Đàm Thư Mặc như cũ sau khi ăn sáng cùng Văn Tĩnh Hy Xong liền chạy đến trạm xe chung.
Cô mặc chiếc áo đồng phục có phần hơi cũ, chờ đợi đơn hàng từ chú Triệu phân công.
"Tiểu Mặc, tiểu Kiệt lại đây"
Chú Triệu đằng xa đi lại, tay cầm theo một tờ giấy "hôm nay có đơn hàng ở thôn Trấn Lý. Đường xa dạo này sắp vào mùa mưa, hai đứa có đi được không? Đơn hàng này tiền công trả gấp đôi"
Tiểu Kiệt gật đầu vui vẻ, Đàm Thư Mặc cũng không có ý kiến, cô nhận bàn giao từ chú Triệu xong liền cùng tiểu Kiệt lên đường.
"Tiểu Kiệt, lượt đi để tôi lái đi, cậu tranh thủ nghỉ ngơi, hôm nay độ chừng rất bận đây".
Đàm Thư Mặc leo lên xe tải, vừa khởi động xe vừa nói. Tiểu Kiệt bên cạnh không phản bác, cậu ta vui vẻ chơi điện thoại. Bình thường hai người là cộng sự vô cùng ăn ý, không cần nói nhiều cũng đại khái hiểu ý nhau.
Đàm Thư Mặc lái xe hơn 1 giờ đến điểm nhận hàng, quả nhiên tiền không từ trên trời rơi xuống được. Hơn 100 bao xi măng, còn có 150 viên gạch. Chủ yếu chổ này, vận chuyển nếu lái xe không ổn định thì vỡ gạch phải đền. Cô thở dài cũng phải nhận đơn hàng khó khăn này thôi.
Tiểu Kiệt đứng kế bên cũng biểu cảm y hệt cô "thật là, chúng ta nhận xong đơn hàng này già đi 3 tuổi"
"Vì sao 3 tuổi" - Cô quay sang thắc mắc.
Tiểu Kiệt khoanh tay nhìn cô "vì tôi sắp làm ba, cô chưa có con thì độ chừng 30 tuổi đi"
Đàm Thư Mặc đã quen với trò đùa vô tri không gây được tiếng cười này. Chỉ biết lắc đầu rồi tiến hành mang hàng hoá lên xe.
"Này, tiểu Mặc không buồn cười à"- Tiểu Kiệt phía sau lon ton chạy lại hỏi
"Có" - Đàm Thư Mặc ôm bao xi măng, đặt lên vai
"Vậy cô cười cho tôi xem" - Tiểu Kiệt vẫn chưa buôn tha.
"ha ha, vui quá trời" - Đàm Thư Mặc hét lên hai tiếng rồi bước đi, mặc kệ tên nhóc kế bên biểu tình giận dỗi.
Hai người lần lượt sắp xếp từng bao xi măng đến từng viên gạch. Nhìn đến đồng hồ sắp đến giờ cơm trưa, Đàm Thư Mặc lau vội mồ hôi, lấy hộp cơm Văn Tĩnh Hy chuẩn bị sẵn.
Hôm nay là trứng hấp, thịt kho, còn có một phần canh rong biển. Tiểu Kiệt ngồi kế bên ăn cơm hộp đều ghen tỵ.
Đàm Thư Mặc chợt nhớ gì đó, lấy điện thoại ra thông báo cho Văn Tĩnh Hy, có lẽ hôm nay so với ngày thường cô sẽ về trễ một chút, tránh cho nàng lo lắng.
Rất nhanh điện thoại trả về một tin nhắn "nếu cậu lén đi nhậu về trễ tớ sẽ khoá cửa, cho cậu ngủ ngoài đường"
Cô mỉm cười, trước đây cũng vậy, thời đại học Văn Tĩnh Hy sẽ nói "nếu cậu lại về trễ, cổng ký túc xá khoá lại, tớ mặc kệ cậu ngủ ngoài đường luôn đấy"
Tiểu Kiệt bên cạnh ăn xong vỗ vai cô, làm Đàm Thư Mặc trở về thực tại. Nhanh chóng dọn dẹp phần cơm sau đó lái xe đến thôn Trấn Lý giao hàng.
Đường đi rất thuận lợi, hàng hoá với tay nghề lái xe của Đàm Thư Mặc đều nguyên vẹn. Hai người vui vẻ chào hỏi người nhận hàng sau đó mới đi về. Tiểu Kiệt cầm lái, Đàm Thư Mặc nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
"Aizzz, thật xui xẻo, mới đi một đoạn trời đã chuyển mưa" - Tiểu Kiệt vừa lái xe vừa than thở.
Đàm Thư Mặc mở mắt ra nhìn bầu trời "xem ra mưa lớn, trời đều đen lại rồi"
Xe tải vì vấn đề an toàn, mưa dần to lên, tầm nhìn cũng không thấy rõ, Tiểu Kiệt lái xe thật chậm.
Đàm Thư Mặc nhìn giờ trên điện thoại đã 18h45, bọn họ cư nhiên đã lái xe gần hai tiếng nhưng chưa được một nữa đoạn đường. Lo lắng Văn Tĩnh Hy ở nhà, cô cau mày.
"Ui, không phải chứ, sao lại chết máy rồi" - Tiểu Kiệt lại hét lên.
Đàm Thư Mặc nhìn qua "khởi động không được sao?"
"Không được, tớ không biết bị gì nữa"- Tiểu Kiệt gãi đầu.
Đàm Thư Mặc mặc áo mưa dự phòng vào phóng xuống đường, mặc kệ mưa thế nào cô cũng không quan tâm, ra hiệu cho tiểu Kiệt xong cô liền chui xuống gầm xe để kiểm tra.
Đại khái biết lỗi ở đâu, Đàm Thư Mặc trở ra ra dấu cho tiểu Kiệt đưa cô bộ dụng cụ sửa chữa được chuẩn bị sẵn.
Đàm Thư Mặc một lần nữa chui xuống gầm xe rất lâu. Đợi khi cả người cô ướt sũng, trở về xe tay đều lạnh cóng, tiểu Kiệt bên cạnh khởi động thử
"Được rồi, Thư Mặc cậu giỏi vậy" - Tiểu Kiệt vui vẻ chạy tiếp, hắn ta ở trong đoàn xe đều bị chê bai, bởi vì chạy xe lâu như vậy kiến thức kiểm tra hay sửa xe căn bản không làm được. Rõ ràng chú Triệu hướng dẫn bao nhiêu lần vẫn không được. Vì vậy trong đoàn xe không ai muốn làm cộng sự với hắn, mỗi khi có sự cố trên đường, hắn ngoài việc yên lặng cũng không hỗ trợ được.
Thật vất vã sau này khi Đàm Thư Mặc gia nhập, mọi người nghe tin cô vừa ra tù cũng sợ hãi không cùng cô hợp tác. Vậy nên tiểu Kiệt cùng cô hợp lại thành một tổ, làm việc rất thuận lợi, Đàm Thư Mặc chưa từng trách việc hắn ta không thể hỗ trợ cô khi có sự cố. Điều này khiến cho mối quan hệ bạn bè này mỗi ngày đều tốt hơn.
Tiểu Kiệt lái xe, Đàm Thư Mặc từ balo lấy ra tờ khăn giấy lau tay xong cô lại lấy chiếc khăn lông lau người, rồi cuối cùng mặc áo khoác vào.
Balo là Văn Tĩnh Hy chuẩn bị. Rất đầy đủ, mỗi tối Văn Tĩnh Hy sẽ kiểm tra và sắp xếp lại một lần, đảm bảo khi cô cần trên đường chỉ cần mở balo sẽ có ngay.
"Uiiiiii" - Tiểu Kiệt thắng xe lại, kêu lên
"Lại làm sao?" - Cô quay sang hỏi
"Tớ nghĩ là bánh sau bị bể rồi"- Hắn trả lời cô.
Đàm Thư Mặc lần này cởi áo khoác ra, lấy áo mưa mặc vào sau đó phóng xuống xe. Tiểu Kiệt cũng xuống theo.
Không phải là bể một bánh mà là tận hai bánh xe, cô thở dài mưa to như vậy thay tận hai cái bánh xe ah. Giết người à.
Tiểu Kiệt một bên phụ cô tháo bánh xe cũ sau đó lắp cái mới vào. Hắn tuy không giỏi nhưng việc cơ bản như thay bánh xe mới vẫn hiểu rõ rất mệt nhọc, thêm loại thời tiết này nữa. Tiểu Kiệt một bên như tên trợ lý, Đàm Thư Mặc bảo thế nào hắn liền làm thế ấy.
Mưa to đến mức hai người dù mặc áo mưa cũng không còn tác dụng nhiều, nước bắn vào mắt khiến cho Đàm Thư Mặc phải chớp mắt liên tục. Cũng không rõ hiện tại trên người cô là mồ hôi hay nước mưa, chật vật vô cùng.
Loay hoay rất lâu, khó khăn lắm mới lắp được một bên. Cả hai đều mệt mỏi, tiểu Kiệt trực tiếp ngửa đầu lên trời há họng to.
"Cậu làm gì vậy?" - Đàm Thư Mặc hỏi
"Muốn uống nước, há họng to ra là được thôi" - Tiểu Kiệt nhanh chóng giải thích sau đó lại tiếp tục há họng.
Cảm thấy cũng có lý, Đàm Thư Mặc bắt chước hắn, đến khi cổ họng không còn khô nữa mới ra hiệu cho tên ngốc ngước mặt lên trời bên cạnh. Hai người lại một phen chiến đấu. Cũng không thể nắm rõ đã qua bao lâu, hai người mệt mỏi trở lại xe, Đàm Thư Mặc cầm điện thoại lên muốn gọi cho Văn Tĩnh Hy nhưng mưa to quá mất sóng, cô không gọi được.
Tiểu Kiệt lần nữa khởi động xe, chiếc xe chậm rãi chạy trên đường.
Khi về đến nơi, hai người leo xuống, cả người và quần áo chổ nào cũng ướt. Nhìn vừa chật vật vừa ngốc.
Lúc này mới chú ý chú Triệu còn ở đây. Còn có vợ tiểu Kiệt, và Văn Tĩnh Hy cũng có mặt.
Văn Tĩnh Hy chạy đến mắt đỏ hoe, không ngại bộ quần áo bẩn trên người cô liền nhào vào lòng cô.
"Thư Mặc, cậu làm tớ sợ"
Đàm Thư Mặc ôm lấy nàng "xin lỗi, Tĩnh Hy, thật xin lỗi"
Chú Triệu cũng tiến đến than vãn "không sao là tốt rồi, vợ của tiểu Kiệt và tiểu Mặc chạy đến đây khóc lóc mấy giờ liền làm ta sợ chết khiếp"
Đàm Thư Mặc lúc này nghe xong dần hiểu tình hình, cũng ngại nơi đông người nên nhanh chóng đáp lại "xin lỗi chú Triệu, trên đường đi xe hư hai lần, mưa quá to tụi cháu không thể về sớm được"
Văn Tĩnh Hy ở trong cái ôm mới tách ra ngẩn đầu tình cô "cậu không biết gọi điện thoại về sao? Tớ còn chưa muốn thành quá phụ sớm đến vậy"
Đàm Thư Mặc cầm lấy khăn giấy Văn Tĩnh Hy vừa đưa vừa trách móc lau mặt, mỉm cười "đường trở về phải chạy qua ngọn núi, mưa to nên mất sóng, đừng giận, tối về chúng ta nói chuyện"
Văn Tĩnh Hy lấy tờ khăn giấy khác, cẩn thận lau tay cho cô, sau đó quay người lại nhìn mọi người, bên kia tiểu Kiệt đang dỗ dành cô vợ mang thai của mình, so với Đàm Thư Mặc thì cực khổ hơn nhiều.
"Thư Mặc đã trở về, tụi cháu xin phép về trước, chú Triệu, thật có lỗi vừa rồi cháu lo quá nên có hơi lớn tiếng ở đây. Có thời gian cháu nấu một bữa cơm mời vợ chồng chú để tạ lỗi nhé"
Chú Triệu hiểu rõ, gật đầu cười cười tỏ ý hai cô có thể rời đi.
Cứ như vậy, Đàm Thư Mặc nắm tay Văn Tĩnh Hy đi về. Cô biết một khi về đến nhà nếu không bị mắng đến hỏng lỗ tai thì chính là bị đuổi ra cửa không được vô nhà. Bước chân nặng nề, cố gắng cầu nguyện lát nữa ít nhất Văn Tĩnh Hy còn cho cô thay bộ đồ đàng hoàng ah.