Lăng Thần chia vũ khí, cảnh cáo: "Dùng tiết kiệm vào, trong kho không có bao nhiêu, dùng hết sẽ phải dùng nắm đấm để đỡ đạn."
Giảm Lan ôm cây súng bảo bối nghiêng người về phía trước: "Thần ca, cho em mấy viên đạn đi, em sẽ ngồi trên gác mái!"
Lăng Thần ném một hộp đạn về phía cô: "Có người tới thì không được bắn, đợi lệnh đã."
Giảm Lan chắp hai ngón tay lại, đặt lên đuôi lông mày đẹp chào: "Vâng thưa trưởng quan!" Nói xong, cõng khẩu súng bắn tỉa hạng nặng trên lưng chạy lên lầu.
Giang Xán Xán đang thử cảm giác của khẩu súng, không khỏi thở dài: "Tôi ghét người giàu, tôi thực sự rất ghét người giàu! Tiền lương mà Cục Hai trả cho rõ ràng là rất ít, Thần ca, anh đã làm cái quái gì mà nhận được nhiều phiên bản giới hạn như này?"
Gã quơ nòng súng trong tay, vẻ mặt hưng phấn: "'Bọ cạp sa mạc chỉ có ở Bắc Phi! Nghe nói tổng cộng chỉ có năm cái! Em không ngờ Xán gia em có thể chạm vào Bọ cạp sa mạc vào một ngày nào đó trong đời!"
Nói xong, gã dùng cùi chỏ chọc vào Giang Mộc: "Tiểu Mộc, Tiểu Mộc, mau chụp ảnh anh trai em với Bọ Cạp Sa Mạc đi!"
Lăng Thần vốn tâm trạng đã không tốt, bị gã nói nhiều chọc tức, lạnh lùng nói: "Mày còn lắm mồm nữa ông đây sẽ không phân biệt được đạn của mày nữa đâu."
Giang Xán Xán ngay lập tức nhăn mặt và nhanh chóng lấy tay che miệng, ra hiệu rằng gã sẽ không bao giờ phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Lúc này, giọng nói của người quản gia thông minh lại vang lên: "Cậu chủ nhỏ đưa bạn của mình về nhà, tôi mừng quá."
Giang Xán Xán không nhịn được, mở ngón tay che miệng mình ra một chút, nhỏ giọng nói, "Thần ca trước đây chưa từng dẫn bạn về nhà sao?"
"Chưa từng," Quản gia thông minh thở dài rất nhân đạo: "Cậu ấy quá hung dữ, thường xuyên đánh nhau. Khi còn nhỏ, tôi luôn lo rằng cậu ấy không kết bạn được, chỉ có thể một mình chơi trong bùn."
Giang Xán Xán tưởng tượng ra cảnh Thần ca nhà mình một mình chơi nặn bùn, không nhịn được buồn cười, nói hồi liền bắt đầu trò chuyện với quản gia thông mình.
Lăng Thần im lặng, đã hoàn toàn từ bỏ, hắn nghiêm túc nghĩ lại, rõ ràng bản thân hắn cũng chẳng phải người thích nói, mà cố tình xung quanh người này lại càng thích nói hơn cả người kia, mẹ nó đúng là một mớ hỗn độn!
Lúc này, quản gia thông minh đột nhiên nói: "Cậu chủ nhỏ, bảy người tới gần đang nói chuyện, bọn họ phát hiện ra chiếc xe bọc thép đậu ở cửa."
Lăng Thần ra lệnh, "Nhận dạng khẩu hình miệng đi."
"Nhận dạng khẩu hình miệng thành công." Ba giây sau, quản gia thông minh bắt đầu nói từng chữ một: "Có một chiếc xe bọc thép đỗ lại, có người đến sớm hơn chúng ta, mày xác định chỉ có mình biết được tin tức ở đây, vẫn chưa nói cho người khác biết tin chứ, nếu mày nói dối, tao sẽ bắn chết mày. Đúng, tôi cũng vô tình biết được, thầy/cô thật sự ở đây, tôi thật sự chỉ nói cho cho mình anh thôi."
Lăng Thần hơi nhăn mày, "Thầy/cô?"
Giang Mộc: "Có thể là học sinh của giáo sư Lăng hoặc giáo sư Bạch không?"
Lăng Thần không nói.
Quản gia thông minh lại nhắc nhở: "Kiểm tra xong, kẻ địch cách tầm trăm mét."
Lăng Thần tiếp đón, "Bọn họ sợ có mai phục, chắc chắn không dám tiến vào. Chúng ta đi ra ngoài."
Giang Xán Xán cầm súng đầy hưng phấn, "Bắn trực diện sao? Đi thôi đi thôi Xán gia em thích lắm!"
Vì vậy, ngay lúc Sài Lang chĩa súng vào Tưởng Cam Châu, đứng trên bãi cỏ trước cổng để quan sát tình hình xung quanh, cánh cổng đang đóng đột nhiên mở ra từ bên trong.
Sài Lang mang theo năm người, bên kia chỉ có ba người, nhưng gã ta không chắc trong phòng có mai phục nên chỉ có thể giơ súng lên tự vệ chứ không dám cử động.
Lúc này, Tưởng Cam Châu đột nhiên cao giọng, "Tôi là học sinh của giáo sư Bạch!" Hắn ta vừa dứt lời liền bị báng súng đập mạnh vào sau gáy, sau một cơn đau đớn là một cơn chóng mặt.
Trên mặt Sài Lang có một vết sẹo, kéo dài từ sống mũi đến khóe miệng, luôn nhìn mọi người với sự ác ý vặn vẹo. Gã ta liếc nhìn Tưởng Cam Châu, trầm giọng ngoan độc nói, "Ngoan ngoãn vào, cấm nói gì hết."
Bên kia, Giang Xán Xán nhỏ giọng hỏi Lăng Thần, "Thần ca, mấy người kia trông không giống người của Thánh Tài."
Giang Mộc nói tiếp, "Là một nhóm lính đánh thuê tên là ' Hiệp Loan ', mới thành lập cách đây không lâu. Mọi người trong danh sách đen đều có trong tay có dính máu ít nhất hai mươi thường dân vô tội. Kẻ có vết sẹo trên mặt trước mặt có mật danh là Sài Lang, là lão đại của Hiệp Loan."
Lăng Thần nghe hết, đứng trên bậc thang vẻ mặt lười biếng, khóe môi mỉm cười, giống như sư tử vừa ăn xong máu thịt đang nằm phơi nắng: "Ý gì đây, muốn cướp chỗ làm ăn à?"
Sài Lang cảnh giác đánh giá Lăng Thần, "Mấy người là ai?"
"Tụi tao là ai mày quản được à?" Lăng Thần nhướng mày, không cười nữa, giống như vừa ra một trận mưa đạn, khí tức tà ác khiến người ta sợ hãi nhìn thẳng vào hắn, "Cút!"
Sài Lang tìm kiếm người này trong đầu nhưng lại không nhớ đến ai, nhưng gã biết đây rõ ràng là cướp chỗ làm ăn. Bên Thánh Tài mới có nhiệm vụ mới, đâu đâu cũng đang tìm chỗ ở của Bạch Hoành Vân và Lăng Định Nam, may mà gã may mắn đụng phải học sinh của Bạch Hoành Vân. Đối phương để bảo vệ mạng đã bán một tin, nói rằng cậu ta biết chỗ ở riêng của Bạch Hoành Vân, gã lập tức dẫn người đến đây.
Không ngờ vẫn có người tới trước một bước. Hoặc là, Tưởng Cam Châu là mồi nhử rơi vào bẫy của đám người này.
Trong đầu gã xoay chuyển, cao giọng nói, "Hợp tác không?"
Lăng Thần nửa bước cũng không cho, lười vô nghĩa, chỉ nói một chữ, "Cút."
Sài Lang nóng tính, đám đàn em cũng không phải dạng vừa, vừa nãy có hơi kiêng dè Lăng Thần, nhưng bây giờ bị chọc giận, một loạt người giơ súng chĩa thằng vào ba người đứng ở cầu thang, ngón tay đặt trên cò súng.
Lăng Thần rũ mắt, đổi giọng nói, "Hợp tác gì thế, kể cho ông đây nghe một chút."
Sài Lang không để đàn em hạ súng xuống, chậm rãi nói, "Trước tiên nói cho tao biết mày đến từ đâu?"
Lăng Thần lấy đại thân phận mà Giang Xán Xán bịa trước đó mà dùng, "Đao Nhọn."
Sài Lang từ nãy đến giờ luôn quan sát nhóm Lăng Thần, càng nhìn càng thấy kinh hãi, giọng nói cũng dịu đi vài phần, "Thánh Tài đã treo giải thưởng, muốn bắt hai người. Chúng ta hợp tác, bắt được người rồi thì tiền thưởng chia theo đầu người, ok không?"
Lăng Thần đã có được tin tức mình muốn nên không muốn nói nhiều nữa —— mày cũng đâu phải Diệp Bé Con, dựa vào đâu ông đây có nhiều thời gian rảnh rỗi trò chuyện với mày như vậy.
Hắn tùy tay vứt vỏ kẹo sữa trong tay, không chút để ý nói, "Ồ, chẳng ra gì." Nói xong, không ai nhìn thấy rõ động tác của hắn, khẩu súng được trang bị bộ giảm thanh, chỉ có âm thanh viên đạn xuyên qua không khí. Chỉ trong vòng một hơi thở, viên đạn găm trúng chính giữa lông mày của người đứng bên cạnh Sài Lang.
Lăng Thần còn vô cùng ngầu lòi thổi họng súng, "Xin lỗi, tao trượt tay."
Sài Lang đen mặt, biết mình không thể rút lui một cách bình an vô sự, trầm giọng nói, "Tụi mày muốn làm gì?"
Lăng Thần đút tay vào túi, chĩa súng về phía Tưởng Cam Châu, "Để người này ở lại, tụi mày cút, hoặc là chết."
Sài Lang nhìn Tưởng Cam Châu co rúm bên cạnh, nghiến chặt răng —— dính bẫy rồi.
Hai bên trực tiếp đối mặt với nhau, nhưng thực lực chênh lệch rất lớn, không có tốc độ chệch hướng kỳ lạ của viên đạn ở khu D, ba người Lăng Thần đều bắn chính xác.
Giang Mộc núp sau xe bọc giáp thay băng đạn, nhìn bên ngoài, "Chỉ còn lại hai người, nhưng Sài Lang không hề hoảng sợ, chắc chắn là có người hỗ trợ."
Lúc này trên kênh của đội sẽ có thông tin nhắc nhở.
Giảm Lan: Thần ca, rốt cuộc khi nào anh mới cho em ra tay? Em ngứa tay quá rồi nè!
Lăng Thần: Ồ, anh quên mất em.
Giảm Lan:......
Phía bên kia, Sài Lang núp sau đám đàn em để liên lạc với người hỗ trộ. Bọn họ có tổng cổng mười tám người, bên ngoài có đến mười hai người canh giữ. Nhưng kì lạ rằng, thấy tránh không thoát nhưng gã ta không có cách nào liên lạc với những người ở ngoài.
Lăng Thần chú ý tới động tĩnh bên kia, nhét một viên kẹo vào miệng, "Người của gã ta không lại hỗ trợ được." Nói xong, hắn trực tiếp bước ra từ sau xe bọc giáp.
Sài Lang không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng một khi không nhận được phản hồi, hai đấu ba, cơ hội chiến thắng của gã ta rất ít. Vì vậy, gã đoạt Tưởng Cam Châu từ tay thuộc hạ còn lại của mình, nói: "Người này sẽ trả lại cho mày, mày thả tụi tao đi."
Lăng Thần suy nghĩ trong ba giây, "Chấp nhận, giao người cho tao."
"Được." Sài Lang nắm lấy còng tay của Tưởng Cam Châu, đẩy về phía Lăng Thần đứng hai bước.
Chân Tưởng Cam Châu run rẩy, đi rất chậm, đúng lúc này, Sài Lang nhanh chóng giơ súng, muốn nhân lúc Tưởng Cam Châu đi phía trước che mà bắn Lăng Thần.
Giảm Lan nằm trên gác mái, trung tâm của ống ngắm hình chữ thập luôn hướng về phía Sài Lang, nhìn thấy đối phương giơ súng, cô đang định bóp cò thì đột nhiên, có thứ gì đi vào tầm nhìn của cô, giây sau đó, cây súng trong tay Sài Lang bị cắt thành hai khúc, vết cắt cực kì ngọt—— khi một trường đao cắt đứt nòng súng, mũi dao cắm thẳng xuống đất.
Ngay sau đó, một bóng người mặc chiếc áo khoác rộng màu đen lao đến rất nhanh, tay phải nắm lấy chuôi đao, mũi đao thẳng chỉ vào cổ sài lang, lạnh lùng nói, "Mày muốn giết anh ấy sao, tao không cho đấy."
Bàn tay phải được quấn lấy bằng băng vãi rất chắc chắn, mũi dao không hề dao động, nhưng con thỏ chạm khắc bằng gỗ treo trên bao kiếm đang đung đưa xung quanh, vô cùng bắt mắt.
Giảm Lan khó có lúc sửng sốt hai giây, lẩm bẩm, "Vãi nồi, bé đáng yêu bạo lực chạy ra từ nơi nào đấy? Không đúng, bà đây nằm trên gác mái lâu như thế mà đến một viên đạn cũng không có cơ hội bắn ra luôn!"
Diệp Tiêu quay đầu, nhìn về phía Lăng Thần, xác định Lăng Thần hoàn hảo không bị gì mới hỏi, "Đội trưởng, anh có muốn giết người này không?" Nói xong, cậu lại bổ sung, "Anh ta chừa lại mười hai người hỗ trợ ở bên ngoài đều bị em giết chết."
Giọng điệu ở nửa sau của câu hơi cao lên - đó là giọng điệu cầu khen thưởng.
Lăng Thần chỉ đứng im tại chỗ, im lặng nhìn cậu, con người sâu thẩm.
Diệp Tiêu thấy hơi kì lạ, "Đội trưởng?"
Vừa dứt lời, Lăng Thần liền động đậy. Chỉ thấy hắn ném cây súng trong tay vào trong lòng Giang Xán Xán, bước đến trước mặt Diệp Tiêu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cậu Diệp Tiêu, nhanh chóng ra hiệu về phía gác mái.
Chỉ trong chớp mắt, hai viên đạn lần lượt được bắn ra, một viên găm vào thái dương Sài Lang, viên còn lại giết chết thuộc hạ của Sài Lang.
Diệp Tiêu ngẩn người, vô thức nhìn về phía gác mái, cậu đoán chắc là Giảm Lan ở đó.
"Cất đao vào."
"Dạ." Diệp Tiêu ngoan ngoãn tra đao vào bao, giây tiếp theo, toàn thân cậu đột nhiên lơ lửng trên không, Diệp Tiêu nhịn không được kêu lên: "Đội trưởng!"
Thế mà cậu lại bị Lăng Thần trực tiếp ôm công chúa vào trong lòng!
Diệp Tiêu ngơ ra, vô thực cựa quậy, "Đội trưởng, em không có bị th·ương......"
Lăng Thần cong khóe môi, tâm trạng vô cùng tốt—— ôm người vào trong lòng rồi mới cảm thấy chân thật. Hắn cúi đầu, dùng cằm cọ tóc Diệp Tiêu, "Ngoan, để tôi ôm một cái, đội trưởng còn tưởng rằng sẽ không gặp được em nữa chứ."
Nghe thấy hắn nói vậy, Diệp Tiêu nằm im, cậu giơ tay lên vòng qua cổ Lăng Thần, nhỏ giọng nói, "Em...... Em cũng tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại đội trưởng nữa." Nói hết lời, ánh mắt cậu cũng đỏ lên trông đáng thương vô cùng.
Mẹ nó, đúng là muốn mạng người mà.
Lăng Thần ôm người, trực tiếp giơ chân đá văng cửa nhà mình, hỏi quản gia thông minh, "Ở nhà có kẹo sữa không?"
Âm thanh của quản gia thông minh vang lên: "Đương nhiên là có, để ở tầng thứ ba của cái tủ thứ hai nằm ở phía bên phải trong phòng để đồ ở lầu một. Nhưng cậu chủ nhỏ ơi, trước mắt thì sức khỏe của cậu có hơi nguy hiểm, nhịp tim đập quá nhanh, huyết áp tăng vọt, lượng hormone trong máu hơi cao, trạng thái bây giờ của cậu rất nguy hiểm, tôi vô cùng lo lắng, tôi đề nghị——"
"Câm miệng." Lăng Thần đi vào phòng để đồ, ngắt lời quản gia thông mình, đổi một tư thế khác ôm Diệp Tiêu vào trong lòng, tay nâng mông của đối phương, giống như ôm con nít. Một tay khác mở tủ lấy ra một lọ kẹo thủy tinh, bên trong là lọ đựng đầy kẹo với những lớp giấy gói đủ màu sắc.
Thả người xuống, Lăng Thần nhẹt thẳng lọ kẹo vào trong lòng Diệp Tiêu, dỗ dành, "Được rồi, tất cả đều là của Bé Con nhé."
Diệp Tiêu cầm lấy, hai mắt sáng bừng, lắp ba lắp bắp nói, "Đều...... Đều là của em sao?"
Lăng Thần gật đầu, ánh mắt dịu dàng, "Ừ, đều là của em."
Diệp Tiêu mở hũ kẹo ra, duỗi tay cầm một viên kẹo từ bên trong, do dự chỉ cầm một cục, sau đó cậu đóng nắp lại, đưa toàn bộ lọ kẹo cho Lăng Thần.
Lăng Thần nhướng mày, "Không thích à?"
Diệp Tiêu nở nụ cười với Lăng Thần, "Em thích lắm! Nhưng anh đã nói ăn nhiều kẹo sẽ bị sâu rằng và béo phí, cho nên kẹo và sữa đều để cho đội trưởng giữ lại và đưa cho mỗi ngày, nếu giỏi thì sẽ cho thêm để khen thưởng."
Cậu gần như lặp lại toàn bộ những lời Lăng Thần nói trước đó.
Lăng Thần cầm lọ kẹo trong tay, trong lòng gần như tan chảy. Hắn xoa tóc Diệp Tiêu, "Chậc, bé dính người của chúng ta sao lại ngoan thế này?" Hắn cúi đầu cẩn thận giúp Diệp Tiêu lột lột vỏ kẹo đưa đến bên miệng cậu, giọng nói khàn khàn dịu dàng, "Có ngon không?"
Diệp Tiêu cười đến đôi mắt cong cong, ngậm hai viện kẹo trong miệng, hàm hồ trả lời, "Ngon lắm ạ!"
Ánh mặt trời rọi vào từ ô cửa sổ, làm cả hạt bụi bay lơ lửng cũng ấm áp. Nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của Diệp Tiêu, Lăng Thần thả lỏng, dựa vào tường. Tự nhủ, em quay lại rồi, lần này tôi chắc chắn sẽ không còn quyết tâm để em rời đi nữa đâu.