Từ Văn leo thang bộ lên, thang máy bệnh viện quá đông, anh không chờ được, chạy một lèo mười mấy tầng lầu, rốt cuộc tìm được phòng đơn của Lưu Ngạn ở cuối hàng lang, không chút nghĩ ngợi đẩy cửa xông vào làm anh trai giật mình la lên.
Lưu Ngạn trông vô cùng yếu ớt, bờ môi trắng bệch, hai đồng từ hơi dãn ra khi nhìn thấy anh, tầm mắt hơi chếch lên trên, dừng trên người vị khách không mời mà đến.
Vị khách không mời mà đến đi rất vội, cứ thở hổn hển, chính anh cũng không nhận ra rằng ánh mắt của anh như sắp đâm thủng Lưu Ngạn, làm hắn cảm giác mình không còn đường lui.
Từ Văn bước hai bước lại gần chiếc giường, nắm cằm hắn và hôn lên môi hắn, còn nảy sinh ác ý muốn cắn xé đôi môi Lưu Ngạn. Hắn cảm thấy Từ Văn phát điên rồi, tay chân luống cuống muốn đẩy anh ra, lại bị anh giữ chặt tay lại, đè trên lồng ngực.
Giây phút hai đôi môi lìa nhau, cũng là lúc trên tay Lưu Ngạn có thêm một chiếc nhẫn.
Đó là chiếc nhẫn Từ Văn tự đeo vào cho hắn, ánh rạng đông ngoài cửa sổ rọi vào lóe lên ánh sang xanh.
Anh trai: “Đậu má.”