"Chừa cho tôi một chút mặt mũi, được không?"
Chương 55: Trò chuyện.
Trình Tấn Tùng mang theo Thẩm Nghiêm đi đến văn phòng pháp y tầng 6, hắn nói với Tưởng Duệ Hằng "Duệ Hằng, mượn phòng của cậu dùng một lát", sau đó không đợi Tưởng Duệ Hằng trả lời, liền lôi kéo Thẩm Nghiêm đi vào phòng giải phẫu, sau đó tiện tay đóng cửa phòng lại.
Vừa đi vào phòng giải phẫu, một cảm giác lành lạnh phả vào mặt. Đây là chỗ Tưởng Duệ Hằng giải phẫu thi thể, bên trong phòng lớn như thế, chỉ có hai cái bàn giải phẫu cùng một cái tủ đựng dụng cụ giải phẫu, không khí hiện ra quạnh quẽ mà có chút cô độc. Nơi này hiển nhiên không phải chỗ để tán gẫu, thế nhưng trong đồn cảnh sát người đông như mắc cửi, nơi này đại khái là nơi duy nhất dùng để nói chuyện mà không bị quấy rầy Trình Tấn Tùng có thể nghĩ đến.
Thẩm Nghiêm yên tĩnh cùng Trình Tấn Tùng đi vào phòng. Nhìn thấy Trình Tấn Tùng đóng cửa phòng lại, anh nhẹ nhàng rút tay ra, chậm rãi mở miệng: "Anh có chuyện gì, cứ nói đi."
"Thẩm Nghiêm, " Trình Tấn Tùng gọi lên một tiếng, thế nhưng tiếp theo lại không phải biết nói cái gì. Hắn đứng im ở nơi đó, cuối cùng vẫn là dùng đề tài mới vừa rồi mở miệng: "Sau này, hai chúng ta không thể giống như trước đây sao?"
"Giống như trước đây?" Thẩm Nghiêm nhẹ nhàng lặp lại câu nói này, khóe miệng lộ ra một nụ cười tự giễu mà thương cảm, hắn ngẩng đầu lên nhìn Trình Tấn Tùng: "Xin lỗi, Tấn Tùng, tôi không làm được."
"Thẩm Nghiêm, cậu... tôi..." Trình Tấn Tùng lần thứ nhất phát hiện cũng có lúc hắn lại không biết nói gì như thế này, hắn rõ ràng cảm thấy có rất nhiều lời muốn nói cho Thẩm Nghiêm, nhưng bây giờ đối mặt hắn lại phát hiện, chính mình cũng không biết nên nói cái gì, không biết nên bắt đầu từ đâu.
Nhìn dáng vẻ ấy của Trình Tấn Tùng, Thẩm Nghiêm đột nhiên bật cười, chỉ là nụ cười này mang theo cay đắng, anh khàn tiếng mở miệng: "Tấn Tùng, xin lỗi, chuyện ngày đó, tôi thật sự không nghĩ tới sẽ quấy nhiễu đến anh."
"Không phải, Thẩm Nghiêm, tôi..."
"Không, anh hãy nghe tôi nói, " Thẩm Nghiêm ngắt lời Trình Tấn Tùng, sau đó mở miệng: "Xin lỗi, tôi xưa nay chưa nói với anh tính hướng của tôi. Không sai, tôi là đồng tính luyến, tôi cũng rất thích anh. Nhưng là xin anh tin tưởng tôi xưa nay không có ý định mang phiền toái đến cho anh. Hiện tại làm thành như vậy tôi thật sự rất xin lỗi, tôi biết kỳ thực tôi cần phải rời đi, chờ sau này thời cơ thích hợp, tôi sẽ xin Vương trưởng điều động công tác."
"Thẩm Nghiêm, cậu đừng như vậy! Tôi thật sự không ghét bỏ cậu! Cậu đừng để tâm vào chuyện vụn vặt có được hay không?" Trình Tấn Tùng vội vàng nói: "Tôi chỉ là.. Tôi chưa từng nghĩ tới..."
"Tôi hiểu" Thẩm Nghiêm mở miệng: "Tôi biết, anh vẫn luôn coi tôi là anh em, anh đối với tôi, giống như đối với Tiểu Hạo, nếu như không có anh, tôi và Tiểu Hạo đời này khả năng cũng sẽ không nói chuyện với nhau. Anh vì tôi làm những chuyện đó, tôi mãi mãi không quên. Thế nhưng cũng chính là như vậy, tôi mới không có cách nào lừa mình dối người, tôi không làm được, tôi không thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, giống như trước đây xưng huynh gọi đệ với anh... Cho nên, sau này, trong công tác chúng ta vẫn có thể hợp tác, thế nhưng bên ngoài, tôi nghĩ chúng ta vẫn là bảo trì khoảng cách đi..."
Thẩm Nghiêm nói xong, quay người muốn rời khỏi, Trình Tấn Tùng một phát bắt được cánh tay anh: "Thẩm Nghiêm! Cậu có thể nghe tôi hai câu không?"
Thẩm Nghiêm dừng bước lại, thế nhưng không có xoay người lại.
Trình Tấn Tùng sắp xếp lại ngôn từ trong đầu, mới mở miệng: "Thẩm Nghiêm, chuyện ngày đó, tôi phải nói xin lỗi cậu, lúc đó tôi không nên rời đi như vậy... Lúc đó tâm lý của tôi có chút loạn, không biết nên làm sao đối mặt với cậu, cho nên mới mượn cớ có việc đi trước... Thế nhưng tôi mong cậu tin tưởng tôi, tôi thật không có ý xem thường hoặc là trốn tránh cậu. Còn cậu và tôi... Trước kia tôi thật sự chưa từng nghĩ tới phương diện này, hiện tại cậu nói, cậu nói... Nói chung Thẩm Nghiêm, cậu cho tôi một chút thời gian, để tôi suy nghĩ một chút, được chứ?"
Nghe hắn nói như thế, Thẩm Nghiêm nhất thời đau xót. Anh nghe ra được ngữ khí rất thành khẩn của Trình Tấn Tùng, anh tin tưởng hắn thật sự lo lắng cho mình, hắn vẫn luôn là người tốt như vậy, mà càng như vậy, trong lòng Thẩm Nghiêm càng khó chịu.
"Thôi, Tấn Tùng." Thẩm Nghiêm cười quay đầu, trong thanh âm mang theo giọng mũi: "Chuyện tính hướng này không thể miễn cưỡng. Anh không thích đàn ông, không thể bởi vì tôi mà lập tức thay đổi được. Huống hồ, tôi cũng không cần anh bởi vì tôi mà thay đổi... Anh nên tìm một người phụ nữ tốt kết hôn sinh con, còn tâm ý của anh, tôi nhận. Anh yên tâm, sau này tôi với anh sẽ giống như lúc trước."
Thẩm Nghiêm lần thứ hai muốn quay người rời đi, nhưng là Trình Tấn Tùng vẫn như trước kéo cánh tay anh.
"Thẩm Nghiêm..."
"Buông tay." Thẩm Nghiêm nhẫn nhịn, mang theo giọng mũi nói: "Chừa cho tôi một chút mặt mũi, được không?"
Nghe được câu này, thân thể Trình Tấn Tùng chấn động, rốt cục chậm rãi buông lỏng tay ra.
Thẩm Nghiêm bước nhanh rời khỏi phòng.
Trình Tấn Tùng lập tức dựa vào bàn giải phẫu, toàn thân dường như vô lực. Tưởng Duệ Hằng nói không sai, hắn không nên cái gì cũng chưa nghĩ ra liền vội vã tìm Thẩm Nghiêm nói chuyện, như vậy kỳ thực căn bản không giải quyết được bất kì vấn đề gì. Nhìn bộ dạng Thẩm Nghiêm đau lòng khổ sở vẫn còn cố gắng mỉm cười, Trình Tấn Tùng thực sự là khó chịu đến mức không nói ra được, đã có lúc trong giây lát kia, hắn thật sự muốn kéo tay Thẩm Nghiêm lại nói "Chúng ta ở bên nhau được không?"nhưng là lời chưa kịp ra khỏi miệng, vẫn là nuốt trở vào... Bọn họ cũng không phải trẻ con, câu nói này một khi nói ra thì sẽ có ý nghĩa như thế nào, hai người đều cực kì rõ ràng. Chính là bởi vì như vậy, Trình Tấn Tùng mới càng thêm cẩn thận. Bọn họ đã qua cái tuổi đem chuyện yêu đương ra làm trò đùa rồi, nếu như bây giờ bắt đầu một đoạn tình cảm, đó chính là cùng nhau trải qua một đời một kiếp... Nhưng là, cùng một người đàn ông ở bên nhau cả đời?... Trình Tấn Tùng thật sự không biết cuộc sống của hai người về sau sẽ ra sao? Những ngày gần đây, sau khi công tác, hắn kỳ thực cũng suy nghĩ rất nhiều, hắn thừa nhận hắn rất thưởng thức Thẩm Nghiêm, có lẽ cũng có thể nói là yêu thích, thế nhưng bọn họ quen biết nhau chưa tới một năm, trong công tác thưởng thức không thể biến thành tình yêu trong cuộc sống, hắn hiện tại thật không có cách nào xác định. Hơn nữa, những chuyện hỗn loạn trong giới đồng tính, Trình Tấn Tùng ít nhiều gì cũng có nghe thấy. Không cần nhìn đâu xa, chỉ cần nhìn Tưởng Duệ Hằng, hắn cũng không phải chưa từng thấy Tưởng Duệ Hằng cùng một người đàn ông từ trong quán rượu đi ra? Hơn nữa, Trình Tấn Tùng biết, Tưởng Duệ Hằng cũng là bởi vì bộc lộ mới gia đình, đồng thời từ chối yêu cầu tìm một người phụ nữ kết hôn của cha mẹ, cho nên hiện giờ cậu ấy vẫn chiến tranh lạnh với cha mẹ... Như vậy, nếu như hắn ở cùng với Thẩm Nghiêm, thì sẽ như thế nào? Cha mẹ Thẩm Nghiêm đã mất, nhưng hắn vẫn còn cha mẹ, hắn phải làm gì để đối mặt với cha mẹ mình? Phải làm gì để nói cho bọn họ biết, con trai độc nhất của bọn họ lại yêu một người đàn ông, không muốn cưới vợ sinh con, không tiếp tục vì Trình gia nối dõi tông đường? Còn có ánh mắt kì thị của người xung quanh, bọn họ có thể cùng nhau chịu đựng cùng nhau đi tiếp được không?...
Trình Tấn Tùng không biết đáp án.
Cho đến ngày nay, hắn rốt cục có chút lý giải, Tưởng Duệ Hằng ngày đó tại sao lại dùng biểu tình như vậy nói với hắn những lời kia. Con đường này xác thực quá khó khăn... Hắn không muốn bản thân hối hận, hắn càng không muốn để cho Thẩm Nghiêm hi vọng, lại để cho cậu ấy thất vọng...
Thẩm Nghiêm, xin lỗi, cho tôi một ít thời gian.. để tôi suy nghĩ kỹ càng...
Ngày thứ ba sau khi bắt lấy Lý Hoành Vĩ, lực lượng cảnh sát thành phố S truyền thông cáo ra ngoài, tuyên bố hung thủ dùng búa giết người hàng loạt đã sa lưới. Tin tức vừa ra, toàn thành phố náo động. Gia đình của người vô tội bị hại rốt cục chờ được ngày hung thủ sa lưới, vài vị thân nhân của người chết đều đi đến cục cảnh sát, một mặt cảm ơn lực lượng cảnh sát, một mặt yêu cầu nghiêm trị hung thủ. Vụ án giết người của Lý Hoành Vĩ là vụ án lớn và đặc biệt nghiêm trọng mấy năm gần đây xảy ra ở thành phố S, từ khi vụ án này phát sinh đã được truyền thống quan tâm chú ý; mà bây giờ, vụ án đã được phá giải, truyền thông tự nhiên lần thứ hai đem tiêu điểm nhắm vào cục cảnh sát. Trong khoảng thời gian ngắn, điện thoại yêu cầu phỏng vấn cơ hồ đánh vỡ điện thoại tổ quan hệ xã hội cục cảnh sát. Tổ trưởng phòng quan hệ xã hội tìm tới Thẩm Nghiêm, hi vọng tổ trọng án có thể đứng ra giới thiệu một chút về quá trình bắt giam tội phạm, Thẩm Nghiêm từ trước đến giờ không thích đối mặt truyền thông, vì vậy liền đem tất cả công việc này đều giao cho Phương Lễ Nguyên.
Một mặt khác, sau khi kết thúc quá trình điều tra phá án bắt giam, cũng bắt đầu tiến nhập chương trình thẩm tra, xử phạt hung thủ. Viện kiểm sát tòa án đều sắp xếp ra thời gian phân công nhân thủ, cố gắng ở trong năm tuyên án vụ án này, cho dân chúng một câu trả lời thích đáng.
Đương nhiên, chuyện này không liên quan nhiều đến tổ trọng án. Sau khi đệ trình hồ sơ lên phía trên, chuyện về sau đều do viện kiểm sát phụ trách. Mọi người khổ cực bận rộn một tháng, hiện tại rốt cục có thể thở một hơi. Sáng sớm hôm nay, tất cả mọi người liền được thông báo, ngày hôm nay sắp xếp lại công việc, ngày mai toàn thể nhân viên bắt đầu nghỉ phép ba ngày.
"Ha, xong rồi!" Tần Khải sửa sang xong hồ sơ vụ án, thoải mái chậm rãi xoay người. Mắt thấy thời gian đã là bốn giờ rưỡi chiều, kỳ nghỉ tốt đẹp đã sắp tới, Tần Khải không nhịn được bắt đầu mặc sức tưởng tượng tương lai: "Mẹ nó, gần đây thực sự là mệt chết đi được, lúc này nghỉ phép, tôi phải ở nhà ngủ một ngày một đêm."
Tần Khải bên này mới vừa vừa mở miệng, bên kia Trình Hải Dương liền tiến tới: "Này Tần Khải, hiếm thấy ngày mai được nghỉ phép, tối hôm nay chúng ta cùng đi ra ngoài ăn bữa cơm được không?"
"Ăn cơm?" Tần Khải hấp háy mắt.
"Đúng a, gần đây bận bịu như vậy, hiện tại chúng ta phá án xong, vẫn nên cùng nhau ăn cơm chúc mừng một chút?" Trình Hải Dương nói với Tần Khải.
"Ôi chao đúng vậy?" Tần Khải ngồi ngay ngắn người lại, ngẩng đầu bắt chuyện Giang Lệ: "Này Giang Lệ, đêm nay đi ra ngoài ăn cơm được không?"
"Được." Giang Lệ gật đầu.
"Ôi chao, cũng không biết đội trưởng bọn họ ngày hôm nay có đi được không." Thẩm Nghiêm cùng Phương Lễ Nguyên xế chiều hôm nay đại diện Cảnh đội đi an ủi thân nhân người bị hại, hiện tại vẫn chưa về.
"Ai nha đội trưởng chắc đi được thôi! Anh ấy một ngày ngoại trừ công tác còn có chuyện gì quan trọng đâu?" Trình Hải Dương phất tay một cái: "Về phần Lễ Nguyên, tôi phụ trách quyết định."
"Được, " Tần Khải cũng hứng thú, bắt đầu cùng Trình Hải Dương lập kế hoạch: "Nếu như vậy, chúng ta thẳng thắn gọi tổ pháp chứng với pháp y bọn họ cùng đi."
"Được! Vậy quyết định như thế, anh ở trong phòng chờ đội trưởng, tôi đây liền đi lên lầu hỏi bọn họ xem!" Trình Hải Dương nói xong, chầm chậm chạy ra ngoài.
Trình Hải Dương thành công nhận được sự đồng ý của tổ pháp chứng và tổ pháp y. Tinh anh cảnh đội ra tay, hiệu suất không hề tầm thường. Không đầy nửa canh giờ, tất cả mọi người đã làm xong công tác. Vì vậy, thời điểm Thẩm Nghiêm cùng Phương Lễ Nguyên trở lại cục cảnh sát, bên này bọn họ đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ hai người trở về.
"Đội trưởng, đêm nay mọi người cùng nhau đi Lưu Nhất Oa ăn cơm, chúc mừng chúng ta phá án thành công. Tổ chúng ta, tổ pháp chứng còn có Duệ Hằng đều sẽ đi, hai anh cũng nhất định phải đến ha!" Tần Khải nói xong, thêm vào một câu: "Không được viện lí do thoái thác đâu đấy!"
"Được đó, tôi không thành vấn đề." Phương Lễ Nguyên cười gật đầu. Vừa nãy đang trên đường trở về, hắn và Thẩm Nghiêm còn đang thương lượng thời điểm nào nên cùng mọi người đi ăn chúc mừng một chút.
Thẩm Nghiêm tự nhiên cũng sảng khoái gật đầu: "Được."
"Ok!" Tần Khải hoàn thành nhiệm vụ, nhìn đồng hồ đeo tay một chút, thay thế lãnh đạo phát ra mệnh lệnh: "Đã đến giờ hàng động, toàn thể xuất phát, đến Lưu Nhất Oa!!"
Hết chương 55.