Cậu vui vẻ nhận lấy ly nước từ tay anh, uống xuống vài ngụm. Rồi gắp đồ ăn để vào chén anh ‘’ Anh cũng ăn đi, đừng lo cho em ‘’.
‘’ Ừm ‘’. Tuy miệng anh nói thế nhưng tay lại đang lột tôm cho cậu vì thấy cậu thích ăn.
Cậu thấy anh ừm rồi cứ nghĩ anh sẽ dừng lột rồi ăn, vậy mà khi nhìn lại vẫn thấy anh đang cặm cụi lột vỏ tôm bỏ vào chén cho cậu. Thấy thế, cậu cũng buông đũa xuống, đeo bao tay vào ngồi lột cùng anh.
Dạ Huyền đang làm thì thấy cậu buông đũa, đeo bao tay vào lột cùng mình nên có chút bất ngờ hỏi ‘’ Sao em không ăn đi, để anh lột cho ‘’.
Vừa lúc cậu lột xong con tôm, nên đưa thẳng vào miệng anh ‘’ Anh không ăn mà lột cho em, em ăn không ngon. Vì vậy, chúng ta lột xong rồi ăn cùng nhau ‘’.
Bị cậu đột nhiên đút tôm vào miệng có chút giật mình, khi nhai tôm trong miệng anh lại cảm nhận được vẫn còn vỏ bên trong, có chút buồn cười bảo ‘’ Em lần đầu lột tôm à ‘’.
Cậu kinh ngạc nhìn anh ‘’ Sao anh biết ‘’. Rồi nghĩ nghĩ trong lòng, chợt nhận ra gì đó nói tiếp ‘’ Chắc không phải em lột còn vỏ chứ ‘’.
Anh bật cười ‘’ Chính xác ‘’.
Cậu xấu hổ mà đưa chén đến miệng anh nói ‘’ Vậy mau nhả ra ‘’.
Nhưng đợi cậu nói xong, anh đã nuốt xuống rồi ‘’ Không sao ‘’.
Anh trong lòng lúc này vô cùng vui vẻ, vì lần đầu cậu lột tôm cho người khác là anh chứ không phải hắn.
Cậu bên này có chút bối rối, vì lúc trước toàn là ăn tôm lột vỏ sẵn hoặc được người khác lột giúp nên có chút hậu đậu.
Dạ Huyền nhìn ra vẻ bối rối trên khuôn mặt cậu, vội nén niềm vui trong lòng xuống, lên tiếng an ủi ‘’ Không sao, ăn vỏ cũng ngon mà ‘’.
Cậu được anh an ủi nên đã vui trở lại, tiếp tục cùng anh lột hết đĩa tôm trên bàn. Sau đó dưới sự giúp đỡ của anh mà lột đến con cua.
Cả hai cùng nhau làm, đút cho nhau thành phẩm lột xong của mình. Đợi khi ăn đến căng bụng, họ mới đứng dậy rời đi.
Địa điểm tiếp theo họ đi chơi là ở một bãi biển có những người dân đang câu cá, mực buổi đêm.
Cả hai đứng đó hóng gió cùng coi mọi người câu một lúc thì người hướng dẫn câu đêm được anh thuê cũng đến, cả ba chào hỏi qua loa một chút rồi cầm cần, đồ đựng cá, tiến đến chỗ câu đã tìm trước.
Người hướng dẫn chỉ hai người cách chọn chỗ câu, cách móc mồi, chỉ cách để ý xem mực đã ăn chưa. Đợi khi cả hai đã hiểu thì người hướng dẫn cũng hoàn thành nhiệm vụ, rời đi trả lại không gian cho hai người.
Cậu cùng anh ngồi đại xuống nền cát trắng, yên tĩnh đợi cần câu có động tĩnh. Đợi được một lúc thì cần câu của anh có động tĩnh, anh nhẹ nhàng cầm cần câu kéo lên.
Khi thứ đó nhú lên khỏi mặt nước, lúc này cả hai mới nhìn rõ nó là một con cá đỏ.
Dạ Huyền kéo lên bờ, gỡ cá ra bỏ vào thùng rồi móc mồi, quăng cần xuống biển câu tiếp.
Rất nhanh sau đó cần câu của anh lại có động tĩnh, tìm thời cơ thích hợp liền kéo lên, lần này là dính một con cá hồng, anh tiếp tục gỡ cá bỏ vào thùng rồi móc mồi câu tiếp. Rất nhanh cần câu của anh lại có động tĩnh.
Còn cậu bên này nhìn anh giựt liên tục, rồi nhìn lại cần câu cùng mặt biển tĩnh lặng thì có chút hụt hẫng.
Nhưng cậu vẫn cố đợi thêm nửa tiếng nữa, nhưng tiếc rằng vẫn chẳng có con quỷ nào ăn cả.
Cậu lên tiếng than vãn ‘’ Tại sao không có con gì ăn của em vậy ‘’.
Dạ Huyền nãy giờ cũng chú ý đến việc cậu chưa dính con nào, nên đưa ra chủ ý ‘’ Hay em đổi chỗ khác xem sao ‘’.
Cậu cũng nghe lời mà đổi sang chỗ khác câu, nhưng ngồi đợi thêm nửa tiếng vẫn chẳng có con gì ăn cả. Còn bên Dạ Huyền ngồi có một chỗ mà giựt liên tục.
Trong đầu cậu bỗng nhảy lên hai luồng suy nghĩ ’ Chẳng lẽ chỗ anh ấy câu là hang ổ của cá, hay giờ mình qua xin anh nhường cho mình chỗ đó thì có được không ta '. ’ Nhưng như vậy thì giống chơi xấu quá, lỡ anh ấy không cho thì sao '.
Cậu bối rối gãi gãi đầu, sau một lúc, vì muốn câu được cá mà cậu quyết định dùng phương án một. Qua ăn vạ Dạ Huyền.
Dạ Huyền đang ngồi câu cá thì cảm nhận được có người đang nhìn chằm chằm vào mình, anh quay đầu sang thì phát hiện cậu đang dùng ánh mắt sáng rực, cùng nụ cười tươi rói của cậu ‘’ Sao… Sao vậy ‘’.
Cậu vươn tay nắm lấy cánh tay anh mà lắc lắc nói ‘’ Anh, nãy giờ em vẫn không câu được gì hết. Thấy chỗ anh câu dính liên tục nên ngõ đôi lời, muốn mượn chỗ anh câu một chút rồi trả lại. Có được không anh ‘’.
Nhìn vào đôi mắt long lanh chớp liên tục của cậu mà anh nhịn không được cười ‘’ Được ‘’. Sau đó anh cầm cần câu đi đến chỗ cách đó không xa, rồi quăng xuống câu tiếp.
Còn cậu được anh nhường, hớn hở nói cảm ơn một tiếng ‘’ Cá ơi, ta đến đây ‘’. Rồi nhanh chóng đặt cần câu xuống, yên tĩnh chờ đợi cá cắn câu.
Nhưng đợi mãi đợi mãi vẫn chưa thấy động tĩnh gì, ngó đầu qua thì nhìn thấy anh đang giựt con cá siêu bự lên. Quay lại nhìn cần câu vẫn không nhúc nhích gì của mình mà nản, cậu không thèm nhìn cần câu nữa mà ngước mặt lên trời ngắm những ngôi sao lấp lánh kia ‘’ Câu cá gì chứ, hơn 3 tiếng vẫn không dính con nào. Thà ngắm sao còn hơn ‘’. Miệng vẫn không quên phàn nàn.
Dạ Huyền bên này sau khi đem con cá bự đó bỏ vào thùng thì quay qua thấy cậu đang ngồi chán nản mà ngắm sao, còn cần câu thì bị kéo đi được một khúc vẫn chưa hề hay biết.
Anh lên tiếng bảo ‘’ An An, cá kéo câu kìa ‘’.
Cậu được anh nhắc nhở, lúc này mới phát hiện ra cần câu của mình đã bị kéo được một khúc, cậu vội vàng chạy đến chụp lại cây cần câu rồi kéo lên.
Cậu câu được một con cá mú bự, nên vui vẻ cầm nó chạy đến chỗ anh khoe ‘’ Anh ơi, em câu dính cá rồi. Hehe ‘’. Anh cũng tiến đến khen ngợi cậu, làm cho niềm vui cậu được nhân đôi. Cậu đi đến chỗ thùng đựng cá rồi ngồi xuống chăm chú gỡ lưỡi câu ra khỏi miệng cá.
Còn Dạ Huyền bên này nhìn vào đồng hồ trên tay, 21h53p. Mắt thấy cũng đã trễ rồi, nhưng thấy cậu vui như vậy cũng không đành lòng thúc giục cậu về nghỉ ngơi.
Khi còn đang phân vân thì cậu đã gỡ xong con cá, tiến đến chỗ anh. Nhìn thấy anh đang thu cần bỏ vào túi thì cậu lên tiếng ‘’ Về ạ ‘’.
Dạ Huyền nghĩ vẫn còn thời gian một ngày nữa nên quyết định nói ‘’ Ừm, trễ rồi ‘’.
Cậu câu được con cá cũng đã vừa ý rồi, nên chạy đến thu cần vào túi lại rồi xách thùng cá đi về ‘’ Về ngủ thôi ‘’.
Dạ Huyền cũng nhanh chóng đi sát cậu, đợi khi tới cạnh cậu thì anh đem thùng cá từ tay cậu xách đi ‘’ Để anh cầm cho, em cầm cần câu giúp anh đi ‘’.
Cậu cũng không ý kiến, cầm cần câu giúp cho anh. Cả hai sánh vai nhau trở lại khách sạn.
Về đến nơi, Dạ Huyền bảo cậu về phòng nghỉ ngơi trước, còn anh thì đem đùng cá câu được cho đầu bếp của nhà hàng. Để ngày mai họ làm món ngon từ cá cho cậu ăn.
Khi sắp xếp ổn thỏa thì anh mới trở về phòng, tắm rửa xong. Anh vẫn chưa nghĩ ngơi mà đem laptop ra giải quyết những công việc ngày hôm nay, đến khi làm xong hết thì trời cũng đã hửng sáng.
Anh mệt mỏi vươn người một cái, tắt máy để qua một bên. Lựa bộ đồ đi tắm lần nữa cho thoải mái, sau đó mới lên giường chợp mắt.
Còn cậu hôm qua khi trở lại phòng khách sạn, sau khi tắm rửa cho thoải mái thì nhắn tin tán nhảm với Lâm Tú, gởi cho cô những cảnh đẹp mà mình chụp được.
Lâm Tú cũng tích cực mà trả lời tin nhắn của cậu:
Tú - Huhu… Nếu không phải em có việc bận, thì em đã được đi ké tắm biển rồi.
An - Chỗ này rất đẹp, lần sau anh dẫn em đi.
Tú - Hehe… Anh thật tốt. ( phía sau là icon bắn trái tim).
Tú - À mà ngày hôm kia về đoàn, em sẽ gởi định vị qua cho anh, để anh dễ tìm hơn.
An - Cảm ơn em.
Cậu cùng cô tám đến hơn 23h thì dừng lại, đặt điện thoại qua một bên. Cậu tắt đèn rồi đi ngủ đến tận 7h sáng hôm sau mới dậy.
Cậu tắm rửa vệ sinh cá nhân xong, nhìn lại đồng hồ thấy còn sớm quá, nghĩ anh còn ngủ nên lấy từ trong vali ra một quyển sách phá án mới mua đọc.
Vì mãi mê đọc nên cậu đã quên luôn việc một tiếng sau sẽ đi kêu anh ăn sáng.
Còn bên Dạ Huyền, vì hôm qua chơi đùa với cậu cũng như thức đêm làm việc, nên ngủ đến tận trưa mới giật mình tỉnh dậy.