Lần Nữa Lên Đỉnh Cao

Chương 57: Chuyện về chúng ta



Tin tức ùn ùn kéo tới càng ngày càng quấy nhiễu nghiêm trọng sinh hoạt của Tần Dục cùng Lục Giác, chỗ ở của hai người mỗi ngày đều có phóng viên cắm chốt, bất quá hai người đều rất ung dung, Tần Dục tình cờ còn có thể phất tay chào hỏi với phóng viên, Lục Giác càng tuyệt hơn, trời lạnh còn cung cấp thức uống nóng cho bọn họ, lòng người đều là thịt, hai người bọn họ như vậy khiến phóng viên cũng không thể đưa tin bừa, tin tức gửi về đều rất uyển chuyển.

Diệp Thành thông qua Diệp Nhất Hàng truyền lời cho Tần Dục và Lục Giác, nếu bọn họ đồng ý tách ra, anh liền ra mặt đè chuyện này xuống, bảo đảm đám truyền thông đều sẽ câm miệng, bảo vệ con đường nghệ thuật của hai người, thậm chí sau này còn có thể cho Tần Dục nhiều lợi ích hơn, nhưng Tần Dục không hề bị lay động, bởi vì hắn không dự định giấu diếm nữa.

Tần Dục đã quyết định, Lục Giác cũng tán thành, mặc dù cậu vẫn thấp thỏm bất an trong lóng, nhưng vẫn kiên định cùng Tần Dục đối mặt.

Thời điểm Lão Ký giúp Tần Dục xoay ngược vụ scandal đã từng nói với Tần Dục, đối với sai lầm, độ khoan dung của công chúng vẫn rất cao, nhưng đối với sự lừa gạt, thì lại không được như vậy. Cho nên nếu thật có một ngày, chuyện của hắn và Lục Giác bị khui ra, đơn giản hào phòng thừa nhận còn có thể nhận được sự ủng hộ, dù sau bây giờ cũng không còn giống với mấy chục năm trước, đồng tính luyến ái cũng không phải là tội, mọi người cũng không rảnh lo chuyện bao đồng, ngày ngày đều bám theo chút chuyện này không tha.

Tần Dục không cho rằng tình cảm của mình và Lục Giác là sai lầm, nên căn bản không cần phải lừa gạt công chút, hắn không phải là người mặc cho người khác xếp đặt, hắn cũng không phải chỉ có một thân phận là nghệ sĩ, nên không cần phải lo lắng sau khi thẳng thắn sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp.

Tần Dục bỏ ra một ngày viết một phần bác văn, vốn Lão Ký đề nghị viết dùm Tần Dục, bảo đảm sẽ cảm động lê láng, người người khóc than, nhưng Tần Dục lại khóe léo từ chối, tình cảm của hắn và Lục Giác, còn có ai so với hắn hiểu rõ hơn.

Trong khoảng thời gian này, lời mời phỏng vấn của truyền thông hướng tới Tần Dục và Lục Giác nhiều vô cùng, bọn họ đều hi vọng mình là người đầu tiên phỏng vấn hai người, đối với đề tài này, dùng cọng tóc cũng có thể dự đoán tỷ lệ người xem sẽ cực cao, các đài truyền thông vì muốn cướp được đầu đề, thậm chí ra giá trên trời, nhưng Tần Dục và Lục Giác vẫn thờ ơ không động lòng.

Mở đầu bác văn của mình, Tần Dục dùng ngữ khí đùa giỡn nói về chuyện mình cự tuyệt phí thông cáo trên trời, bởi vì hắn không muốn mọi người cảm thấy mình dùng chuyện này để kiếm lời, từng câu từng chữ trông bác văn này đầu là những lời tâm huyết chận thật của hắn.

Tính ra tôi đã quen Lục Giác từ 9 năm trước, bắt đầu từ giải thi đấu ‘Ngôi sao ngày mai’, khi đó ngay cả tên của em ấy tôi đều gọi sai, còn làm cho em ấy nhiều hơn một nickname —— Cá Pecca, hiện tại rất nhiều fan hâm mộ đều thích gọi em ấy bằng cái nickname này, nhưng chắc mọi người đều không biết, cái nickname này là bắt nguồn từ tôi. Sau khi cuộc thi kết thúc, trong buổi tiệc mừng, Lục Giác tặng cho tôi một quyển tân hoa tự điển, tôi ký tên trả lại cho em ấy, lúc đó tôi còn nghĩ tên nhóc này thật hư hỏng, dám nói móc mình không có học vấn, nhưng mà tôi có thể tệ hơn cậu ta được sao.

Ai có thể ngờ, sau 9 năm, người mà ngay cả tên người ta tôi cũng nhớ sai, lại trở thành người mà tôi yêu nhất.

Từ lúc tiến vào vòng giải trí, tôi một đường đều thuận buồm xuôi gió, tốt đến mức khiến người khác phải ghen tỵ, ngay tại thời điểm tôi đắc ý kiêu ngạo, đừng nói người khác, ngay cả ông trời chắc cũng không ưa tôi, nên một cơn sóng lớn đã ập đến, trực tiếp đánh cho tôi dạt vào bờ cát, một đánh này thật sự rất đau, khiến tôi giống như cá chết chỉ chờ người tới làm thịt.

Đó là khoảng thời gian u ám nhất mà tôi từng trải qua trong cuộc đời mình, mở tin tức ra, ngoại trừ tin tức về scandal của tôi, ngoại trừ những lời chửi rủa tôi, mỗi người đều chắc như đinh đóng cột, khẳng định tôi chẳng ra gì, thế nhưng chỉ có một mình em ấy vẫn nguyện ý tin tưởng tôi, thậm chí không cần tôi phải giải thích bất cứ lời nào. Em ấy như tia sáng duy nhất trong thế giới hắc ám của tôi, khiến tôi tự nói với mình, phải nắm lấy thật chắc, phải thật quý trong ánh sáng này.

Năm nay, tình cảm của tôi và Lục Giác đã dần ổn định, cũng nhận được sự thấu hiểu của người nhà, tôi liền muốn đến thăm cha mẹ của em ấy, muốn nói cho bọn họ biết, con trai của hai người đã có người bầu bạn, đây chính là sự thật của cái gọi là tâm tình ở nghĩa trang, tôi hi vọng mọi người tích chút khẩu đức, tôn trọng người đã khuất.

Tôi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện che giấu tình cảm của mình và Lục Giác, chỉ là muốn tìm một cơ hội thích hợp để công bố mà thôi, bất quá nếu đã có người giúp chúng tôi công bố, vậy thì đơn giản là công bố thôi, bởi vì chúng tôi không muốn phải lừa dối những người vẫn luôn ủng hộ chúng tôi, chúng tôi cũng tin tưởng đại đa số mọi người đều sẽ khoan dung với tình cảm này.

Sau khi chúng tôi công bố, có lẽ sẽ có người ủng hộ nhưng cũng không thiếu những người chỉ trích, đối với người trước, chúng tôi biểu thị sự cảm ơn chân thành nhất, đối với người sau, tôi không có vấn đề gì, bởi vì sự chỉ trích của các người cũng không ảnh hưởng gì cuộc sống của chúng tôi, và chắc chắn cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến tình cảm của chúng tôi.

Sau khi Tần Dục đăng lên weibo, Lục Giác liền tiến hành chia sẻ.

Đúng như Tần Dục dự đoán, đại đa số fan đều tỏ rõ đã hiểu và sẽ ủng hộ, các cô chỉ khóc vì ai thán thế giới này lại mất đi hai người nam nhân tốt để gả.

Bất quá cũng có người không chấp nhận, nói Tần Dục nói dối, trước đây phủ nhận mình là gay, bây giờ lại nói mình và Lục Giác là chân ái, đồng thời vứt lên bài post mà vị po chủ trước đây đã post, thế nhưng sau khi bài post này được chú ý lần thứ hai, những fan hâm mộ tỉ mỉ phát hiện, toàn văn Tần Dục đều không phủ nhận chuyện mình là gay, hắn chỉ phản cáo chuyện giữa hắn và Phó Nhã, và chuyện bắt cá nhiều tay, từ đầu đến đuôi đều không nhắc gì đến việc này.

Rốt cục đợi các ngươi cùng một chỗ: Nguyên lai từ lúc đó, Tần Dục đã hạ một bàn cờ lớn như vậy.

Sinh thời hệ liệt: Kỳ thực Tần Dục đã sớm thổ lộ, chỉ là mọi người không phát hiện ra mà thôi.

Rất nhanh, lực chú ý của các fan dần chuyển sang vấn đề đến cùng Tần Dục và Lục Giác ai công ai thụ, khiến Tần Dục cũng phải dở khóc dở cười.

Chuyện của hai người Tần Lục huyên náo như vậy, ba mẹ Diệp khẳng định không thể không biết. Ngày đó Tần Dục đang ở công ty giám sát việc chế tác hậu kỳ của bộ phim ‘Cuộc trốn chạy của khoai tây’, thì Triệu Tân vội vả chạy vào, đầu đầy mồ hôi báo cáo, trong phòng làm việc của hắn có hai đại nhân vật đến..

Tần Dục nhíu mày, hắn tưởng Diệp Thành đến, kết quả đi vào văn phòng mới phát hiện người tới là Diệp Thôi, Diệp Thôi đã hơn 50 tuổi, thân thể cường tráng thẳng tắp, tinh thần phấn chấn, nhìn qua chỉ hơn 40, đứng phía sau ông là hai tiểu binh, đừng xem thường người ta tướng mạo phổ thông, nhưng tuyệt đối là loại người giết người vô hình, gọn gàng dứt khoát.

Lục Giác nghiêm chỉnh ngồi đối diện Diệp Thôi, Tần Dục bước nhanh đi tới ngồi xuống bên người Lục Giác, hắn không biết nhiều về Diệp Thôi lắm, dù sao kế hoạch ban đầu của hắn cũng là thu phục được Diệp Thành rồi mới từ từ đánh hạ ba mẹ Diệp, nhưng tình yêu của hắn và Lục Giác lại sớm bị công khai, khiến hắn cũng trở tay không kịp.

Tần Dục chỉ nghe kể một chút chuyện về Diệp Thôi trong khi huấn luyện trong quân đội, Diệp Thôi đảm nhiệm chức vị cao, khi còn trẻ đã đi qua nhiều chiến trường, giết qua địch, lập được công, hơn nữa trước kia Diệp Thôi còn được mệnh danh là tay súng thần.

Diệp Thôi không nói một lời, một đôi mắt sắc bén đánh giá hai người, qua mấy chục giây, cũng có thể là mười mấy phút, nói chung là đối với Tần Dục, thời gian lúc này có vẻ đặc biệt dài.

Cuối cùng, tầm mắt của Diệp Thôi dời đến hai bàn tay đang nắm chặt của Tần Dục và Lục Giác, bình tĩnh nhìn một hồi, ông mới nói: “Ta không phải đến đây để phản đối hai con, nhưng ít nhất cũng phải lưu lại một đứa con cho Lục gia”.

Tần Dục cùng Lục Giác sửng sốt, hai mặt nhìn nhau, hắn vốn tưởng rằng Diệp Thôi là tới chia rẽ uyên ương, không nghĩ tới Diệp Thôi lại dễ dàng đồng ý như vậy.

“Chuyện này con và Lục Giác đã thương lượng xong, đến lúc đó sẽ tìm một người đẻ thay”. Tần Dục bình tĩnh lại tâm thần nói, kỳ thực Tần Dục không thích trẻ con, nhưng ngẫm lai có một đứa nhỏ giống Lục Giác cũng rất tốt, gần đây hắn và Lục Giác đã bắt đầu tìm trứng và người đẻ thay thích hợp, yêu cầu của Tần Dục đối với đứa nhỏ cũng chỉ có phải xinh đẹp xinh đẹp xinh đẹp, nên nhất định cũng phải tìm một người mẹ xinh đẹp mới được.

“Qua năm hai đứa cùng trở về ăn bữa cơm đi”. Diệp Thôi nhàn nhạt nói.

“Bên anh cả...”

“Ta không có ý kiến, đương nhiên nó cũng sẽ không có ý kiến”.

Diệp Thành bá đạo, Diệp Thôi càng bá đạo hơn anh một đầu.

Lục Giác mừng rỡ: “Cảm ơn ba”.

Diệp Thôi ‘Ừ’ một tiếng, một đôi mắt đen trầm trầm, như rơi vào một vùng hồi ức xa xôi.

Hai bàn tay của Tần Dục và Lục Giác càng nắm chặt, tuy rằng đáy lòng bọn họ còn tràn đầy nghi hoặc, nhưng dù như thế nào miễn kết cục tốt là được.

“Có phải con cảm thấy rất kỳ quái vì sao ta lại đồng ý hay không!”

Tần Dục và Lục Giác liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng nhau hướng Diệp Thôi gật gật đầu, loại cảm giác này giống như vượt ải trong game, hai người bọn họ đã gian nan chuẩn bị một phen, ai ngờ boss lại tự động nhận thua.

Diệp Thôi kêu hai tiểu binh ra ngoài, mới chậm rãi nói: “Trước đây ta và cha con cùng một đội, ba con là đội trưởng, đối với mọi người trong đội đều rất chăm sóc, lúc đó trong đội có một người tên là Tiểu Vũ, cậu ấy là người nhỏ tuổi nhất trong đội, nên mọi người đều xem cậu ấy như em trai mà đối xử, ấn theo tuổi tác để tính, bây giờ cũng không thể gọi cậu ấy là Tiểu Vũ nữa, nhưng đáng tiếc, cả đời này cậu ấy cũng không thể lớn lên, nên chỉ có thể mãi mãi là Tiểu Vũ”.

Tim của Tần Dục và Lục Giác nhảy một nhịp, trực giác nói cho bọn họ biết đây nhất định là một câu chuyện bi thương.

“Tiểu Vũ là một cô nhi, cậu ấy trở thành lính, chỉ bởi vì làm lính thì sẽ có cơm ăn, đảm bảo no bụng, cậu ấy nào biết trong quân đội rất là đáng sự, thời điểm vừa mới bắt đầu huấn luyện, Tiểu Vũ đều khóc. Ba con hỏi cậu ấy, cậu ấy sẽ rất ủy khuất nói, đội trưởng, tôi không nghĩ tới muốn ăn một bữa cơm phải đánh đổi lớn đến thế này. Khi đó cậu ấy khóc rất lợi hại, thế nhưng cả đội đều bị lời của cậu ấy chọc cười. Đại khái bởi vì từ nhỏ đã thiếu sự quan tâm, ba con lại là người rất biết quan tâm người khác, nên dần dần, Tiểu Vũ có tình cảm với ba con, từ người không phối hợp huấn luyện nhất, cậu ấy dần trở thành người huấn luyện chăm chỉ nhất”.

“Tiểu Vũ quá đơn thuần, tình cảm của cậu ấy đối với ba con, người trong đội đều nhìn ra được, khi đó đồng tính luyến ái cũng không có gì lạ, nhưng cũng không có vẻ vang gì, Tiểu Vũ cũng không nói rõ, hơn nữa cũng rất khắc chế hành vi của mình, ngoại trừ đặc biệt dính ba con, thì hành vi cũng rất quy củ”.

“Nhiều năm sau chúng ta ra biên cảnh chấp hành nhiệm vụ, Tiểu Vũ vì cứu ba con mà trúng đạn, máu của cậu ấy chảy rất nhiều, lúc đó điều kiện chữa trị lại rất kém, chúng ta lại đang ở trong rừng sâu núi thẳm, chỉ có thể làm cấp cứu đơn giản cho cậu ấy, sau đó thay phiên nhau cõng cậu ấy đi, thân thể Tiểu Vũ dần dần suy yếu, chúng ta biết cậu ấy không còn gắng được bao lâu nữa. Cậu ấy nắm lấy tay ba con nói, đội trưởng, tôi rất thích anh, thích nhiều hơn loại yêu thích của những người khác một chút, anh không cần ghê tởm tôi, tôi sợ sau này không còn cơ hội thổ lộ với anh nữa”.

“Nói xong, Tiểu Vũ liền tắt thở, lão Lục ôm chặt thi thể của cậu ấy, thân thể Tiểu Vũ từ ấm áp dần trở nên lạnh lẽo, nhưng đáng tiếc lúc đó chúng ta còn đang chấp hành nhiệm vụ, nên chỉ có thể để thi thể Tiểu Vũ lại, lại sợ dựng bia mộ sẽ bị kẻ địch phá hoại, nên chỉ có thể đem cậu ấy mai táng rồi đè một khối đá lớn lên, nhiều năm như vậy, hòn đá kia chắc cũng phủ đầy rêu xanh rồi. Mạng của ba con là do Tiểu Vũ cứu, ta tin tưởng nếu như ba con còn sống, ông ấy cũng sẽ không mắng con, chứ nói chi là ta”.

“Về phần lưu lại con cháu, chỉ là tư tâm của ta, muốn có cái để bàn giao với lão Lục, bây giờ khoa học kỹ thuật hiện đại, chuyện này cũng không phải là chuyện khó”.

Tâm tình của Lục Giác có chút trầm trọng, không trách khi còn bé, hàng năm thanh minh, cha cậu đều đốt vàng mã, còn làm một bữa cơm thật ngon, nói là cúng cho một vị chiến hữu vô thân vô cố, để hắn ở dưới đó cũng có thể ăn một bữa cơm no.

“Ta cũng vậy, cũng đã từng suýt chết qua”. Diệp Thôi trầm giọng nói, Diệp gia hôm nay chói lọi, nhưng phần chói này đều là đổi lấy từ máu và sinh mạng: “Chính bởi vì mấy lần thoáng gặp qua tử thần, nên ta đã nghĩ thoáng hơn rất nhiều, nhân sinh rất ngắn, có thể vui sao lại phải buồn”.

“Bình an vui sướng sống tốt không phải là dễ dàng, phải hảo hảo quý trọng cơ hội, phải vui sướng vì mình may mắn sinh ra ở một thời đại tốt”.

Năm đó Tiểu Vũ đem tình cảm giấu ở đáy lòng, không dám nói nhiều hơn một chữ, chỉ sợ mang đến phiền phức cho chính mình và đội trưởng, mãi đến tận khi sắp chết, cậu ấy mới cẩn cẩn thận thận nói ra.

Bây giờ, Tần Dục và Lục Giác có thể đường đường chính chính chiếu cáo thiên hạ, sự lý giải của mọi người cũng làm cho ông hiểu rất nhiều.

Sau khi Diệp Thôi rời đi, câu chuyện ông đã kể vẫn đè nặng trong lòng Tần Dục và Lục Giác. Bọn họ không nghĩ tới cửa ải Diệp Thôi lại dễ dàng vượt qua như vậy, tuy rằng đằng sau nó là một cố sự nặng nề.

So với Lục Giác, Tần Dục càng nhiều thêm mấy phần cảm xúc, bởi vì hắn cũng là người từng chết qua.

Chịu sự dẫn dắt từ câu chuyện của Diệp Thôi, Tần Dục càng lĩnh hội được nhân vật Mạnh Phi. Thời điểm nhà Mạnh Phi nghèo, cha mẹ mới đưa hắn đi lính, bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ, cho nên Mạnh Phi lớn lên đặc biệt gầy yếu, trong doanh trại phải nhận hết mọi ức hiếp, nhưng Mạnh Phi thông minh lanh lợi, cho nên lúc đó được đại tướng quân thu làm tiểu binh.

Bên trong tài liệu có ghi chép, lượng cơm mỗi bữa của Mạnh Phi vô cùng lớn, hơn nữa ăn như hùm như sói, bởi vậy ở trong triều đình bị rất nhiều quan viên châm biếm, bất quá đặc điểm này của Mạnh Phi cũng là đặc điểm thường thấy của võ tướng, nên cũng chẳng có gì đặc biệt. Nhưng Mạnh Phi còn có một đặc điểm khác hoàn toàn đối với tất cả mọi người, hắn là người đầu tiên trong lịch sử dám gói đồ ăn mang về trong bữa tiệc ban thưởng của hoàng thượng. Hiện tại, nghe được câu chuyện của Tiểu Vũ, Tần Dục đã có thể hiểu được nguyên nhân tại sao Mạnh Phi làm như thế.

Tần Dục nhận vai Mạnh Phi, khiến hắn càng có nhiều đề tài nói cùng Diệp Thôi hơn, mỗi lần Tần Dục đến Diệp gia, Diệp Thôi đều rất hoan nghênh hắn, còn Diệp Thành thì sầm mặt lại, nhưng ngại ba mình cũng không dám tái phát. Tần Dục cùng Diệp Thôi trò chuyện càng nhiều, lĩnh hội đối với nhân vật Mạnh Phi càng sâu, trong lòng của vị tướng quân thiện chiến dũng mãnh này, chỉ sợ so với bất cứ ai cũng càng khát vọng một thời đại an bình hơn.

Nếu như nói lúc trước Tần Dục đi huấn luyện trong quân đội, khiến hắn có thể tiếp xúc với hình tượng nhân vật này hơn, thì bây giờ, hắn cảm thấy mình càng có thể đến gần vị tướng quân Mạnh Phi hơn.

Thời điểm Tần Dục thay trang phục đi ra, khiến các fan hâm mộ phải kinh diễm, dưới bộ thiết giáp, đâu còn tiểu thịt tươi chuyên đóng các phim thần tượng Tần Dục.

Lý Lam Thành chọn lựa Tần Dục, ban đầu là muốn đào móc người trẻ tuổi, cho người trẻ tuổi một cơ hội, nhưng thái độ nghiêm túc của Tần Dục làm ông rất thưởng thức, biểu hiện lúc quay phim của hắn làm ông càng cảm thấy kinh hỉ, bình thường diễn viên đối với đạo diễn bậc thầy như Lý Lam Thanh, không dám hỏi một chữ về kịch bản, nhưng Tần Dục lại khác, hắn rất thoải mái cùng Lý Lam Thành thảo luận kịch bạn, sửa chữa nhiều chỗ chưa hợp lý.

Trên mạng có rất nhiều người đặt nghi vấn Tần Dục không thể diễn tốt vai tướng quân Mạnh Phi, cùng sử dụng chuyện gay để công kích Tần Dục, Lý Lam Thanh hiếm khi không giữ im lặng, mà nói thẳng biểu hiện của Tần Dục nằm ngoài dự liệu của ông, làm cho mọi người đặc biệt hiếu kỳ với bộ phim.

Ngày phim công chiếu, Tần Dục bao một tràng, mời người nhà và người Diệp gia cùng đến xem phim, thậm chí Tần Phương Vĩ đang ở trong ngục, cũng được hắn gửi đĩa.

“Ngươi tại sao lại muốn làm lính?”

Mạnh Phi mặt mày xám xịt hơi lộ ra tính trẻ con đối mặt với câu hỏi của tướng lĩnh, đường hoàng nói: “Bởi vì có thể ăn no”.

Qua rất nhiều năm, bạn thân lại hỏi Mạnh Phi vấn đề giống như vậy.

Mạnh Phi nay đã trở thành tướng lĩnh một phương, nhìn bầu trời hoàng hôn rực rỡ trả lời: “Vì muốn mọi người đều có thể ăn no”.

Tiếng sáo trúc say lòng người, rượu ngon món ngon mê người, Mạnh Phi yên lặng cẩn thận cất những món ăn còn dư lại.

Đang ôm eo mềm của mỹ nhân, chúng quan viên triều đình nhìn động tác của hắn, lớn tiếng cười nhạo, Mạnh Phi lại thờ ơ không động.

Đêm biên quan tĩnh lặng, tối như mực, gió lạnh lạnh như vậy, mãnh liệt như vậy.

Mạnh Phi ngồi ở trong doanh trướng, từ từ mài đao của mình, thanh đao sáng lấp lánh, so với trời đêm giá rét ở biên quan càng khiến người ta sợ hãi hơn.

“Phụ thân, thanh đao của người thật sáng”.

“Ninh nhi, con cảm thấy thanh đao này có tốt hay không?” Mạnh Phi đặt thanh đao lên bàn, ôm lấy Mạnh Ninh ngồi lên chân mình, Mạnh Ninh bướng bỉnh kéo kéo chòm râu của hắn.

Mạnh Ninh rất tự hào nói: “Tất nhiên, ai mà cũng biết, trong thiên hạ này không có thanh đao nào có thể sắc bén, uy phong hơn thanh đao của phụ thân”.

“Nhưng nó không phải là một thanh đao tốt”.

Mạnh Ninh không hiểu nhìn Mạnh Phi.

“Chờ ngày nào đó nó lưỡi đao của nó nứt mẻ che kín rỉ sét, nó mới chân chính trở thành một thanh đao tốt”.

Mạnh Ninh như hiểu như không, Mạnh Phi sắc mặt bình tĩnh.

Bên ngoài lều trại, tiếng gió thê lương, xa xa phảng phất như vang lên tiếng kèn hiệu.

Bộ phim điện ảnh ‘Mạnh Phi’ được khen ngợi ngút trời, tất cả mọi người đều nhìn kỹ thuật diễn xuất của Tần Dục với cặp mắt khác xưa, không chỉ doanh thu phòng vé tăng cao, mà bộ phim còn thu được lời mời của các liên hoan phim lớn nhỏ, đồng thời bởi vì Tần Dục diễn xuất quá đặc sắc, nên Lý Lam Thành quyết định giới thiệu hắn với đạo diễn nước ngoài, tin tức Tần Dục sắp tiến quân vào thị trường quốc tế cấp tốc được lan truyền.

Tần Dục nhất thời trở thành người đứng đầu giới diễn viên cùng thế hệ, tiệc khánh công mừng ‘Mạnh Phi’ kết thúc, Tần Dục thả ra bức ảnh muốn cùng Lục Giác kết hôn, các fan lập tức hiểu rõ, hai vị này muốn kết hôn rồi, các cô dồn dập bay mưu hiến kế cho Tần Dục, cái gì mà hôn lễ trong rừng, hôn lễ cạnh biển, hôn lễ điền viên, khiến cho Tần Dục thu được không ít linh cảm.

Tần Dục xác định ngày tổ chức hôn lễ là ngày hắn trọng sinh, đối với hắn mà nói ngày này là một ngày có ý nghĩa phi phàm, địa điểm tổ chức là ở Ba Hải, ngay cả căn phòng mà bọn họ ở cũng là căn phòng mà lần trước bọn họ đến Ba Hải đã ở, bọn họ cũng giống như ngày đó, cùng ôm nhau lắng nghe tiếng sóng biển cuồn cuộn, ngắm nhìn bầu trời đầy sao.

“Nghe nói sân bay Ba Hải bị chen đến hỏng”. Lục Giác gối lên bả vai của Tần Dục nói.

Minh tinh, truyền thông, fan, một nhóm đông người mênh mông cuồn cuộn tiến vào Ba Hải, cũng khó trách sân bay bị chen hỏng.

Tần Dục cười nói: “Chúng ta là giúp Ba Hải kiếm tiền”.

Nghĩ đến chuyện hai người sắp kết hôn, Lục Giác cảm thấy thật không chân thật, cậu sờ lên khuôn mặt của Tần Dục, sờ lên bả vải của Tần Dục, cảm thấy có chút hoảng hốt.

“Em nhiệt tình như vậy anh cảm thấy rất cao hứng, nhưng đêm nay không được, bằng không ngày mai em sẽ không có tinh thần.”

Hai gò má của Lục Giác đỏ bừng cả lên, cậu nói: “Em chẳng qua là cảm thấy như nằm mơ”.

“Kỳ thực anh cũng cảm thấy như vậy”. Tần Dục cúi đầu xuống hôn Lục Giác.

Dưới ánh sao trời, hai bóng người quấn lấy nhau triền miên, một hồi lâu mới yên tĩnh lại.

Đêm tối yên tĩnh, người ở trong ngực Tần Dục bất an cau mày, miểng lẩm bẩm cái gì đó, Tần Dục tỉnh lại trước tiên, hắn là bị Lục Giác làm cho tỉnh, hắn vỗ vỗ khuôn mặt của cậu: “Lục Giác? Lục Giác? Em tỉnh lại đi”.

Lục Giác giật mạnh mình tỉnh lại, thần sắc tái nhợt mà đau thương nhìn Tần Dục.

“Em gặp ác mộng?” Tần Dục lo lắng hỏi: “Có phải chuyện kết hôn làm cho em áp lực quá lớn?”

Lục Giác không hề trả lời, chỉ là lần thứ hai sờ lên khuôn mặt của Tần Dục, một lúc lâu mới nức nở nói: “Anh ở đây, anh vẫn còn ở đây, thật tốt quá!”

“Làm sao vậy?” Tần Dục cảm thấy thái độ của Lục Giác có chút không bình thường.

“Em nằm mơ một giấc mộng”. Lục Giác dừng một chút: “Giấc mộng này không may mắn nên không cần nhắc đến”.

“Giấc mộng không may mắn càng phải nói ra mới có thể phá giải nó”.

“Thật sự?” Lục Giác dễ dàng bị Tần Dục nói hưu nói vượn lừa gạt, liền thật thà kể lại giấc mộng của mình, đến nay hồi tưởng lại vẫn khiến cho lòng cậu sợ hãi không thôi: “Em mơ thấy anh qua đời sau tai nạn xe, em đến tham dự lễ tang của anh, thì bất ngờ nhìn thấy linh hồn của anh tội nghiệp ngồi trên một bia mộ, em tới đó chào hỏi anh, sau đó anh theo em về nhà, chúng ta nói rất nhiều chuyện với nhau, sau đó... Anh đi tìm Thẩm Diệu Dương, sau đó anh bị kích thích, em liều mạng gọi tên anh, nhưng anh, anh vẫn biến mất”.

“Chúng ta đổi ngày kết hôn được không? Ngày này không tốt thật không tốt”.

Tần Dục nghe giấc mộng của Lục Giác xong, liền lâm vào trầm mặc.

Lục Giác thấy hắn trầm mặc như vậy, liền liền ngượng ngùng nói: “Không phải là em đang trách anh”.

“Giấc mơ em mơ thấy kỳ thực cũng không phải là mơ”.

“A?”

Tầm mắt của Tần Dục dời ra ngoài cửa sổ, như thấy được ánh mắt sáng ngời hưng phấn của Lục Giác khi bung dù đứng ở trước mặt hắn.

Mưa lâm râm không ngừng rơi xuống, đôi mắt của người trước mặt thật sáng ngời, người đó kinh ngạc nhìn hắn: “Anh, anh còn sống?”

Tần Dục vuốt mái tóc mềm mại của Lục Giác, phảng phất như có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo của sợi tóc dưới cơn mưa.

Tần Dục nhàn nhạt nói: “Có một chuyện anh còn chưa kể với em”.

Chuyện về chúng ta.

Anh đã từng tưởng rằng đó là kết thúc, nhưng thì ra đó lại là một khởi đầu mới.

Hết chương 57

————— Hoàn chính văn —————

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv