Lưu Ngạn dỗ hai cô bé ngủ một hồi cũng ngủ quên mất tiêu, lúc tỉnh dậy còn hoang mang một chốc. Bên cạnh Viên Viên không có ai, Lưu Ngạn ra khỏi phòng tìm Từ Văn tiện thể uống miếng nước, không ngờ lúc ra tới cửa lại thấy phòng sách vẫn còn sáng đèn.
Cửa phòng sách khép hờ, Từ Văn vẫn cặm cụi xem đống tư liệu chi chít trên máy tính. Lưu Ngạn nhìn đồng hồ, cơn nóng giận vọt thẳng tới đỉnh đầu, nhưng nhìn anh chăm chú như vậy lại không nỡ cắt ngang. Hắn xoa ấn đường, cố gắng ép hỏa khí xuống, dựa vào tường, xuyên qua khe hở quan sát anh.
Từ Văn đã trưởng thành hơn hồi cấp ba rất nhiều, nhưng anh vẫn đeo cặp kính như xưa, vẫn mặc quần áo rộng thùng thình khi ở nhà, mái tóc vừa gội xong ẩm ướt rũ trên trán, đuôi tóc vẫn còn đọng nước.
“Đứng ngoài cửa làm gì vậy?” Từ Văn tháo kính day huyệt thái dương, xoay ghế dựa về phía cửa, tàn nhẫn bắt quả tang Lưu Ngạn. “Phương Phương với Viên Viên ngủ rồi à?”
Lưu Ngạn nghĩ bụng cậu còn biết tôi đang đứng cửa, hắn mở cửa, ba bước thành hai bước lại gần anh, từ trên cao nhìn xuống đối phương, lạnh lùng mở miệng: “Không, là tôi tỉnh ngủ.”
“Vậy sao không ngủ tiếp?”
“Bao giờ cậu ngủ thì tôi ngủ.”
Từ Văn bật cười thành tiếng, Lưu Ngạn nhìn anh cười mà lông mày xoắn lại, cảm giác lửa sắp cháy tới đỉnh đầu rồi. Đúng lúc đó Từ Văn lại tắt nguồn máy tính đi, nói: “Muộn rồi, mau đi ngủ thôi.”
“Cậu còn biết muộn à.” Lưu Ngạn bĩu môi, nhẫn nhịn không chỉ tay vào mặt anh chửi ầm lên, nhỏ giọng trách móc một câu rồi kéo Từ Văn ra khỏi phòng sách, còn săn sóc quay lại tắt đèn bàn đi.
Lưu Ngạn dắt Từ Văn tới trước cửa phòng khách, quay đầu định vào bếp lấy cốc nước. Từ Văn thấy hắn đi đâu sai sai, kéo tay hắn lại hỏi: “Cậu đi đâu đấy?”
“Uống miếng nước. Cậu cần không, tôi mang qua cho.”
“Không cần, tôi không khát.”
Lưu Ngạn nghe Từ Văn bảo không khát nước xong thì đi ngay, hắn uống một ít nước lạnh còn sót lại trong ấm, lại tiện tay sắp xếp lại phòng bếp một lúc mới quay về. Ấy thế mà Từ Văn vẫn đứng yên trong hành lang trước cửa phòng khách, quần áo lỏng lẻo ở nhà treo hờ hững trên người anh, kính cũng không đeo, đầu dựa vào khung cửa khép hờ mắt, nhìn vô cùng mỏi mệt.
Lưu Ngạn kéo góc áo anh hỏi: “Sao không vào ngủ vậy?”
“Cậu đây rồi.” Bấy giờ Từ Văn mới mơ màng mở mắt ra, cứ vậy ngã vào lòng Lưu Ngạn, đầu cọ cọ vào cổ hắn, rầu rĩ lên tiếng, “Tôi hơi mệt, muốn ôm cậu.”
“Không được ngủ muộn như vậy nữa.” Lưu Ngạn nhẹ nhàng vỗ về mái đầu Từ Văn đang dựa trên vai hắn, tiện tay giúp anh vuốt lại mái tóc.
“Mấy đứa nhỏ ngủ say lắm, không tỉnh lại giữa đêm đâu. Cậu nằm cùng tôi được không? Tôi ngủ nông, còn mất ngủ trầm trọng, tối đến có người ở bên mới ngủ được.”
Hẹn hò với nhau nửa năm, Lưu Ngạn phát hiện ra thực tế Từ Văn không lạnh lùng hoàn hảo đến thế, có đôi lúc anh sẽ làm nũng, có đôi khi rất giống một đứa trẻ. Anh thường thường sẽ suy xét những chuyện phù hợp với người khác nhất nhưng lại hay lật mặt giữa chừng. Ví dụ như hôm Thanh minh, nhà anh trai gọi hai người họ tới cùng đạp thanh, Từ Văn nghĩ gia đình người ta ra ngoài chơi nên lấy cớ có việc để từ chối; đêm đó lại thẳng thắn gửi tin nhắn cho Lưu Ngạn nói tình hình thực tế, nói là bản thân rất rảnh, vốn nghĩ không muốn làm phiền bọn họ nên mới lôi công việc ra, nhưng trong thâm tâm lại rất muốn đi leo núi với Lưu Ngạn, còn năm lần bảy lượt bảo mình chưa được leo núi với Lưu Ngạn đâu. Lưu Ngạn ngồi dạy dỗ anh một phen, bảo anh sau này thích gì nói đó, đừng coi mình thành thánh nhân hy sinh hết lòng vì người khác.
“Cậu mất ngủ nghiêm trọng vậy sao? Có cần đi khám không?”
“Không không, tôi xạo đó, tôi chỉ muốn cậu ngủ cùng tôi thôi.” Giọng nói của Từ Văn vẫn ủ rũ như thế, Lưu Ngạn ngửi mùi dầu gội của anh, cảm thấy nếu Từ Văn không ngủ thì mình cũng nghỉ ngủ luôn.
Từ Văn được Lưu Ngạn nửa đẩy nửa ôm về tới giường, nhìn người đàn ông đang ngồi xổm trước mắt mình, anh híp mắt xoa đầu hắn. Lưu Ngạn nhìn dáng vẻ đáng yêu của anh, giữ chặt bả vai anh, hôn lên nốt lệ chí bên khóe môi, hôn xong còn không quên thầm thì một tiếng “ngủ ngon”.
Từ Văn vòng tay qua cổ hắn, hôn xuống đôi môi, mông lung lại mãnh liệt. Lưu Ngạn cùng động tình, đẩy người ngã vào giường kéo dài thêm nụ hôn chúc ngủ ngon.
“Bao giờ Phương Phương và Viên Viên tỉnh hẵng qua với hai đứa, xin cậu đấy, được không, Ngạn?” Giữa nụ hôn, anh nói với hắn.
“Được, ai bảo tôi mụ mắt vì tình chứ.”