tin tức đáng tin cậy, Lăng Thần nhờ vào loại phương pháp bỉ ổi này, nên chưa từng phải giặt vớ!
Lăng Thần hùa theo: "Ừm, có lẽ cơ ở cánh tay phải bị kéo căng quá nên giờ không còn lực nữa." Sau đó, còn không hề giả trân mà hít một ngụm khí lạnh, 'Rít' một tiếng.
Diệp Tiêu nửa ngồi nửa quỳ ở trên nóc xe, lo lắng trong mắt càng rõ ràng hơn: "Hay em massage tay cho anh nha? Em biết cách massage, massage tay sẽ làm anh thoải mái hơn một chút."
Lăng Thần vốn dĩ chỉ là đang giả vờ thôi, cơ bả vai và cơ tay của hắn đều rất ổn, không cần massage. Nhưng nhìn đôi mắt như sắp khóc của Diệp Tiêu, hắn liền đưa tay qua: "Được, vậy em massage cho tôi đi, có hơi đau một xíu."
Diệp Tiêu trịnh trọng gật đầu như thể đang làm chuyện gì rất quan trọng, cậu ngồi quỳ trên nóc xe, ngoan ngoãn cần mẫn bắt đầu massage các cơ cho Lăng Thần.
Giang Xán Xán - người xem toàn bộ quá trình, trong lòng thầm mở rộng nhận thức về Lăng Thần —- Lão già không biết xấu hổ, thật không phải người a!
Giả vờ yếu đuối gì đó, đúng là không biết xấu hổ!
Lúc này, Lăng Thần nhướng mắt nhìn cái đầu nhô ra của Giang Xán Xán, nhướng mày, ý bảo —- Còn chưa cút?
Giang Xán Xán cứng đầu, trừng mắt nhìn lại, rồi lại vội vội vàng vàng thụt đầu vào lại trong xe, trong lòng thầm nghĩ —- Thật xui xẻo, chả hiểu kiểu gì mà phải thế một màn cực kỳ cay mắt này, tự làm bản thân đau lòng!
Diệp Tiêu đặt tất cả lực chú ý lên người Lăng Thần, không hề phát hiện Giang Xán Xán đang nhìn trộm, cậu thấy ánh mắt Lăng Thần thay đổi, còn tưởng do mình không khống chế tốt lực tay, lo lắng hỏi: "Khó chịu sao?"
Lăng Thần thu mắt, hắn rũ mắt xuống, nhìn bàn tay tinh tế trắng nõn đang đặt trên cơ bả vai của mình, lắc lắc đầu, trấn an: "Rất thoải mái, em làm tiếp đi."
Vì tay Diệp Tiêu phải cầm đao quanh năm nên lòng bàn tay đầy những vết chai, giống như bàn tay của Lăng Thần. Nhưng mà, bàn tay của Lăng Thần rất lớn, còn bàn tay của Diệp Tiêu thì nhỏ hơn một hai vòng, các ngón tay dài, khớp xương rõ ràng, làn da trên mu bàn tay trắng mịn, đặt lên trên cơ tay đầy cơ bắp của Lăng Thần tạo nên hiệu ứng tương phản rất rõ ràng, Lăng Thần cố ý giả vờ vô tình liếc qua vài lần.
"Ừm, được!" Được khen ngợi, Diệp Tiêu rất vui vẻ, cười với Lăng Thần một cái, rồi lại cúi đầu massage.
Xe bọc thép chạy tiếp nửa tiếng nữa, cuối cùng dừng lại ở một gò đất nhỏ, cách dòng suối mấy chục mét.
Mấy ngày trước phải liên tục uống dịch dinh dưỡng không mùi không vị mà sống qua ngày, điều này làm Giang Xán Xán sinh ra bóng ma tâm lý rất lớn, khiến cho Xán gia - người mười ngón tay không dính nước xuân tích cực nấu cơm một cách kỳ lạ.
Giang Mộc ngơ ngác nhìn bàn tay trống không, cũng không nói gì, trở lại thùng xe tìm mấy món đồ hộp cần dùng.
Lăng Thần tận hưởng đãi ngộ của người bị thương, thậm chí Diệp Tiêu còn giúp hắn mở nắp bình nước, điều này khiến Lăng Thần đột nhiên có ảo giác rằng mình thật sự bị thương.
Nhưng tâm tình của hắn lại rất tốt, cái cảm giác áy náy hổ thẹn đáng ghét này không có thích hợp với hắn, hắn nằm trên bãi cỏ có gió nhè nhẹ thổi, câu được câu không mà nói chuyện với Diệp Tiêu.
"Khi nãy ở trên xe, Xán Xán muốn đụng vào đao của em, sao lại không cho?" Giọng điệu của hắn nhẹ nhàng, không hề có ý trách cứ, chỉ đơn thuần là tò mò, cũng có thể là vì nhàn rỗi.
Diệp Tiêu cầm vỏ đao, nghiêm túc nói: "Trảm Thuỷ không thích người khác đụng vào nó."
Lăng Thần hiểu rằng có vài người có bệnh sạch sẽ với vũ khí tuỳ thân của mình, giống như hắn khi trước cũng có một khẩu súng mà không ai được chạm vào.
Nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Tiêu, Lăng Thần lại muốn trêu cậu, nên hắn gập đôi chân dài lại, giương mắt nhìn Diệp Tiêu ngồi bên cạnh, hạ thấp giọng: "Vậy nếu là tôi thì có được sờ không?"
Điều mà Lăng Thần không ngờ là Diệp Tiêu ngay lập tức đưa thanh trường đao đen nhánh tới trước mặt mình, không hề có chút do dự, việc này khiến trong mắt hắn ánh lên vài phần ngạc nhiên.
Diệp Tiêu vậy mà lại đưa thanh đao cho Lăng Thần: "Anh cầm đi." Trong mắt hiện lên sự tín nhiệm thuần thuý.
Lăng Thần ngồi dậy, cầm thanh đao trong tay, trong lòng có chút phức tạp.
Qua hai ba ngày nay, hắn không thể không nhận ra thái độ của Diệp Tiêu đối với hắn rất khác —- Chỉ ăn đồ ăn hắn đưa, một lòng một dạ bảo vệ hắn, cũng chỉ một mình hắn chạm vào đao của mình.
Làm cho hắn cảm thấy giới hạn mà Diệp Tiêu đặt ra cho hắn chính là không giới hạn.
Vừa nghĩ, Lăng Thần cúi đầu nhìn đao cầm trong tay, vỏ đao và chuôi đao đều là màu đen thuần, nhìn chiều dài tổng thể khoảng chừng 90cm, thân đao phẳng và thẳng, mũi đao hơi vểnh về phía trước,, lưỡi dao rộng khoảng 5cm, hai mặt rãnh máu tổng cộng có 4 nhánh.
Rãnh máu:
Về cơ bản trên rất nhiều cây Dao hay có Rãnh này, theo như số đông phong trào thì Rãnh này có tác dụng khi mà Đâm vào mục tiếu khiến không khí tràn vào đẩy máu ra ngoài theo rãnh nhanh hơn.
Rút đao ra khỏi vỏ, lưỡi đao màu trắng bạch lạnh lẽo, nó khiến Lăng Thần nhớ đến lần trước khi bị đàn sói xương bao vây, từ trên trời có một ánh sáng phản chiếu từ trên thanh đao giáng xuống.
Hắn muốn hỏi, trước đây cậu có quen biết với tôi à, nhưng đến tận khi trả thanh đao về cũng không hỏi nổi.
Lăng Thần: "Là một thanh đao tốt."
Diệp Tiêu cũng vui vẻ gật đầu: "Đúng vậy, Trảm Thuỷ rất tốt!"
Ánh mắt Lăng Thần dần trở nên nhu hoà, hắn hỏi Diệp Tiêu: "Sữa có đường đã hết rồi, nhưng hôm nay em nhảy ra khỏi xe, chém chết một con thằn lằn, mà quan trọng là không bị thương, rất giỏi, có muốn được tặng cái gì khen thưởng không?"
Diệp Tiêu không ngờ là mình sẽ được khen thưởng, cơ thể không tự chủ mà nhích lại gần Lăng Thần, đuôi mày mí mắt đều là ý cười, cậu kiềm chế sự kích động, ngữ điệu phấn khích: "Muốn! Muốn thưởng!"
"Được." Lăng Thần tìm nguyên liệu ngay tại chỗ, mò mẫm trên mặt đất một hồi, chọn ra mười mấy cọng cỏ mềm dẻo thon dài, bỏ rễ đi, rồi tết đầu tết đuôi lại. Hắn ngồi yên tĩnh, ngón tay linh hoạt cứ thắt tới thắt lui.
Khi món đồ trong tay dần dần tạo thành hình, đôi mắt Diệp Tiêu mở càng lúc càng lớn, đén lúc Lăng Thần đặt cái lồng nhỏ được đan từ cỏ vào tay Diệp Tiêu, nụ cười trong mắt Diệp Tiêu giống như gió xuân, muốn từ chối cũng không được.
"Sao cái gì anh cũng biết làm hết vậy?" Diệp Tiêu yêu thích không buông cái lồng bằng cỏ lớn không bằng một bằng tay, cứ nhìn đi nhìn lại mãi.
Lăng Thần thấy cậu có vẻ thích, lại đi tìm mấy cọng cỏ nữa, một lát sau, trên đôi bàn tay từ trước đến nay chỉ biết cầm súng bắn tỉa hạng nặng lại xuất hiện một sợi dây cỏ mềm mại.
Cuối cùng, Lăng Thần chọn một cọng có độ cứng vừa phải, buộc một đầu sợi dây cỏ vào thân cọng cỏ, đầu kia thì buộc vào cái lồng cỏ khi nãy, làm cho nó giống như một cái đèn lồng nhỏ để Diệp Tiêu cầm, còn rất tình thú mà đặt một bông hoa dại màu xanh nhạt có kích thước bằng móng tay vào cái lồng nhỏ.
Sau khi làm xong, hắn lại nằm xuống bãi cỏ, hỏi Diệp Tiêu: "Có thích không?"
Diệp Tiêu gật đầu liên tục: "Thích!"
Lăng Thần: "Thấy tôi lợi hại không?"
Diệp Tiêu lại gật đầu lần nữa: "Lợi hại!"
Lăng Thần hài lòng.
Diệp Tiêu rốt cuộc thích cái đèn lồng cỏ nhỏ này đến mức nào? Thích đến mức khi Giang Xán Xán bám đuôi cậu đòi nhìn xem để mở mang tầm mắt, bám theo tận nửa tiếng mà Diệp Tiêu vẫn không có xem, thậm chí đến nửa cái liếc mắt cũng không thèm cho anh ta. Lúc làm việc cậu cũng mang theo, ăn cơm cũng mang theo, đi đâu làm gì đều phải mang theo.
Giang Xán Xán cực kỳ tức giận: "Điểm trung bình đạo đức của đội chúng ta bị Thần ca kéo xuống rồi! Loại thủ đoạn dỗ dành con gái cấp thấp như vậy, thế mà Thần ca lại không biết xấu hổ mang ra dùng!"
Lăng Thần nghe vậy, nghiêng đầu nhìn anh, giọng điệu đều đều nhưng lời nói lại cực kì kiêu ngạo: "Anh đây sẽ làm một có lồng nhỏ, nếu có đom đóm, anh còn có thể bắt bỏ vào trong đó, cậu sẽ?"
Giang Xán Xán kiểu: Đúng là sẽ không —- Xán gia tức chết rồi!
Diệp Tiêu đang nghịch cái lồng cỏ nhỏ bên cạnh, nhẹ nhàng kéo góc áo Lăng Thần, chờ đến khi người kia đưa mắt nhìn cậu, cậu mới hỏi: "Thật sự có thể thả đom đóm vào sao?"
Lăng Thần "Ừ" một tiếng: "Có thể. Chỉ là chỗ này không có đom đóm, sau này nếu có, anh sẽ bắt cho em mấy con bỏ vào đó, như vậy nó sẽ là một cái đèn lồng nhỏ thật thụ."
Diệp Tiêu cong mắt mong chờ gật đầu, sau đó tự mình quay về thùng xe trước, không làm phiền Lăng Thần và mấy người kia bàn bạc công viêc.
Buổi tối, có vài người lười dựng lều, nên chen chúc ngủ ngay trên xe. Lăng Thần đặt tay lên vai Diệp Tiêu, dẫn người đi tới chỗ trong cùng của thùng xe, chỉ chỉ: "Em ngủ ở đây."
Diệp Tiêu một tay cầm trường đao, một tay cầm đèn lồng nhỏ, ngửa đầu hỏi lăng thần: "Vậy còn anh?"
"Anh ngủ ngay bên cạnh em."
Lỗ tai Diệp Tiêu lại đỏ lên.
Lăng Thần cười cậu: "Sao em lại ngại nữa rồi?"
"Không...Không có."
"Được rồi, em nói không có thì không có."
Qua nửa đêm, Lăng Thần bị Giang Xán Xán lây tỉnh. Hắn mở mắt ra, vẻ mặt không có chút buồn ngủ nào, thấp giọng hỏi: "Có chuyện gì?"
Lăng Thần tỉnh, Diệp Tiêu nằm bên cạnh cũng cảnh giác mà tỉnh dậy, chỉ là vẻ mặt còn có chút mơ hồ. Lăng Thần lấy tay che hai mắt cậu lại, ngăn ánh sáng kích thích đôi mắt của cậu, trầm giọng trấn an: "Em ngủ thêm một chút nữa đi."
Diệp Tiêu gật gật đầu, ôm lồng đèn nhỏ được đan bằng cỏ một lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Lăng Thần ra hiệu cho Giang Mộc, ý bảo cậu ta ở lại trong xe, sau đó hắn và Giang Xán Xán nhảy ra khỏi xe. Sau khi đi được mười mấy bước, Lăng Thần hỏi Giang Xán Xán: "Sao trông cậu hoảng vậy?"
Cơ bắp của Giang Xán Xán căng chặt, anh đưa cho Lăng Thần xem ba cái huy hiện kim loại, cổ họng khô khốc: "Em ra ngoài đi vệ sinh, đang chuẩn bị đi thì phát hiện trong bụi cỏ gần đó có thứ gì đó phản quang, nhặt lên thì thấy đó là huy hiệu."
Lăng Thần nhìn huy hiệu kim loại được khắc hình rồng, thanh âm cũng trầm xuống: "Huy hiệu của Du Long."
Huy hiệu nhận diện, mỗi thành viên đội đặc chủng tác chiến Du Long và đội đặc chủng tác chiếng Liệp Báo đều có một cái, bỏi vì cái tên đội này, mà mỗi khi họ ra ngoài thực hiện nhiệm vụ đều là một lần gặp nguy hiểm. Mỗi một lần hoàn thành nhiệm vụ mà trở về đều là một lần tìm được đường sống trong chỗ chết.
Dưới tình huống này, để tránh việc không phân biệt được người chết, mỗi lần có nhiệm vụ thì đều sẽ mang theo huy hiệu tuỳ thân.
Hiện tại, huy hiện bị Giang Xán Xán nhặt được.
Giang Xán Xán cất giọng nói khàn khàn: "Trời tối quá, không nhìn ra có dấu vết xung đột hay không. Nhưng chỉ còn mỗi huy hiệu ở nơi này, chắc là người cũng đã...Không còn."
Ở trong thế giới của hệ thống Noah, từ đồ vật đến con người, đều được tạo ra từ số liệu. Bởi vì được sao chép 100% từ thế giới thật nên những người sống trong thế giới của Noah cũng sẽ bị cảm lạnh bởi vì gặp mưa, cũng sẽ vì bị thương mà chảy máu, vì uống thuốc mà hết bệnh, nhưng chỉ có khác nhau một chỗ.
Trong thế giới của Noah, khi con người chết đi, họ sẽ biến mất ngay lập tức. Đồng thời, ứng với thế giới thực cũng sẽ có một có khoang duy trì chết đi, quy trình "dọn dẹp xác chết cũng sẽ được thực hiện, những người chết não trong khoang duy trì sẽ được chuyển đến một địa điểm để xử lý.
Chết ở đây cũng là chết thật.
Đôi mắt Giang Xán Xán có chút đỏ: "Con mẹ nó! Không phải đã bảo là bọn tiến vào khu D là nhân tài của Du Long sao? Đám nhãi ranh đó...Xán gia em còn chưa kịp dạy bọn nó thế nào là dùng súng bắn chết quái vật, vậy mà đã bị người ta giết! Em —" anh nặng nề hít một hơi, nghiêng mặt qua chỗ khác.
Lăng Thần nhét ba cái huy hiệu vào túi Giang Xán Xán, rũ đôi mắt sắc bén xuống: "Tức cái gì mà tức, người cũng đã đi rồi, báo thù cho bọn họ là được."
Nói xong, hắn kéo cái áo khoác đen trên vai, ánh mắt trầm xuống: "Quay về thôi, thù này tất báo."
Quay lại thùng xe, Lăng Thần ra hiệu bảo Giang Mộc dẫn Giang Xán Xán về chỗ đi, rồi hắn nằm xuống bên cạnh Diệp Tiêu.
Diệp Tiêu nghe thấy động tĩnh, nhận ra hơi thở của người bên cạnh không đúng, giống như là con mãnh thú đang ngủ đông thì bị chọc giận. Cậu mở to mắt lo lắng nhìn Lăng Thần.
Cảm nhận được ánh mắt của cậu, Lăng Thần trầm mặc một lúc, đột ngột hỏi Diệp Tiêu: "Nếu một ngày nào đó, tôi chết đi, em sẽ báo thù cho tôi chứ?"
Diệp Tiêu vô thức siết chặt chiếc đèn lồng cỏ nhỏ trong tay, một hình ảnh đẫm máu xẹt qua trong đầu cậu, cậu nghe thấy giọng của chính mình: "Anh sẽ không chết, em sẽ bảo vệ anh."
Ngay cả khi phải trả giá bằng chính mạng sống của mình, em cũng sẽ không để anh chết.
—-----
Editor có lời muốn nói: Thay đổi cách xưng hô theo sự thân thiết, hồi đầu chưa quen Lăng Thần xưng hô kiểu tôi - câu, sau này ngủ chung với nhau một đêm thì thành tôi - em. Còn Diệp Tiêu thì luôn kiểu em - anh rồi, ẻm mê Thần ca quá mà