Thẩm Nghiêm cùng Trình Tấn Tùng cùng đến nơi xảy ra án mạng, đây là một trung tâm tắm rửa có tên là Kỳ Lân, cảnh sát 110 đã phong toả nơi này, ngoài cửa đã kéo đường cảnh giới, người đi đường hiếu kỳ vây quanh bên ngoài, đang châu đầu kề tai tìm hiểu chuyện gì xảy ra. Thẩm Nghiêm cùng Trình Tấn Tùng sau khi chứng minh thân phận, một cảnh viên trực ban nói với bọn họ: "Người chết ở tầng bốn, tổ viên của hai vị đều đến cả rồi đang ở bên trong."
"Được, cảm ơn."
Hai người đi vào trung tâm tắm rửa, mới vừa vào cửa liền nghe được âm thanh huyên náo, không ít khách hàng đều chen chân ở trong đại sảnh, bọn họ có người đang gọi điện thoại cho người nhà, có người thì lại đang cãi nhau. Thẩm Nghiêm quét mắt một vòng, rất nhanh liền phát hiện thân ảnh Trình Hải Dương cùng Tần Khải. Hai người đang đứng ở trước mặt mấy người khách giải thích gì đó. Thẩm Nghiêm đi tới, vỗ vỗ vai Tần Khải: "Tần Khải."
"Đội trưởng, anh tới rồi?" Tần Khải quay đầu lại.
"Ừm. Hiện tại thế nào?"
"Đám người này đều đang hỏi chúng tôi lúc nào thì có thể đi. Tôi giải thích nói chờ chúng ta lấy xong khẩu cung là được, thế nhưng có mấy người muốn quấy nhiễu, còn có người cho là chúng ta tới điều tra mấy lãnh đạo đến đây tiêu phí công quỹ, hiện tại đang náo loạn." Tần Khải nắm tóc, có chút buồn bực mà nói.
"Có người nào rời đi không?"
"Cảnh sát 110 nói sau khi bọn họ nhận được tin, liền tập hợp mấy người ở đây lại, thế nhưng trước khi bọn họ tới có mấy người đã rời đi, lát nữa tôi và Tiểu Hải đi hỏi nhân viên ở đây một chút, xem có thể tra được người nào đã rời đi hay không?." Tần Khải nói xong này đó, nhớ tới cái gì, bổ sung nói: "Ồ đúng rồi, thi thể ở tầng bốn, Lễ Nguyên cùng Giang Lệ hai người bọn họ mới vừa đi lên."
"Được. Bên này giao cho hai cậu, nói cho những người này, lát nữa chúng ta muốn hỏi thăm bọn họ một ít chuyện, hỏi xong có thể để cho bọn họ rời đi." Thẩm Nghiêm nói xong, lại bổ sung một câu: "Chú ý thái độ, đừng doạ bọn họ sợ."
Tần Khải gật gật đầu: "Được tôi hiểu rồi, đội trưởng anh yên tâm đi."
Thẩm Nghiêm gật gật đầu, cùng Trình Tấn Tùng đồng thời đi vào thang máy.
Hai người vào thang máy đi đến tầng bốn, vừa mở cửa liền cảm giác được một luồng hơi nước rõ rệt, xem bảng giới thiệu ở tầng trệt, tầng này là bể tắm nam. Hai người đi ra thang máy liền thấy Giang Lệ cùng Phương Lễ Nguyên, hai người bọn họ cùng mấy cảnh viên 110 đứng ở bên cạnh một đám đàn ông mặc áo tắm, tựa hồ đang tìm hiểu tình huống.
Phương Lễ Nguyên nhìn thấy hai người Trình Thẩm lại đây, vỗ vỗ Giang Lệ bên cạnh, hai người nói với cảnh viên 110 một câu, sau đó liền đi tới đây.
"Người chết gọi Dương Chí Bằng, nam, 37 tuổi, ông ta là cùng bạn bè tới nơi này tắm rửa." Phương Lễ Nguyên chỉ vào ba người đàn ông thần sắc cẳng thẳng đứng ở một bên, sau đó nói: "Thi thể ở bên trong phòng vệ sinh, chúng tôi đang định vào xem."
Thẩm Nghiêm gật gật đầu: "Cùng đi đi."
Bốn người cùng đi đến phòng vệ sinh, đẩy cửa đi vào, bên trong có ba bồn cầu độc lập, Lý Gia Vũ đứng ở trước cửa phòng vệ sinh riêng, đang đưa đồ vật cho người bên trong. Nghe đến tiếng cửa mở, anh quay đầu lại.
"Tấn ca? Làm sao anh cũng tới đây?" Lý Gia Vũ kinh ngạc nói. Ở phía sau, Tưởng Duệ Hằng đứng dậy, cũng toát ra biểu tình bất ngờ.
"Nghe có vụ án xảy ra cho nên theo tới." Trình Tấn Tùng một bên đi tới một bên hỏi: "Tình huống thế nào?"
"Người chết bị đâm sau gáy, dao cắt đứt động mạch cổ, trên cơ bản là tử vong tại chỗ. Thế nhưng tôi còn phát hiện một vấn đề," Biểu tình Tưởng Duệ Hằng có chút nghiêm túc: "Các anh tới xem một chút liền hiểu."
Thẩm Nghiêm cùng Trình Tấn Tùng đi tới cửa phòng vệ sinh riêng nhìn vào bên trong... ở giữa phòng có một thi thể người đàn ông trung niên, thân thể người này dựa vào bên trái bồn cầu, đầu hơi cong đặt lên trên bồn cầu. Ông ta mặc trên người áo tắm, trên cổ còn đeo khăn lông, một con dao ngắn đâm thủng khăn mặt, đâm sâu vào cổ người chết. Vết máu thuận theo khăn mặt chảy xuống quần áo người chết, vẫn luôn chảy xuống mặt đất, hình thành một vũng máu không nhỏ.
Mấy người nhìn vũng máu dưới mặt đất, không khỏi cau mày.
"Phát hiện vấn đề gì không?" Tưởng Duệ Hằng đứng ở bên cạnh hai người Trình Thẩm hỏi.
"Hung thủ là thuận tay trái." Trình Tấn Tùng nhìn chằm chằm thi thể trả lời: "Người chết bị đâm ở phía gáy bên phải, rõ ràng cho thấy hung thủ dùng tay phải đè người chết xuống bồn cầu, sau đó dùng tay trái đâm.
Câu này của hắn lời vừa ra khỏi miệng, mấy người khác đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, Thẩm Nghiêm nhìn về phía Tưởng Duệ Hằng, người sau cho anh một ánh mắt khẳng định: "Cậu có phải là cũng cảm thấy có chút trùng hợp không?"
"Trùng hợp gì?" Trình Tấn Tùng xoay đầu lại, không hiểu hỏi.
"Vụ án lúc trước, hung thủ cũng thuận tay trái."Khuôn mặt Thẩm Nghiêm nghiêm trọng nói.
"Vụ án trước? Chính là vụ án em hoài nghi cha của Lý Quang Bắc giết người."
Thẩm Nghiêm gật gật đầu, đơn giản nói lại vụ án của Phùng Kiến Dân cho Trình Tấn Tùng nghe, sau đó nhìn về phía Tưởng Duệ Hằng: "Có thể kết luận là cùng một người không?"
"Bây giờ còn khó mà nói, phải chờ tôi trở lại tỉ mỉ kiểm tra một chút mới có thể xác định. Thế nhưng trong một tuần liên tục xuất hiện hai vụ giết người mà hung thủ đều thuận tay trái, tần suất này không thể là trùng hợp được."
Thẩm Nghiêm không lên tiếng —— Tưởng Duệ Hằng nói rất có đạo lý.
Lần thứ hai anh nhìn về phía bộ thi thể kia, hỏi: "Sao trên cổ của nạn nhân lại có khăn mặt?"
"Là hung thủ dùng để lót khi ra tay. Hung thủ làm như thế, một mặt có thể để phòng ngừa trong lúc hạ dao máu bắn tung toé, một mặt có thể làm cho máu nhanh chảy xuống đất, để tránh khỏi bị người khác phát hiện. Nói cách khác, hung thủ rất thông minh."
Tưởng Duệ Hằng một bên nói một bên đem con dao hung khí rút ra, Lý Gia Vũ tiếp nhận, đem nó để vào trong túi vật chứng.
"Có thể coi là như vậy, nhưng chẳng lẽ hung thủ lại không bị dính tí màu nào sao?" Phương Lễ Nguyên hỏi.
"Trong nhà vệ sinh này có bồn rửa tay, hung thủ trực tiếp rửa đi máu trên người." Lý Gia Vũ nói, cầm lên một túi vật chứng trong suốt, bên trong có một khăn mặt nhuôm máu: "Phỏng chừng trong lúc giết người hung thủ không mặc gì, sau khi giết người xong hắn tắm rửa sạch sẽ, rồi mới mặc quần áo vào, thần không biết quỷ không hay rời đi."
"Mặt khác," Tưởng Duệ Hằng bổ sung tiếp: "Dựa vào biểu cảm cùng tử trạng của người chết hoàn toàn không nhìn ra vết tích giãy dụa, phỏng chừng hung thủ là trước tiên dùng thuốc mê làm cho người chết hôn mê, sau đó mới kéo hắn vào bên trong vệ sinh ra tay."
"Toàn bộ quá trình không có ai phát hiện?"
Lý Gia Vũ lắc đầu một cái: "Chúng tôi mới
vừa hỏi qua, khách hàng nơi này nói bên ngoài phòng vệ sinh có treo một tấm bảng ghi là "đang dọn dẹp bên trong" cho nên bọn họ không đi vào. Một lúc sau có người phát hiện tấm bảng chưa được mang đi, liền đi tìm nhân viên công tác trách mắng, nhân viên công tác vào kiểm tra, lúc này mới phát hiện người chết. Những người kia vẫn luôn ở ngoài cửa, lát nữa các anh có thể thẩm vấn bọn họ."
"Được." Thẩm Nghiêm nói với Trình Tấn Tùng: "Bên này giao cho các anh, em dẫn người đi ra ngoài trước.
"Được." Trình Tấn Tùng gật gật đầu, ở góc độ mọi người không chú ý hắn nhẹ nhàng cầm lấy tay Thẩm Nghiêm.
Cảm giác được động tác nhỏ của Trình Tấn Tùng, trong nháy mắt trong mắt Thẩm Nghiêm xẹt qua một tia kinh ngạc, rất nhanh liền khôi phục bình thường. Anh mang theo oán trách mà nhìn Trình Tấn Tùng lườm một cái, không dấu vết rút tay ra, quay đầu nhìn về phía Tưởng Duệ Hằng: "Duệ Hằng, làm phiền anh nhìn lại một chút xem có thể xác định được đặc thù của hung thủ hay không, lát nữa chúng tôi muốn sắp xếp kiểm tra những người ở dưới tầng một chút." Tuy rằng hung thủ rất có thể đã sớm trốn, thế nhưng tóm lại cũng không thể buông tha bất luận một tính khả thi nào.
"Được." Tưởng Duệ Hằng gật gật đầu, nhẹ nhàng mà nâng lên khóe miệng.
Sau khi Thẩm Nghiêm dẫn người rời đi, trong phòng mấy người tiếp tục bận rộn. Trình Tấn Tùng đeo găng tay vào, ngồi xổm ở bên cạnh thi thể bắt đầu công tác.
Tưởng Duệ Hằng ngồi bên người Trình Tấn Tùng, nhẹ giọng cười hỏi: "Vừa nãy cậu từ đâu tới đây?"
Trình Tấn Tùng vừa nghe giật mình, hắn cố ý giả bộ cái gì cũng không biết mà trả lời: "Cục cảnh sát."
"Thôi đi ông ạ, cục cảnh sát chỉ có Gia Vũ trực ban, cậu căn bản không ở đấy." Tưởng Duệ Hằng không chút lưu tình chọc thủng: "Tôi nghe nói buổi sáng hết bận, Thẩm Nghiêm đã để cho tất cả mọi người về nhà, vừa nãy bên trong cục nhận được báo án mới gọi điện thoại cho từng người. Người ta chỉ gọi cho thành viên của tổ trọng án thôi, cho nên," Trong mắt Tưởng Duệ Hằng chứa ý cười, chậm rãi hỏi: "Cậu từ đâu nghe được có án mạng xảy ra thế hả Trình ca?"
Nghe đến đó, Trình Tấn Tùng biết mình khẳng định không thể dối gạt được, vì vậy hắn quay đầu, mỉm cười nói: "Nói đi, cậu đến cùng muốn nói cái gì?"
"Muốn nói hai người cũng biết giấu diếm đấy, dưới con mắt mọi người còn dám cầm tay cầm chân, cẩn thận bị người ta phát hiện."
Thời điểm nghe đến bốn chữ "cầm tay cầm chân", Trình Tấn Tùng không nhịn được lập tức bật cười: "Tôi nói này, cậu có thể đổi cái từ khác không?"
"Vậy thì 'Đăng đường nhập thất' thế nào?" Tưởng Duệ Hằng nháy mắt mấy cái: "Cậu cũng đi đến nhà người ta rồi, xem như là 'Đăng đường' đi? Như thế nào, tính toán đến bao giờ mới 'Nhập thất' đây?"
Trình Tấn Tùng nhất thời đen mặt —— vị Tưởng đại pháp y này quả nhiên lợi hại, nói câu đầu tiên đã có thể lừa gạt đến đề tài không thích hợp cho thiếu nhi. Thế nhưng, Trình đại tổ trưởng cho tới bây giờ không phải là người bị động chịu đòn, vì vậy hắn trả lời một câu: "Chờ cậu "đi vào được phòng" của Gia Vũ đi rồi nói."
Lúc này, đến phiên Tưởng Duệ Hằng sửng sờ.
"Bắt đầu từ lúc nãy, cậu ấy vẫn ở bên cạnh cậu làm trợ thủ giúp cậu. Với tính khí bướng bỉnh của cậu ta, nếu như không phải hai người làm hoà rồi, tuyệt đối sẽ không đi tới bên cạnh cậu. Còn có cậu..." Trình Tấn Tùng chỉ vào Tưởng Duệ Hằng nói: "Thời điểm đưa đồ vật đôi mắt cậu chỉ hận không thể rời khỏi người ta, so với chúng tôi còn tình tứ hơn nhiều."
Tưởng Duệ Hằng sửng sốt đầy đủ ba giây đồng hồ, tiện đà "Xì" một tiếng bật cười. Xem ra, bọn họ thật sự là kẻ tám lạng người nửa cân...
Tưởng Duệ Hằng ngẩng đầu nhìn về phía bên ngoài phòng vệ sinh, từ góc độ này, vừa vặn có thể nhìn thấy dáng dấp Lý Gia Vũ đứng ở bên cạnh bồn rửa tay chăm chỉ làm việc.
"Được rồi được rồi! Đừng xem! Khẩn trương làm xong kết thúc công việc, tôi thả hai người trở lại đăng đường nhập thất." Trình Tấn Tùng cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục chọc ngoáy.
Tưởng Duệ Hằng nở nụ cười ấm áp, cúi đầu tiếp tục công việc.
Thời điểm hai người ở trong phòng vệ sinh "Không làm việc đàng hoàng", mấy người tổ trọng án vẫn toàn tâm toàn ý nhập cuộc điều tra. Thẩm Nghiêm đầu tiên mang người đi tới hỏi nhân viên công tác phát hiện thi thể: "Là anh phát hiện thi thể?"
"Ừm." Nhân viên công tác này đại khái khoảng chừng 30 tuổi, mặc áo đen quần cộc. Sắc mặt hắn trắng bệch, hiển nhiên vẫn chưa thoát khỏi sợ hãi. Vì vậy Thẩm Nghiêm phải dò hỏi từ từ: "Anh phát hiện thi thể như thế nào?"
"Tôi là tắm kỳ phụ trách bên trong buồng tắm, vừa nãy có khách hàng tiến vào oán giận với chúng tôi, nói phòng vệ sinh vẫn treo biển không cho dùng, hỏi chúng tôi tại sao. Chúng tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, vì vậy tôi liền đi xem một chút. Tôi thấy bên ngoài phòng vệ sinh treo một tấm biển "Đang dọn dẹp bên trong", mấy vị khách kia nói tấm biển này treo đã lâu, vì vậy tôi liền đẩy cửa đi vào, trong bồn cầu không có người nào, tôi liền đi vào bên trong từng phòng, sau đó... Liền thấy.. có người chết..."
"Anh phát hiện người chết vào khoảng thời gian nào."
"Đại khái..." Người kia ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, hồi đáp: "Khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ trước đi..."
"Là tôi gọi bọn họ vào xem." Người nói chuyện là một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, cũng là người đầu tiên phát hiện thi thể: "Nhà vệ sinh kia vẫn luôn treo bảng không cho người vào, tôi muốn đi vệ sinh còn phải đi lên tầng, tôi cảm thấy như vậy rất vất vả, nên tôi bảo nhân viên vào đây xem thế nào. Không nghĩ tới dĩ nhiên lại có người chết."
"Vậy cái bảng "đang dọn dẹp bên trong" được treo trong thời gian bao lâu."
"Khoảng hơn 20 phút thì phải?" Người đàn ông nói, quay đầu lại nhìn mấy người bên cạnh, mấy người khác đều đồng ý mà gật gật đầu, vì vậy hắn quay đầu lại, khẳng định nói một lần: "Ừ, là 20 phút."
"Vậy các anh có thấy ai treo cái bảng kia? Hoặc là có thấy kẻ khả nghi nào không?"
Người kia nghe được câu này, bất đắc dĩ buông tay: "Đồng chí cảnh sát, nhà tắm này rộng như vậy, người đến người đi, mọi người đều mặc giống nhau như đúc, làm gì có ai rảnh rang lại đi chú ý những người khác."
Thẩm Nghiêm lý giải mà gật đầu, ra hiệu bọn họ có thể rời đi, sau đó liền mang người đi tới chỗ mấy người bạn của người chết đang đứng. Bọn họ tổng cộng có ba người, một mập hai gầy, tuổi đều chừng bốn mươi tuổi.
Thẩm Nghiêm hỏi: "Các ông cùng người chết đến đây tắm rửa?"
Ba người đàn ông hơi sốt sắng gật gật đầu.
"Tên của ba người là gì?"
Người mập mạp kia giơ tay trả lời trước: "Tôi gọi Lưu Minh Hải." Hai người kia cũng cùng báo lên tên của mình, theo thứ tự là Tiền Phong Hoà và Nguỵ Tư Hàng.
"Các người có quan hệ thế nào với người chết."
"Mấy người chúng tôi là anh em." Lưu Minh Hải trả lời nói: "Mọi người quan hệ cũng không tệ, lúc thường cuối tuần không có việc gì sẽ cùng nhau bữa cơm, tắm rửa, chơi mạt chược gì đó."
"Ngày hôm nay mọi người tới đây vào lúc nào?"
"Chúng tôi đại khái là buổi trưa khoảng 12 giờ rưỡi mới đến đây, sau khi đi vào mọi người hẹn nhau tắm rửa xong, sau đó đi lên lầu chơi mạt chược."
"Vậy Dương Chí Bằng biến mất, các ông không ai phát hiện ra sao?"
"Cái kia.." Mấy người liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Lưu Minh Hải mở miệng: "Mấy người chúng tôi có thói quen tắm rửa không giống nhau lắm, tôi quen ngâm mình trong bể lớn, Tiền Phong Hoà và Nguỵ Tư Hàng lại có thói quen tắm xong thì đi xông hơi, Chí Bằng có thói quen tắm xong thì đi tìm người xoa bóp, cho nên..."
Thẩm Nghiêm gật gật đầu: "Vậy các ông tách ra vào lúc nào?"
"Cái này... Tôi nhớ Chí Bằng và Tư Hàng tắm xong trước, sau đó là tôi và Tiền Phong Hoà đi tắm, sau đó đại khái qua nửa tiếng đồng hồ đi, nghe có người nói xảy ra vấn đề, nói trong nhà vệ sinh có người chết. Mấy người chúng tôi đến gần, mới phát hiện người có chuyện chính là Chí Bằng..."
Nửa tiếng đồng hồ —— Thẩm Nghiêm ở trong lòng âm thầm suy nghĩ —— dựa theo lời giải thích khách hàng phát hiện thi thể, biển treo ở bên ngoài treo khoảng 20 phút, nói cách khác, Dương Chí Bằng trên căn bản là sau khi cùng một người bạn tách ra ông ta mới bị giết hại. Hung thủ hiển nhiên đã sớm để ý đến ông ta.
Nghĩ tới đây, anh hỏi mấy người: "Các ông thường xuyên đến nơi này tắm rửa?"
Ba người gật đầu, Tiền Phong Hoà nói: "Mùa đông chúng tôi thường đến đây, khoảng một tuần tới một lần."
"Có những ai biết thói quen này của các ông không?"
"Chuyện này..." Ba người nhìn nhau một cái, Lưu Minh Hải nói: "Vợ của chúng tôi đều biết, bạn thân có chút quan hệ khả năng cũng biết đi. Đồng chí cảnh sát, chúng tôi tới đây cũng không phải là việc gì không thể lộ ra ngoài, cho nên cũng không giấu ai cả."
"Muốn giấu diếm..." Ngụy Tư Hàng do dự mở miệng: "Chí Bằng là người có khả năng giấu diếm nhất. Chí Bằng làm việc cho chính phủ, ông ấy nói nếu như người khác biết ông ấy đến phòng tắm, sợ ảnh hưởng không tốt, lo lắng người khác cho là ông ấy tiêu tiền công quỹ."
"Chính phủ?" Thẩm Nghiêm nhạy bén lưu ý đến cái từ này, anh lập tức truy hỏi: "Ông ta công tác ban ngành nào".
"Ông ấy làm việc ở bộ xây dựng." Ngụy Tư Hàng nói: " Chí Bằng là trưởng phòng quản lý đèn đường bộ xây dựng."
Nghe đến câu trả lời này, mọi người tổ trọng án nhìn nhau —— hung thủ đều là người thuận tay trái, người chết đều là quan viên chính phủ... Xem ra, vụ án này e sợ không đơn giản...